Chương 250: Nhan Như Kiếm
Doãn Đàm khó hiểu hỏi:
-Thúc phụ, ta mặc dù lịch duyệt không nhiều nhưng cũng không phải hạng ngu dốt, tại sao chưa từng nghe thấy cái tên Sùng Lãm kia vậy?
Doãn Anh Hào hừ nhẹ đáp:
-Đó là vì ngươi chưa từng biết tên húy của vị đại nhân kia, chứ thân phận của hắn thì trên tu chân giới này có ai là không biết chứ?
Doãn Đàm hồi tưởng lại đoạn đối thoại lần đầu với Lạc Long, đối phương có nói Tử Thanh hoàng đang đi theo một vị đại nhân, hắn há to miệng, dùng giọng điệu không thể tin nổi thốt lên:
-Chẳng lẽ là …
Doãn Anh Hào gật đầu đáp:
-Bách nghệ thần quân!
Doãn Đàm hít một hơi thật sâu, âm thầm cảm thán tên tiểu tử Lạc Long này phúc duyên thật là lớn. Cha của hắn không những không bị thần quân đại nhân giết mà bản thân hắn còn được thần quân nhận làm đồ đệ, từ đây thân phận của hắn có thể nói là một bước lên mây. Hắn nào đâu biết được bản thân mình vẫn luôn tiếp xúc với thần quân bấy lâu nay mà không nhận ra. Sau khi bàn bạc kỹ lưỡng thì Doãn Anh Hào quyết định chuyển địa điểm sinh sống tới Thiên Lung thành ở trong phân hội của Doãn Đàm, tự mình giám sát an nguy của Long Vân tông, nếu có bất cứ động tĩnh gì thì hắn sẽ là người ra tay đầu tiên.
Lại nói tới Cửu Kiếm môn, bọn hắn phái ra một lượng lớn cường giả tới để san bằng Long Vân tông, những tưởng mọi chuyện sẽ diễn ra một cách suôn sẻ nhưng ai ngờ giữa đường lại xuất hiện một tên cường giả thần bí đồ sát hết toàn bộ người mà bọn hắn phái đi. Mấy mươi tên cường giả đó chiếm một phần lớn trong võ giả trung và cao cấp của Cửu Kiếm môn, bọn hắn ch.ết đi cũng đồng nghĩa với tổn hại chí mạng, có thể dao động tới căn cơ của tông môn. Cửu Kiếm sơn, bên trong chủ điện của chủ phong, nơi chuyên dành cho môn chủ và các vị trưởng lão họp bàn nghị sự. Bây giờ đã là ngày thứ ba kể từ khi sự tình ở Thiên Lung thành phát sinh, một tên trưởng lão đứng dậy báo cáo tình hình xảy ra bên trong Thiên Lung thành cho cao tầng của Cửu Kiếm môn.
-Môn chủ, tất cả tình báo là như vậy, mọi chuyện xin ngài hãy định đoạt.
Môn chủ của Cửu Kiếm môn là một nam tử nhìn khá trẻ tuổi, tương đương với một người tầm ba mươi tuổi của nhân tộc. Thân hắn khoác một bộ hoàng bào, ngồi trên chủ vị tỏa ra một cỗ khí thế bễ nghễ thiên hạ. Người này tên là Nhan Như Kiếm, tên gọi có chút kỳ lạ nhưng lại là một võ giả có thiên phú khá tốt, giữa hắn và Lạc Long cũng đã từng có một mối quan hệ không cạn. Lần cuối Lạc Long gặp hắn là khoảng vào mấy chục năm trước, lúc đó hắn mới chỉ là ngũ tuyền cảnh thế mà bây giờ lại đạt tới ngũ hải cảnh, nếu để Lạc Long biết được thì chắc chắn sẽ kinh ngạc không thôi. Kỳ thực cũng không phải là Lạc Long không biết tới việc này. Lúc này Nhan Như Kiếm ngồi trên bảo tọa của mình, hai tay không ngừng gõ lên tay vịn của ghế ngồi, trong miệng lẩm bẩm nói:
-Sùng Lãm à Sùng Lãm, ngươi trước thì giết nhi tử của ta, sau lại diệt đi người của ta, chờ khi ta rút linh thần trong người ngươi ra thì sẽ để cho ngươi biết thế nào là địa ngục nhân gian.
Những lời này của hắn khiến cho một đám cao tầng nghe mà chẳng hiểu duy chỉ có một tên trưởng lão ngồi ở một góc khuất đột nhiên trong mắt lóe lên tinh quang, có điều rất nhanh lại bị hắn thu liễm, cũng không ai để ý tới hắn. Một lúc lâu sau thì Nhan Như Kiếm mới lên tiếng hỏi chúng cao tầng:
-Về việc này các ngươi thấy sao?
-Môn chủ, chuyện này nhất quyết không thể bỏ qua!
-Đúng vậy, dám giết người của Cửu Kiếm môn ta, cho dù đối phương là ai cũng phải ch.ết.
Các vị trưởng lão ngồi trong đại điện nhao nhao lên tiếng, đa phần đều là muốn tìm ra cường giả thần bí kia rồi bắt hắn trả giá đắt cho việc mà hắn đã làm. Bên trong đại điện cũng có một vài ý kiến cho rằng nên cẩn thận điều tr.a thân thế cũng như là thực lực chân chính của cường giả kia trước khi truy sát hắn, có điều những ý kiến đó chẳng nhận được sự tán đồng nào. Cửu Kiếm môn quật khởi gần mười năm nay, trong thời gian ngắn từ một môn phái nhị lưu trung bình trở thành một thế lực nhất lưu mạnh mẽ, nào có phải trải qua nhục nhã như vậy. Nhan Như Kiếm giơ tay ra hiệu cho chúng cao tầng ngừng nói, hắn trầm ngâm một chút rồi nói:
-Thế nhưng theo tình báo thì người kia đã đi khỏi Thiên Lung thành, bây giờ không biết tung tích, làm sao có thể bắt hắn chịu tội đây?
Một tên trưởng lão đứng dậy chắp tay nói:
-Môn chủ, chuyện này không phải rất đơn giản sao?
Nhan Như Kiếm đầy hứng thú mà hỏi:
-Lão Ngạc, ngươi có kế sách gì hay sao?
Người kia liền đáp:
-Cũng không phải cao kiến gì, chỉ là thuộc hạ thấy người kia ra tay tiêu diệt người của tông ta thì tám chín phần là vì Long Vân tông, nếu chúng ta lại một lần nữa đánh tới Long Vân tông thì còn sợ hắn không ra mặt hay sao?
Một tên trưởng lão khác lại không đồng ý mà nói:
-Chuyện này cũng chưa chắc, nếu như cứu người thì chắc hẳn hắn cũng sẽ lượng sức mà làm, nếu chúng ta dẫn quá nhiều người tới thì nói không chừng hắn sẽ không ra mặt.
-Hừ, nếu như lão Lãnh ngươi có cao kiến gì thì hãy nói ra đi, còn không thì đừng ở đó nói chuyện không thể.
-Ngươi …
Nhan Như Kiếm phất tay cắt ngang cuộc tranh luận của bọn hắn. Hai tên trưởng lão này trong tông môn vẫn luôn bất hòa, nếu để bọn hắn tiếp tục cãi thì có đến lập xuân cũng không xong mất.
-Ý ta đã quyết, nội trong ba ngày, triệu tập toàn bộ nhân thủ trong tông có tu vi từ khí động cảnh trở lên tiến tới Thiên Lung thành. Ta muốn san bằng Long Vân tông, để xem đến lúc đó kẻ kia còn có thể ung dung nữa hay không?
-Môn chủ anh minh!
Đám cao tầng của Cửu Kiếm môn đồng thanh hô lên, thế mà đột nhiên lại có người nhảy ra giữa đại điện nói:
-Môn chủ, chúng ta không thể tiến đánh Long Vân tông!
Tên này chỉ là một võ giả khí tuyền cảnh, bên trong đại điện này vốn dĩ hầu như không có quyền lên tiếng, việc hắn nhảy ra chen ngang khiến cho không ít người ngạc nhiên. Đa số những người trong đại điện đều thầm mắng hắn ngu ngốc, việc môn chủ đã quyết mà cũng dám phản đối, thật là ngại mạng mình quá dài mà.
-Tại sao không thể?
Nhan Như Kiếm quả thực đã tức giận, thế nhưng hắn vẫn giữ vẻ bình đạm mà hỏi, người kia liền lên tiếng đáp:
-Nếu như chúng ta tổng tiến công Long Vân tông thì nhất định sẽ chịu tổn thương thảm trọng.
-Phát ngôn bừa bãi, ai cho ngươi cái lá gan này?
-Lui xuống!
Các trưởng lão của Cửu Kiếm môn thi nhau lên tiếng quở trách người này, riêng Nhan Như Kiếm thì lại có vẻ hứng thú mà hỏi:
-Tại sao ngươi lại nói như vậy? Chẳng lẽ Long Vân tông có thực lực không kém gì tông ta?
Người kia lắc đầu.
-Không phải, chỉ là nếu chúng ta tiến công Long Vân tông thì người kia khẳng định sẽ không để yên cho chúng ta.
Chúng cao tầng nghe vậy thì phá lên cười:
-Ha ha ha, ta có nghe nhầm không?
-Lão Trương, hắn nói là đối phương sẽ không để yên cho chúng ta cơ đấy, ngươi nói xem có đáng sợ hay không?
Nhan Như Kiếm vẫn giữ bộ mặt đầy hứng thú tiếp tục hỏi:
-Ồ, tại sao ngươi lại biết hắn sẽ làm như vậy?
Người kia mỉm cười đáp:
-Bởi vì ta chính là kẻ mà các ngươi đang tìm đây!
Chúng cao tầng đang cười nghiêng ngả thì đột nhiên im bặt, ánh mắt nhìn võ giả kia với vẻ không thể tin nổi. Người này là Kiến An, một tên đường chủ trong Cửu Kiếm môn, cả dung mạo và khí tức đều là người thật không có vấn đề, tại sao hắn lại tự xưng là cường giả thần bí kia chứ?
-Kiến An, ngươi đang nói bậy bạ gì vậy? Mau lui xuống!
Một tên đường chủ có quan hệ tốt với Kiến An vội vàng lên tiếng, cũng chạy lại muốn lôi hắn ra khỏi đại điện. Kiến An hừ lạnh một tiếng đáp:
-Cút!
Hắn chỉ đánh ra một chưởng tiện tay, người kia còn đang hoảng hốt không biết tại sao đối phương lại công kích mình thì một chưởng kia đã đánh hắn thành cái bánh thịt, dư lực đánh về phía một góc trong đại điện khiến cho kiến trúc ở chỗ đó lập tức đổ sập xuống.
-Cái gì?
Đám người trong đại điện tên nào tên nấy đều giật mình, không nghĩ tới tên Kiến An này vậy mà đúng là kẻ giả mạo. Kỳ thực người này đúng là Kiến An, có điều đó chỉ là thân xác mà thôi, người điều khiển bộ thân thể này là một đạo phân hồn của Lạc Long. Lạc Long quét mắt nhìn toàn bộ chúng cao tầng của Cửu Kiếm môn đang giận dữ mà nói:
-Nếu các ngươi không phiền thì ta sẽ nói một bí mật cho các ngươi biết.
Đám người Cửu Kiếm Môn cũng không vội, dù sao thì đối phương cũng đã tới đây, chắc chắn không thể nào thoát khỏi vòng vây của bọn hắn được. Chỉ có Nhan Như Kiếm là cau chặt lông mày, trong tâm thần có một cảm giác bất an khó nói.
-Kỳ thực từ khi tới đại điện này ta đã bắt đầu rải một loại hương dược gọi là giải khí tán. À đúng rồi, các ngươi chắc hẳn còn không biết nó là gì. Đây là một loại khí dược vương cấp, không màu không mùi, có khả năng khóa lại chân khí trong cơ thể võ giả, khiến cho khả năng vận khí của các ngươi giảm mạnh.
Những người khác nghe vậy thì cả kinh, ngay cả Nhan Như Kiếm cũng vội vàng thử vận khí thì liền phát hiện ra chân khí trong người quả thực bế tắc, vô cùng khó vận chuyển.
-Ngươi …











