Chương 120: Mộc Xà dong binh đoàn viện thủ
Trái tim của cảnh thúc như gỉ máu, hắn lấy từ trong không gian giới chỉ ra một đôi thủ trảo đeo lên tay, sắc mặt dữ tợn đánh tới Lạc Vân. Nàng ta ngược lại ứng đối rất thong dong, ngoài khinh thân bộ ra thì còn xuất ra cả vô ảnh bộ đánh cho hắn choáng váng. Cũng may lần này hắn đã rút kinh nghiệm từ trước, chân khí trong cơ thể không ngừng rót vào đôi thủ trảo kia làm cho nó trở nên chắc chắn hơn rất nhiều, va chạm với hắc kiếm của Lạc Vân cũng không bị hư tổn bao nhiêu. Tuy nhiên làm như vậy lại khiến cho chân khí trong cơ thể hắn tiêu hao với một tốc độ nhanh khủng khiếp, nếu chiến đấu kéo dài thêm một khắc thì đan điền của hắn khẳng định sẽ trở nên trống rỗng, quan trọng hơn là giao thủ mấy chục chiêu rồi nhưng hắn chỉ bị động phòng thủ, ngay cả một chiêu cũng chưa có đánh trả lại được. Đứng ở một bên quan chiến, Nhân Long và Tử Y Lưu Ly lúc này đều há miệng kinh ngạc, thật không ngờ Lạc Vân này không những ra tay độc ác mà thực lực cũng rất kinh khủng, cho dù đối mặt với luyện khí trung kỳ đỉnh phong nhưng vẫn không rơi vào hạ phong, ngược lại còn áp có chút áp chế đối phương. Kỳ thực luyện khí cảnh trung kỳ cũng không phải dễ chơi như vậy, chỉ là trung niên gọi là Cảnh thúc này hình như đã lâu không có chiến đấu với người, kỹ xảo so với luyện khí sơ kỳ còn kém hơn nên mới để Lạc Vân chiếm thượng phong. Tình cảnh của Cảnh thúc ngày càng nguy hiểm, chân khí trong người đã chuẩn bị khô cạn nhưng Lạc Vân cũng không có dồn hắn vào đường cùng, đánh cho hắn lui lại rồi nói:
-Chúng ta cũng không có thâm cừu đại hận gì, ta chỉ lấy mạng cái tên mồm miệng không sạch sẽ kia thôi, các ngươi có thể cút được rồi.
Nàng này nói chuyện cực kỳ bá đạo, bình thường thì còn có bộ dạng khách khí nhưng một khi có kẻ dám đối địch với nàng thì nàng nhất định sẽ không cho đối phương mặt mũi. Đám ba người Mộc Trường Hồng mặt mũi xám xịt nhưng cũng không dám nói nhảm cái gì, ngay cả Cảnh thúc là kẻ có thực lực mạnh nhất cũng không phải đối thủ của nàng ta, nếu như chọc giận nàng thì không chừng trong số bọn họ không có nổi một người có thể toàn mạng mà rời đi. Bọn hắn lặng lẽ rời đi, cũng không có quay đầu lại nhìn, chỉ là trong mắt của bọn hắn đang có lửa giận thiêu đốt, khẳng định sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này như vậy. Chờ khi ba người bọn hắn đi khuất tầm mắt rồi Lạc Vân mới quay qua liếc nhìn Mao Hoàng, không mặn không nhạt mà nói:
-Ngươi là do ca ca ta phái tới sao?
Thực ra khi nói lời này cả nàng lẫn hai người Nhân Long đều cảm thấy hoang đường, làm sao mà yêu thú có thể hiểu được tiếng người. Thế nhưng Mao Hoàng lại nhìn thẳng vào nàng gật đầu một cái, thậm chí còn nhe răng cười khiến cho ba người bị dọa cho hết hồn. Lạc Vân vẫn cố giữ bình tĩnh mà hỏi lại:
-Ngươi nghe hiểu lời của ta?
Mao Hoàng lại một lần nữa gật đầu xác nhận khiến cho ba người họ á khẩu. Kỳ thực sự chấn động trong lòng của bọn họ cũng không quá lớn bởi lẽ bọn họ thực lực nhỏ yếu, kinh nghiệm lịch duyệt cũng không có bao nhiêu nên chỉ cho rằng đây là một loại yêu thú biến dị có thể thông linh mà thôi. Thế nhưng linh hồn lão già ở trong người của Nhân Long lúc này lại chấn động vô cùng, lão cũng là một kẻ biết nhiều hiểu rộng, cũng hiểu được chuyện một yêu thú đồ cấp có thể nghe hiểu tiếng người là loại chuyện chấn động đến mức nào, chỉ là lão cũng không nói cho Nhân Long biết, dù sao thì với trình độ của hắn hiện tại cũng không cần phải biết những thứ này làm gì. Ba người Lạc Vân còn đang định chạy lại hỏi Mao Hoàng thêm mấy câu thì chợt thấy đằng xa có một bóng người đang chạy lại nơi này với tốc độ rất nhanh. Người này chính là Lạc Long, hắn nhìn thấy đám người Lạc Vân nhưng lại không thấy đám Mộc Trường Hồng thì trong lòng dâng lên cảm giác không ổn, vừa đến trước mặt ba người kia thì vội vàng hỏi:
-A Vân, mấy người Mộc Trường Hồng đâu?
Lạc Vân thấy hắn gấp gáp như vậy thì ý thức được dường như có chuyện không hay, cũng không có dài dòng mà nói:
-Vừa rồi chúng ta phát sinh xung đột với bọn hắn, tên Đông Quốc nói năng không tử tế bị muội giết tại chỗ, Cảnh Minh kia thì bị muội đánh bị thương. Mới vừa rồi muội đã đuổi đám bọn hắn đi rồi.
Lạc Long nghe vậy thì giật mình, vội vàng nói:
-Ba người còn thứ gì ở đây thì mau chóng thu thập đi, chúng ta bây giờ liền xuất phát đến địa phương chứa bảo tàng kia.
Nhân Long nhíu nhíu mà hỏi hắn:
-Lạc huynh, tại sao lại phải gấp gáp như vậy chứ?
Lạc Long có chút nóng nảy rồi, hắn khẽ gắt một cái rồi nói:
-Nhân huynh, ta sẽ giải thích sau, nếu bây giờ chúng ta không đi thì không chừng sẽ phải bỏ mạng tại đây mất.
Ba người Nhân Long giật mình, cũng không có nghi ngờ hắn mà vội vàng thu thập đồ đạc rời đi. Lạc Vân chắc chắn là người ngạc nhiên nhất trong ba người bọn họ, trước giờ trải qua bao nhiêu sự việc nhưng nàng chưa từng thấy ca ca lo lắng như vậy. Bốn người lập tức xuất phát, cũng không có đi trên đất bằng mà là nhảy lên những cành cây cao mà rời đi. Trên đường đi Lạc Long cũng đã kể cho bọn họ chuyện hắn phản sát tên Lý Tuấn kia và cả chuyện sau đó nữa. Sau khi hắn thu thi thể của Lý Tuấn vào không gian trữ vật của mình, hắn mới chỉ đi được hơn một trăm bước thì liền bị một đám người bắt gặp. Đám người này có đến hai mươi người thực lực tốt xấu lẫn lộn, đáng chú ý nhất là hai lão già cầm đầu lại có tu vi tụ khí cảnh hậu kỳ, chân khí trong cơ thể mười phần ngưng tụ, khẳng định đều đã dừng chân tại cấp bậc này nhiều năm. Lạc Long còn muốn né tránh bọn hắn thì liền bị một tên gọi lại hỏi chuyện. Đến đây hắn mới biết đám người kia là người của Mộc Xà dong binh đoàn, bởi vì đội ngũ của Mộc Trường Hồng đã đi mấy tháng không có quay về nên đoàn trưởng của bọn hắn bắt đầu lo lắng cho an nguy của nhi tử, đành phái thêm một nhóm người nữa xuất phát từ Đông Lâm thành đến Sùng Dương sơn mạch này để tìm kiếm. Mặc dù đám người Lạc Long và Mộc Trường Hồng cũng không có mâu thuẫn gì nhưng hắn sợ rằng một khi có người trợ giúp thì Mộc Trường Hồng sẽ gây khó dễ với bốn người bọn họ, vì vậy nên đã nói dối rằng có thấy một đội ngũ lớn đi ngang qua, lại chỉ về phía hướng ngược lại với hướng mà hắn đi. Đám người kia cũng không có nghi ngờ lời của hắn, theo phương hướng mà hắn đã chỉ rồi rời đi. Đội ngũ của bọn hắn nhiều người như vậy nhất định sẽ chia nhau ra tìm kiếm, chẳng may bọn hắn gặp được đám người Mộc Trường Hồng thì nguy to rồi. Vì vậy mà Lạc Long vội vàng thúc giục ba người còn lại đến vị trí của bảo tàng, chỉ cần thu thập đồ vật trong đó rồi bọn hắn liền có thể rời đi khỏi nơi này.
Sau khoảng một nén nhang thì bốn người Lạc Long đã tới vị trí được đánh dấu trên tàng bảo đồ, thế nhưng nơi này nào có bảo tàng gì đâu chứ. Nơi bọn họ đang đứng là một khu vực cây cối rậm rạp, trước mặt là một vách núi dựng đứng, căn bản không thể đi qua được.
-Hả, không nhầm chứ, nơi này đâu có chỗ nào có thể giấu bảo tàng đâu chứ.
Nhân Long hơi kinh ngạc, lấy tàng bảo đồ từ trong không gian giới chỉ ra xem lại một lượt, quả thực vị trí không sai. Ở vị trí trung tâm là ký hiệu đan hỏa kia biểu tượng cho bảo tàng, bên cạnh có hình một ngọn núi, đối chiếu với địa hình một chút thì chính là nơi này.
-Không lẽ đây chỉ là một cái tàng bảo đồ giả?
Tử Y Lưu Ly hơi nghi hoặc mà hỏi, trên mặt còn có chút vẻ thất vọng.
-Không đâu, nếu như là một tàng bảo đồ giả thì chỉ cần vẽ đại một cái là được, thế nhưng những khu vực trên tàng bảo đồ này đều rất chi tiết, mỗi một địa phương cũng hoàn toàn ăn khớp với địa hình thực tế, nhất định chúng ta đã bỏ qua gì đó rồi.
Lạc Vân lắc đầu phân tích, lời của nàng rất có lý, liền được ba người Lạc Long tán thành. Thế nhưng vấn đề lớn nhất bây giờ là tìm ra nơi cất giấu bảo tàng kia. Kỳ thực nơi này tuy rằng cây cối rậm rạp nhưng mặt đất lại vô cùng trống trải, liếc mắt liền có thể thấy hết mọi thứ xung quanh, căn bản không có thứ gì nhìn giống như cửa động phủ hay huyệt đạo để đi vào. Lạc Long trầm ngâm một chút rồi nói với Nhân Long:
-Nhân huynh, bây giờ chúng ta đã tới đây rồi, nếu như ta muốn hủy tàng bảo đồ kia thì huynh có phản đối hay không?
Nhân Long nghe lời của hắn thì có chút kinh ngạc mà hỏi lại:
-Lạc huynh nói vậy là sao? Nếu đã đến được đây rồi thì ta đương nhiên sẽ không phản đối việc huynh muốn hủy đi tàng bảo đồ này đi.
-Vậy được, có thể đưa nó cho ta không?
Lạc Long nhận lấy tấm da thú từ trong tay của Nhân Long, liền dứt khoát mạnh mé xé nó thành hai nửa, tử hỏa từ trong mi tâm của của hắn bay ra, trong tích tắc đốt trụi nó. Ba người còn lại có chút giật mình, Tử Y Lưu Ly theo bản năng định ngăn cản hắn lại nhưng Nhân Long lại ra hiệu cho nàng đừng lên tiếng. Thế nhưng khi miếng tàng bảo đồ này bị thiêu rụi thì từ trong đó có một luồng sáng yếu ớt bay lên không trung tạo thành mười hai chữ làm cho bọn họ kinh ngạc không thôi:
-Sơn mạch trung, sơn phong quan, sâm lâm thượng, giấu bảo tàng.
Nhân Long xoa xoa cằm mà nói:
-Sơn mạch trung, sơn phong quan chắc là nơi này rồi, tùng lâm thượng, giấu bảo tàng, đây là nói bảo tàng giấu ở trên mấy cây đại thụ kia sao?