Chương 245: Thành thân



Lạc Long ồ lên một tiếng, ném cho tiểu nhị thêm một đồng linh tệ nữa rồi tiếp tục hỏi:
-Vậy có thể kể một chút về nguồn gốc của Thán Vân Tửu hay không?
Tiểu nhị vội vàng cất đi đồng linh tệ kia, nét tươi cười trên khuôn mặt của hắn lại càng đậm hơn.


-Nếu khách quan muốn nghe thì tiểu nhân sẽ nói hết những gì mình biết. Thán vân tửu này cũng không phải loại rượu đặc biệt gì, nó được Duyệt Lai khách điếm phát minh ra, mùi vị và phẩm chất cũng chỉ ở mức trung bình, sở dĩ nó nổi tiếng như vậy cũng là vì tên gọi của nó được lấy cảm hứng từ một người.


Lạc Long đầy hứng thú mà hỏi:
-Người nào?
-Tông chủ Long Vân tông - Lạc Vân, không biết khách quan đã từng nghe nói tới tên gọi này chưa?
Nghe đến cái tên này hắn lại nở một nụ cười đầy thâm ý mà nói:
-Có nghe qua, sao vậy? Nàng ta có gì đặc biệt sao?


Tiểu nhị ca nói tới chủ đề này thì hai mắt liền sáng lên, bộ dáng cũng nhiệt tình hơn, hắn tiếp tục kể:
-Sao lại không có gì đặc biệt được chứ? Khách quan, chắc hẳn ngài ở một nơi nào đó bế tắc thông tin lâu quá rồi phải không?
Lạc Long lại ngạc nhiên hỏi lại:


-Ngay cả việc này mà ngươi cũng biết?
Tiểu nhị ca dùng giọng điệu hiển nhiên mà đáp:


-Đương nhiên, tông chủ Long Vân tông bây giờ là người nổi tiếng khắp nơi, cho dù là các thành trì lân cận hay các thành trì cách Thiên Lung thành cả ngàn dặm cũng có không ít người biết tới nàng ta. Ở nội thành thì càng không phải nói, danh khí của nàng ta phải nói là cực kỳ cao, già trẻ lớn bé có ai là không biết, thậm chí còn có cả một bài thơ do một vị thi sĩ làm ra để nói về nàng ta đấy, bây giờ người trong thành không ai là không biết đến nó.


-Là thơ gì?
Tiểu nhị ca chỉ chờ có thế liền đứng phắt dậy, tay phải xoa xoa cái cằm ra vẻ như một tiên sinh dạy học bắt đầu đọc:
-Thiên Lung hữu cường nhân
Nữ trung chi Lạc Vân
Đơn thương chiến tam bá
Độc mã địch thập luân
Kiếm pháp tựa lưu thủy
Bộ pháp thị Độ Vân


Dung nhan khuynh quốc thế
Mỹ mạo sát vạn quân.
Mười câu thơ, trong đó hai câu là chỉ nhan sắc, còn tám câu là chỉ thực lực và chiến tích của nàng, đủ để thấy danh tiếng của nàng này cực kỳ tốt, không phải thuộc dạng bình hoa di động.


-Chờ một chút, cái gì gọi là đơn thương chiến ngũ bá, độc mã địch thập luân?
Lạc Long hỏi tới vấn đề này khiến tiểu nhị lại càng hứng thú, hắn không ngừng nghỉ mà kể lại:


-Khách quan ngài có điều không biết, Long Vân tông chỉ mới quật khởi mười năm trở lại đây, hơn nữa còn là từ một thế lực không có chút danh tiếng mà đi lên. Chuyện này động chạm tới lợi ích của không ít thế lực, đã có rất nhiều lần Long Vân tông bị các tông môn khác tới gây hấn, có điều kết quả thì vẫn luôn là bọn họ giành thắng lợi sau cùng. Thực lực tổng hợp của Long Vân tông quá cường đại, từ trưởng lão cho tới đường chủ, phong chủ, hộ pháp, người nào người nấy đều cường hãn vô cùng, mỗi lần địch nhân tới Long Vân tông thì đều bị bọn họ đánh lui. Có điều hai năm trước liên minh tam tông tới Long Vân tông gây sự, những tưởng như không ai có thể ngăn cơn sóng dữ, Long Vân tông cũng trở thành lịch sử từ đó nhưng tông chủ Lạc Vân lại lần đầu đích thân xuất thủ trước con mắt của hàng ngàn tu sĩ. Lúc đó nàng ta chỉ một người một kiếm tru sát mười tên mạnh nhất trong trưởng lão đoàn của liên minh được mệnh danh là thập luân hội, lại đánh trọng thương ba tên tông chủ của Lang Nha tông, Kiến Hoa tông và Bảo Thanh tông, chỉ trong nháy mắt liền lật ngược tình thế. Cảnh tượng ngày hôm đó rung động vô cùng, thậm chí được coi là sự tình đặc sắc nhất trong mười năm vừa qua của Thiên Lung thành, khiến cho tu sĩ gần xa không được chứng kiến phong thái tuyệt luân của nàng ta đều phải bóp cổ tay thở dài tiếc hận. Từ đó trở đi danh khí của tông chủ Long Vân tông cũng đã lan xa, trở thành truyền kỳ mới nổi ở trong Thiên Lung thành này.


Lạc Long nghe vậy thì trầm ngâm một chút, ném cho tiểu nhị thêm ba đồng thượng phẩm linh tệ rồi để cho tiểu nhị đi. Ngồi trên bàn rượu, tâm tình của hắn không còn hứng thú và vui vẻ như trước mà có chút ưu tư. Những năm này hắn không có ở đây, đám người Lạc Vân chắc hẳn đã trải qua không ít khó khăn. Kỳ thực hắn chưa từng làm gì sai với đám người bọn họ, hắn rời đi lâu như vậy cũng là bất đắc dĩ, hơn nữa đám người Lạc Vân trải qua khó khăn cũng sẽ tự mình trưởng thành hơn rất nhiều, đây chưa hẳn đã là một việc không tốt. Có điều Lạc Long hắn là một người như vậy, vẫn luôn đa sầu đa cảm, luôn cho rằng bản thân có năng lực hơn người thì trách nhiệm với thân nhân và bằng hữu cũng phải lớn hơn. Nếu như những người thân thiết với hắn xảy ra chuyện thì hắn đều sẽ nghĩ tất cả là tại bản thân mình. Cũng may những năm này đám người Lạc Vân vẫn sống rất ổn, hắn cần phải chấn chỉnh lại tâm tình để còn trở về đoàn tụ với bọn họ.


-À đúng rồi khách quan.
Tiểu nhị ca vừa rồi lại quay lại nói với Lạc Long.
-Chuyện gì vậy?
-Ngài sẽ ở lại Thiên Lung thành lâu một chút chứ?
Lạc Long lại hỏi:
-Sao ngươi lại hỏi như vậy?
Tiểu nhị mỉm cười nói:


-Nếu như ngài không ở lại Thiên Lung thành thì khẳng định sẽ bỏ lỡ mất một đại sự trong thành đó.
-Ồ!
Lạc Long lại hứng thú, đối với tin tức tình báo thì hắn lúc nào cũng rất quan tâm.
-Là đại sự gì?


-Chính là đại sự liên quan tới Long Vân tông chủ mà tiểu nhân vừa mới nói với ngài đó. Nàng ta đã có ước định với một vị trưởng lão của Ly Hỏa tông, đoán chừng khoảng một năm nữa hai người bọn họ sẽ tổ chức đại lễ thành thân.


Lạc Long chợt cảm thấy như có một luồng kinh lôi vừa nổ vang trong đầu hắn. Tiểu nhị ca lại nói một loạt thông tin nhưng hai lỗ tai hắn lùng bùng không nghe được đối phương nói gì cả, cả người hắn cứng đờ như một pho tượng, đến cả mắt cũng không chớp.
-Khách quan? Khách quan? Ngài sao vậy?


Tiểu nhị ca gọi Lạc Long như thế nào thì hắn cũng không có phản ứng, chỉ đành đánh liều lấy tay lay nhẹ bả vả của Lạc Long mới làm hắn hoàn hồn trở lại.
-Ta không sao!


Lạc Long nhẹ giọng đáp, hắn đưa cho tiểu nhị một túi tiền, bên trong chứa mấy chục đồng linh tệ thượng phẩm rồi lững thững đi ra khỏi tửu lâu. Bước đi trên đường, cước bộ của hắn có chút lảo đảo, có điều gương mặt thì không hề thay đổi, có chăng thì có thể thấy cơ mặt của hắn đôi khi sẽ co giật một chút. Mặc dù hắn ở đây chỉ là một tôn khôi lỗi nhưng khôi lỗi này được bản tôn của hắn luyện chế cực kỳ tinh xảo, chẳng khác gì người sống cả, vì vậy phản ứng của hắn bây giờ đúng là đang bình tĩnh như nước.


-Không đúng, chắc hẳn có khúc mắc gì đó trong chuyện này.
Lạc Long không tin, hắn không tin những gì tên tiểu nhị kia vừa mới nói là thật. Hắn phải ngay lập tức trở về tông môn xác nhận lại chuyện này.
-Vút!


Đột nhiên trên bầu trời của Thiên Lung thành có một thân ảnh bay vụt qua. Trong các thành trì thường cấm tu sĩ phi hành, có điều tu sĩ có thể tự mình phi hành thì thực lực chí ít cũng phải đạt tới khí hải cảnh, là bá chủ một phương, đương nhiên sẽ không phải nhận hạn chế của quy tắc này. Nơi này ở ngay dưới chân Long Vân sơn, thân ảnh kia cũng bay thẳng về phía Long Vân sơn khiến Lạc Long có chút giật mình, hắn còn tưởng rằng có địch nhân tập kích, không ngờ đối phương lại có thể đi qua trận pháp hộ sơn của Long Vân tông một cách dễ dàng. Đại trận hộ sơn của tông môn là do Lạc Long thiết kế, cho dù có là cao thủ khí hải cảnh có thể phá trận nhưng cũng sẽ gây ra động tĩnh lớn. Có điều thân ảnh kia bay vào trong Long Vân sơn lại không gây ra bất kỳ một sự náo động nào, chứng tỏ người kia không phải địch nhân. Lạc Long âm thầm kinh ngạc, người kia hoàn toàn là một kẻ lạ mặt, huống hồ Long Vân bây giờ vẫn chưa có một cường giả khí hải cảnh nào, nếu như đối phương trở mặt thì có thể gây nguy hại cho toàn bộ đệ tử của tông môn. Nghĩ đến đây Lạc Long liền thả thần thức ra theo dõi nhất cử nhất động của đối phương. Lấy cường độ linh hồn mới đột phá tới hóa thần hậu kỳ của hắn thì không ai có thể phát hiện ra hắn.


Trên Long Vân phong - chủ phong trong mười ba ngọn núi của Long Vân sơn, thân ảnh kia đáp xuống gần nơi ở của các cao tầng của tông môn. Người này thân cao mét tám, vóc dáng không thể chê vào đâu, gương mặt thì càng là anh tuấn vô cùng, ngũ quan đoan chính, lại có chút vẻ phúc hậu. Nếu như xét về tổng thể thì hắn có đến ba phần giống Lạc Long, trong lòng Lạc Long có một suy đoán to gan, có điều hắn mong đó không phải là sự thực.


-Vân muội, Nhất Bác huynh, ta lại tới rồi đây. Hôm nay may mắn làm sao khi tới Túy Kiếm tông ta đã tình cờ mua được mấy bình kiếm tửu, thứ đồ này không phải quá khó tìm nhưng cũng được tính là hàng hiếm, ta thấy tiết trời hôm nay rất đẹp, chi bằng chúng ta cùng nhau thưởng rượu, lại luận kiếm đi, hai người thấy như thế nào?


Nam tử kia vừa mới tới thì liền phát hiện ra bên trong đại sảnh có Lạc Vân và Trần Nhất Bác đang bàn chuyện, hắn liền lên tiếng gọi bọn họ. Không lâu sau thì Trần Nhất Bác và Lạc Vân lần lượt đi ra, Trần Nhất Bác cười cười chắp tay với nam tử kia nói:


-Ly Long huynh lại khách khí rồi, kiếm tửu này của Túy Kiếm tông là đặc sản vạn kim khó cầu đấy, chắc hẳn không có cái gì gọi là tình cờ mua được, Ly Long huynh đã tốn không ít công sức rồi.






Truyện liên quan