Chương 121: Sửa chữa cấm chế

Lạc Long thì hai mắt sáng lên, không nói không rằng mà nhảy lên một cành cây cao, sau đó thi triển Ngự Phong bộ, nhún người tiếp tục nhảy lên cao mấy chục thước, vượt qua khỏi tầng lá rậm rạp của những cây đại thụ. Trước mắt hắn lúc này liền xuất hiện một cái cửa sơn động nằm ở tít trên cao của vách núi trước mặt, bên trên có khắc đồ án một ngọn hỏa diễm và một viên đan dược lồng vào nhau, giống y như đúc với đồ án đan hỏa được vẽ trên tàng bảo đồ kia. Lạc Long mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên là như vậy. Thân hình hắn rơi xuống mặt đất, hắn mỉm cười nhìn ba người kia mà nói:


-Phía trên kia có một cửa sơn động, chỉ là nó nằm quá cao, vượt xa cả những tán lá của đại thụ nên người ở bên dưới rất khó nhìn thấy được, người làm ra nơi này cũng thật thông minh nha.
Tử Y Lưu Ly vẻ mặt liền vui vẻ, nàng ta cười một tiếng mà nói:
-Vậy chúng ta cùng lên đó thôi.


Cả đám mỉm cười gật đầu, Lạc Long và Lạc Vân dùng Ngự Phong bộ và Đạp Phong bộ liền có thể dễ dàng đưa hai người Nhân Long và Tử Y Lưu Ly kia lên cửa động, cũng đỡ được việc phải nghĩ cách leo lên trên đó. Sơn động này rất sâu, ánh sáng ở bên ngoài chỉ chiếu tới được đến mười mấy thước, bên trong là một mảnh tối đen. Cửa sơn động này cũng không phải rất lớn, chỉ rộng khoảng hai thước, cao hơn ba thước mà thôi, bốn người cùng nhau đứng một chỗ cũng có chút chật chội. Bọn họ cẩn thận tiến vào bên trong cửa sơn động, Nhân Long là người dẫn đầu, dù sao tàng bảo đồ cũng là hắn đem tới, nếu có chỗ tốt gì thì cũng nên để hắn hưởng đầu tiên. Thế nhưng hắn chỉ vừa mới tiến lên được hơn ba thước thì liền bị chặn lại, hắn giống như đâm phải thứ gì đó rất cứng rắn. Trước mặt hắn có một màn sáng mỏng manh chợt lóe lên, là do hắn đâm vào nên nó mới phát ra ánh sáng nhàn nhàn.


-Là trận pháp cấm chế.
Lạc Vân khẽ lẩm bẩm.
-Đồ cấp đỉnh phong sao?
Lạc Long lại bồi một tiếng.
-Thời gian cũng khá lâu rồi, tuy rằng không bị công kích bao giờ nhưng cũng không còn bảo tồn được năng lượng.
-Nhìn tình trạng bây giờ thì chỉ còn năng lượng bằng với đồ cấp thượng phẩm.


-Cũng không có tính công kích gì cả.
-Xem ra người lưu lại bảo tàng cũng không muốn làm hại người khác.


Hai người bọn họ ngươi một câu ta một câu có vẻ rất ăn ý, còn Nhân Long và Tử Y Lưu Ly đứng bên cạnh thì lại có chút ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Nhân Long truyền ý niệm vào trong đầu của hắn nói:
-Lão sư, có cách giải quyết cấm chế này không?


available on google playdownload on app store


Thanh âm của lão già có chút giống như buồn ngủ, vang lên trong đầu hắn:
-Ta cũng không phải trận pháp sư, ngươi hỏi ta làm gì? Trực tiếp dùng lực lượng phá nó đi là được.


-Thế nhưng hai người kia nói rằng cấm chế này là đồ cấp thượng phẩm đó, ta mới là luyện khí cảnh sơ kỳ làm sao có thể phá được?
-Ta không biết, tóm lại ngươi cứ thử xem sao, nếu không được thì lấy Huyền Trọng kiếm ra mà chém nó.
-Ài, cũng chỉ còn cách này thôi.


Nhân long khẽ thở dài, lùi lại về sau mấy bước, vận chân khí trong người vung nắm đấm lên nói:
-Nếu đã là trận pháp cấm chế thì chỉ cần phá bỏ là có thể đi tiếp rồi.


Quyền đầu của hắn phát ra hỏa diễm mạnh mẽ đánh lên cấm chế. Thế nhưng khi quyền đầu chuẩn bị va chạm với cấm chế thì có một bàn tay lạnh buốt túm lấy nắm đấm của hắn, chặn lại thế tiến lên của một quyền này. Lạc Long mỉm cười mà nói:
-Nhân huynh, không nên dùng vũ lực, chuyện này cứ để cho ta.


Nhân Long hơi kinh ngạc, một quyền vừa rồi của hắn tuy không phải là toàn lực nhưng cũng dùng đến tám phần sức lực, vậy mà lại bị đối phương dễ dàng chặn đứng. Đấy là còn chưa kể đến tu vi của hắn là luyện khí cảnh, hỏa diễm trên tay của hắn do chân khí tạo thành, vậy mà đụng phải bàn tay bao bọc trong hàn băng kia thì liền bị dập tắt, thật khiến người kinh ngạc không thôi. Hắn tránh người qua một bên nhường chỗ cho Lạc Long nói:


-Nếu như Lạc huynh đã có cách phá giải cấm chế này thì ta cũng không tự bêu xấu mình nữa.
Lạc Long còn chưa kịp trả lời thì Lạc Vân đã chen vào nói:
-Ca, để ta phá giải cấm chế này đi.


Nàng ta đã lâu không tiếp xúc với trận pháp, bây giờ lại thấy cấm chế này thì ngứa ngáy tay chân, muốn thay Lạc Long phá giải nó. Lạc Long lại lắc đầu cười với nàng mà nói:
-A Vân, ta cũng không muốn phá giải cấm chế này, nó đối với chúng ta có thể hữu dụng đấy.


Nàng ta nghe vậy thì hơi nghi hoặc mà nhìn hắn nhưng cũng không nói gì nữa. Theo nàng thấy thì để đi qua cấm chế này bắt buộc phải phá giải nó, ngoài ra thì đâu còn cách nào khác nữa đâu. Chỉ thấy Lạc Long nhìn nhìn cấm chế một lát rồi đi sang trái một bước, tay phải của hắn đặt lên cấm chế, rót vào trong đó nội lực của bản thân. Lạc Vân đằng sau quan sát hắn lại lộ vẻ nghi hoặc, trong lòng thầm nghĩ.


-Ca đang làm gì vậy, không phải cũng là phá giải cấm chế hay sao?
Chỉ sau mấy nhịp thở cấm chế kia đã bị hóa giải, biến mất vô tung vô ảnh. Lạc Long cầm trên tay một mảnh trận bàn, mỉm cười nói với ba người kia:
-Cấm chế đã xử lý xong rồi, mọi người mau đi qua đây đi.


Ba người Lạc Vân liền đi qua vị trí trước đây của cấm chế, sau đó hắn lại đánh một chưởng vào trận bàn kia khiến nó dung nhập vào trong không khí, lập tức màn sáng cấm chế vừa rồi lại được dựng lên như cũ.
-Đây là thu hồi trận pháp hay sao?


Lạc Vân kinh hô lên. Đối với những trận pháp sư thì một trong những thủ pháp cao minh nhất chính là thu hồi trận pháp, chính là ngươi biến trận pháp của một người khác làm ra trở thành của ngươi, tùy ý để cho ngươi sử dụng. Tuy rằng trước kia tạo nghệ trận pháp của nàng cũng không tệ nhưng vẫn không có cách nào thu hồi trận pháp, cho dù chỉ là một trận pháp đồ cấp hạ phẩm thì nàng cũng chỉ có thể phá giải mà thôi. Bây giờ nàng lại càng khẳng định ý nghĩ trước đây của mình, chính là Lạc Long luyện đan luyện khí trận pháp không gì không biết, hơn nữa còn vô cùng tinh thông, hoàn toàn vượt xa nàng. Lạc Long nói với ba người các nàng:


-Ta nghĩ rằng bên trong sơn động này không có gì nguy hiểm đâu, mọi người vào trong đó trước đi, ta ở lại đây sửa chữa trận pháp này một chút, lỡ như đám người Mộc Trường Hồng có bất ngờ tập kích thì chúng ta cũng không cần lo lắng.


Ba người kia cũng không phản đối, bọn hắn cần tranh thủ đi vào thăm dò bên trong sơn động, nếu như có thể lấy hết đồ tốt bên trong thì bọn họ liền có thể lập tức rời đi. Trên tay của Lạc Vân và Nhân Long đồng thời nổi lên hỏa diễm, ba người liền tiếp tục đi sâu vào chỗ tối của sơn động. Lạc Long phía bên ngoài thì lấy ra một chút tài liệu luyện khí không ngừng chế tạo trận cơ, chỉ trong nửa canh giờ liền tạo ra mấy chục miếng trận cơ lớn nhỏ khác nhau. Hắn đặt một miếng trận cơ lên những vị trí khác nhau rồi đánh từng đạo chân khí lên trên nó, dần dần miếng trận cơ kia rung lắc một trận rồi dung nhập vào trong không khí, biến mất không thấy tăm hơi. Hắn lại làm như vậy với từng miếng trận cơ còn lại cho đến khi hoàn thành miếng trận cơ cuối cùng thì thời gian đã qua đi một canh giờ. Lúc này thì cấm chế đã được bổ sung hoàn mỹ không tì vết, đã khôi phục thành cấm chế đồ cấp cực phẩm. Mặc dù Lạc Long chỉ có thể luyện chế ra trận cơ nhân cấp đỉnh phong nhưng để sửa chữa cho một trận pháp đồ cấp thì không có vấn đề gì, hơn nữa hắn còn nhìn ra một số điểm thiếu sót của cấm chế này nên đã cải tạo lại một chút, khiến cho mức độ kiến cố của nó so với lúc mới được người ta bố trí ra thì mạnh hơn không ít. Suốt một canh giờ này hắn đã phải dùng hết một viên chân khí đan mới có thể hoàn tất bổ sung năng lượng cho cấm chế kia, thành quả cũng không tồi. Hắn mỉm cười quay người lại đi về phía sâu trong sơn động kia thì đột nhiên nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Tử Y Lưu Ly, tiếng kêu này vang vọng rất lớn bên trong sơn động chật hẹp này làm hắn vô cùng lo lắng, liền vội vàng chạy vào bên trong. Sơn động này dẫn vào bên trong rất sâu, Lạc Long thiêu đốt tử hỏa trên tay một mực chạy vào đến hơn một trăm thước thì phía trước ngoài một màu tối đen lại có một chùm sáng khiến cho hắn có thể nhìn ra được bên trong kia có một cánh cửa đá, chùm sáng kia chính là phát ra từ sau cánh cửa đá kia. Trong nháy mắt Lạc Long đã vọt tới bên cửa đá, lách người đi qua đó. Đập vào mắt hắn là một căn phòng rất rộng lớn, cũng vô cùng trống trải, lúc này Tử Y Lưu Ly cùng với hai người kia đều bình an vô sự đứng bên trong phòng.


-Xảy ra chuyện gì vậy Tử Y cô nương.


Hắn nhìn nàng lo lắng mà hỏi, Tử Y Lưu Ly lúc này đứng như trời trồng, hai tay che miệng, nhìn phía trước không chớp mắt. Lúc này Lạc Long mới để ý xung quanh căn phòng này, linh tệ chất thành đống lớn, đan dược bí tịch đặt ở khắp nơi, cũng có một chút bảo khí, đều là bảo vật đồ cấp, thậm chí còn có rất nhiều đồ vật tôn cấp. Chính giữa phòng có một chiếc giường, trên đó có một bộ hài cốt trong tư thế đả tọa, chắc hẳn là của chủ nhân động phủ này. Thế nhưng đáng chú ý nhất là trên bức tường bên trái có khắc mấy dòng chữ:






Truyện liên quan