Chương 244:



Đám người đại trưởng lão đều là lão làng, lúc này trong lòng bọn hắn đang không ngừng suy đoán về thân phận của Lạc Long, nào là đan sư tối cao lánh đời lâu năm, nào là đồ đệ của vị cao nhân nào đó, cho dù là thế nào thì địa vị của Lạc Long trong lòng bọn họ cũng tăng lên một tầm cao mới.


-A ha ha ha, Lạc Long huynh đệ đúng thật là, tại sao lại giấu thân phận đan sư của mình khiến chúng ta mất mặt chứ.
Mặt mo của Tư Tham đỏ lên, hắn cười phá lên để xua tan đi sự ngượng ngùng của bản thân. Lạc Long nhún nhún vai đáp:


-Nếu như ngày hôm qua ta nói ta là một vị đan vương cực phẩm thì các vị trưởng lão sẽ tin tưởng sao?


Lời này không sai, nếu ngày hôm qua hắn nói như vậy thì đã sớm bị đám người Tư Tham quây lại chơi ch.ết rồi, bằng không thì tại sao hắn phải làm ra đủ thứ chuyện để tiếp cận được với đám người bọn họ chứ?
-Là do chúng ta thiển cận, Lạc lão đệ xin đừng để ý.


-Đúng đúng, là do chúng ta có mắt không thấy thái sơn, xin Lạc lão đệ đừng trách.
Cả đám nhao nhao ôm quyền với hắn, riêng sự thay đổi trong xưng hô cũng đã đủ thấy tâm lý muốn lôi kéo Lạc Long của bọn hắn.


-Các vị trưởng lão thứ Lạc mỗ nói thẳng, tại hạ thực sự đang có sự vụ nên không thể ở lại Xà Nhân thành trong thời gian dài được, phiền các vị chuẩn bị toàn bộ dược liệu tới để tại hạ luyện chế thành đan dược, sau đó chúng ta sẽ bàn đến chuyện đối phó với huyền mãng tộc.


Đám trưởng lão liên tục gật gù nói:
-Được được, toàn bộ nghe theo lời của Lạc lão đệ.


Nói rồi bọn họ ra lệnh cho thuộc hạ đi vét sạch dược liệu trong bảo khố của xà nhân tộc rồi chuyển đến chỗ của Lạc Long, một khắc cũng không dám chậm trễ, chỉ sợ hắn sẽ đổi ý. Xà nhân tộc bị nhân tộc ở Vân Phong đế quốc quản chế tương đối nghiêm ngặt, tộc nhân của bọn họ không thể tùy tiện ra khỏi Cố Lâm hoang mạc được, do đó bọn họ rất khó kiếm tài luyện tu luyện. Những dược liệu mà bọn họ kiếm được đa phần là nhờ giao thương nên mới có, khổ nỗi xà nhân tộc cũng không có đan sư cao cấp, mà trực tiếp phục dụng dược liệu thì quá lãng phí nên trước giờ bọn họ vẫn luôn phải lén lút mang dược liệu đi nhờ người luyện chế. Thế nhưng tất cả những việc đó đều phải thực hiện một cách lén lút, do đó tốn rất nhiều thời gian và chi phí, ấy là còn chưa kể mười phần dược liệu thì chỉ đổi được năm phần đan dược mà thôi, đây đã là quy định chung của tu chân giới rồi. Bởi vì đan sư đẳng cấp cao nhất ở Văn Lang đế quốc chỉ là đan sư vương cấp nên các loại đan dược vương cấp như xà huyết đan thượng phẩm thì chỉ có thể đổi mười lấy ba mà thôi, một tỉ lệ hối đoái thấp đến đáng thương. Thế nhưng bên trong Xà Nhân thành bây giờ đang có một đan sư vương cấp hàng thật giá thật bằng lòng luyện chế hết đan dược cho xà nhân tộc bọn họ, hơn nữa giá cả còn tiện nghi hơn cả giá thị trường, như vậy cũng đủ để bọn họ tôn đối phương lên làm khách nhân cao quý nhất rồi. Xà nhân tộc chuyến này đã dốc hết vốn liếng lại một chỗ, ngay cả tích lũy của các cửa tiệm buôn bán đan dược trong thành cũng đã bị vơ vét hết, bọn họ muốn tận dụng năng lực luyện đan của Lạc Long một cách triệt để nhất. Lạc Long thì ở yên trong phòng luyện đan cả ngày cũng không ra ngoài nhưng tỉ lệ thành đan và chất lượng vẫn luôn không đổi khiến cho xà nhân tộc vô cùng vui mừng, đối với hắn từ cảm kích dần dần trở thành biết ơn, thậm chí là sùng bái. Kỳ thực bọn hắn đâu biết được người kiếm được lợi nhiều nhất trong việc hợp tác giữa hai bên lần này chính là Lạc Long, bởi lẽ dược liệu mà hắn dùng vào luyện đan còn chưa đến một thành tổng số dược liệu mà hắn nhận được, hơn chín thành dược liệu còn lại thì trở thành của riêng của hắn, do đó hắn cũng không cần phải vội vàng luyện chế thành đan dược mà có thể để sau này mới quyết định. Không chỉ mảng dược liệu, Lạc Long cũng có ý đồ với cả khí liệu của xà nhân tộc. Tuy rằng luyện chế bảo khí không có lãi nhiều như luyện chế đan dược nhưng Lạc Long hắn không phải là người bên trọng bên khinh.


Một tháng sau, Lạc Long vẫn đang ngồi trong phòng của mình luyện đan, đây chính là lô đan dược cuối cùng mà hắn cần luyện chế, là một lô liệu thương đan có phẩm chất tông cấp thượng phẩm. Theo lẽ thường mà nói thì kết quả vẫn luôn là đan thành chín viên, chất lượng là bán phế đan, sau đó sẽ được hắn sử dụng Thiên Đạo Dẫn Linh quyết luyện lại đến phẩm chất tiệm cận hoàn mỹ. Có điều lần này lại khác, đến bước quan trọng cuối cùng trước khi thành đan thì đột nhiên trong đầu hắn lóe lên linh quang, sau đó chín viên đan dược sắp thành hình phát ra những tiếng răng rắc rất nhỏ.


-Choang!


Chỉ thấy chín viên đan dược đồng loạt vỡ tan, uy thế đan bạo bị Lạc Long áp chế tại chỗ, thế nhưng đan dược bị hủy cũng khiến cho trong phòng tràn ngập mùi khét như thịt nướng bị cháy đen. Lạc Long nhướng mày, đây là lần đầu tiên mà hắn thất bại trong việc luyện chế một loại đan dược quen thuộc kể từ khi hắn bắt đầu bước đi trên con đường tu luyện. Lạc Long có chút bần thần, hắn đi ra khỏi phòng bàn giao nốt số đan dược mà mình đã luyện chế cho xà nhân tộc rồi đi dạo một vòng trong Xà Nhân thành. Nhìn thành thị trước mắt tràn ngập người đi lại hai bên đường, các loại hàng quán bày bán đủ các loại đồ vật khác nhau khiến tâm tình của hắn trở nên càng phiền muộn. Trong xà nhân thành cũng có không ít nhân loại nên việc Lạc Long đi lại trên đường phố cũng không gây náo loạn gì. Tiếng người rao bán các loại hàng hóa, tiếng người đi đường bàn luận về đủ thứ chuyện, tất cả đều khiến tâm trạng của Lạc Long rối bời.


-Dĩnh nhi, hôm qua ta kiếm được một gốc hóa huyết thảo, thu hoạch cũng không tệ, hôm nay ta sẽ mua cho muội Lam Ngân Trâm mà muội vẫn luôn thích.


Phía trước đột nhiên có một đôi nam nữ đi qua Lạc Long, nam tử cầm tay nữ tử hào hứng mà nói dự định của bản thân, nữ tử nghe hắn nói vậy thì nở một nụ cười hạnh phúc, hôn lên má nam tử khiến cho hắn tâm viên ý mãn.
-Văn Nguyệt ca, huynh đúng là người đối tốt với Dĩnh nhi nhất trên đời.


Lạc Long thấy hai người bọn họ tình tứ như vậy thì trong lòng chua xót, hắn không nhịn được trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp ngã ra đất bất tỉnh nhân sự.
-Đại ca ca, ngươi không sao chứ?


Một thiếu nữ đang đi đường thấy Lạc Long đột nhiên ngã ra như vậy thì vội vã chạy lại tới hỏi thăm. Thấy hắn không có động tĩnh, xung quanh lại không ai quan tâm nên nàng ta chỉ có thể đưa hắn về nhà mình chăm sóc. Một tiểu nữ hài vóc người nhỏ nhắn, chỉ cao một mét rưỡi nhưng lại cõng một nam tử cao hơn một mét tám trên lưng đi suốt một chặng đường dài, cảnh tượng này khiến người đi đường cảm thấy có chút hứng thú nhưng cũng không gây ra động tĩnh lớn gì. Lại nói tại sao Lạc Long đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, nguyên nhân là do khôi lỗi mà trước đó hắn phái ra để quay lại tông môn đã biến mất, ký ức của phân thần trú trong đó cũng theo hắn mà quay về.


Khoảng một tháng trước Lạc Long để cho một tôn khôi lỗi do hắn luyện chế quay về Long Vân tông. Theo tính toán của hắn thì để về được tông môn phải mất dăm bữa nửa tháng, thế nhưng vì trên đường gặp vài chuyện nên đến tận ngày hôm qua thì khôi lỗi của hắn mới về đến Thiên Lung thành. Sau khi về đến Long Vân sơn, thấy tông môn không có gì thay đổi nên Lạc Long quyết định vào một tửu điếm gần đó uống rượu, tiện thể nghe ngóng một chút tin tức trong tông.


-Khách nhân, cho hỏi ngài cần gì vậy?
Một tiểu nhị ca tới bàn hỏi Lạc Long, hắn bình đạm đáp:
-Cho một bình Đắc Nhân Tửu, không cần đồ nhắm.
-Có ngay!


Tiểu nhị ca lập tức đi lấy rượu cho hắn, Đắc Nhân Tửu là một loại rượu phổ thông trong Thiên Lung thành, tu sĩ bình thường ai cũng có thể mua được. Lạc Long ở trong tửu quán chỉ là một khôi lỗi, không thể cảm nhận được mùi vị của rượu nên hắn cũng không có yêu cầu cao sang, gọi một bình rượu chỉ là làm theo thủ tục mà thôi. Tay hắn vân vê ly rượu, nhấp một ngụm, cảm giác chẳng khác nào nước lã nhưng Lạc Long không cảm thấy buồn phiền, trái lại tâm lý còn rất tốt. Chí ít thì tông môn không xảy ra chuyện gì, hắn dùng thần thức quét một vòng qua toàn bộ Long Vân sơn thì liền thấy hết những người thân thuộc với mình, cũng thấy được rất nhiều người mới, những người này phải để bản tôn của hắn trở về mới có thể làm quen được.


-Tiểu nhị, mau mang cho ta một bình Thán Vân Tửu!
Một khách nhân trong tửu điếm hô lớn một tiếng, tiểu nhị ca lập tức đáp lời, vội vàng đi lấy rượu cho đối phương. Chờ khi hắn đi qua thì Lạc Long đột nhiên gọi hắn lại, ném cho hắn một đồng linh tệ thượng phẩm hỏi:


-Tiểu nhị ca, Thán Vân Tửu là rượu gì, tại sao ta chưa từng nghe nói nhỉ?
Tiểu nhị nhận được một linh tệ thượng phẩm thì mừng ra mặt, hắn tươi cười đáp:
-Thán Vân Tửu là một loại rượu mới trong thành, không biết khách quan đã bao lâu rồi chưa tới Thiên Lung thành?
Lạc Long kinh ngạc đáp:


-Chí ít cũng tầm mười năm đi, tại sao ngươi biết ta lâu rồi chưa về Thiên Lung thành?
Tiểu nhị cười đáp:


-Thán Vân Tửu này là một trong những loại rượu nổi tiếng nhất tại Thiên Lung thành này trong hơn hai năm qua, khách quan không biết đến loại rượu này thì khẳng định là người lâu rồi không tới đây.






Truyện liên quan