Chương 249: Doãn Anh Hào



Đức Cảnh đứng nguyên một chỗ, hai con ngươi co lại, miệng không ngừng thở dốc, một lời phản bác cũng không dám nói. Đã bao lâu rồi? Hắn tu luyện đến nay đã hơn một ngàn năm, thành danh cao thủ khí hải cảnh cũng đã gần năm trăm năm, đã bao lâu rồi hắn không gần tử vong như vậy? Con người ấy mà, sống càng lâu thì càng trân quý sinh mạng của bản thân, Đức Cảnh hắn cũng không phải ngoại lệ. Hắn thay một bộ y phục rồi bay về tường thành, bộ dáng trong mắt người khác vẫn là một thành chủ uy nghiêm nhưng chỉ có hắn mới biết trong thâm tâm mình lúc này đang sợ hãi như thế nào.


-Hừ!


Lạc Long hừ một tiếng, không để ý đến Đức Cảnh nữa. Hắn phất tay một cái, lập tức có một kết giới bao quanh thân hắn và hai người Doãn Đàm. Hai người Doãn Đàm cũng không ra tay ngăn cản, bọn hắn biết đối phương chỉ đang làm ra kết giới ngăn kết âm thanh mà thôi. Từ đây người ngoài có thể nhìn thấy ba người bọn họ nói chuyện nhưng không thể nghe được, ngay cả thần thức xâm nhập vào trong kết giới cũng sẽ bị bật lại.


-Các hạ, bây giờ có thể nói chuyện được rồi chứ? Ngươi rốt cuộc là ai?


Doãn Đàm lên tiếng hỏi, còn người mặc hắc bào đứng sau hắn thì vẫn một mực đứng đó không nói gì. Lạc Long vuốt mặt mình, dung nhan của hắn liền thay đổi, trở thành một khuôn mặt anh tuấn vô song, giọng nói của hắn cũng thay đổi:
-Đến cả ta mà ngươi cũng không nhận ra sao?


Doãn Đàm thấy gương mặt kia thì ngạc nhiên nói:
-Lạc công tử, không phải ngươi đã ch.ết rồi sao?
Lời này cũng khiến cho võ giả phía sau hắn giật mình. Lạc Long bây giờ không còn treo vẻ tươi cười hòa nhã trên mặt nữa mà là một vẻ âm trầm như nước, hắn đáp:


-Hừ, các ngươi tưởng rằng mấy tên trưởng lão của Bạch Hạc tông là đủ giết ch.ết ta rồi sao?


Với mạng lưới tình báo mạnh mẽ của Tam Thiên thương minh thì chắc chắn đã tìm hiểu được tất cả mọi chuyện liên quan đến sự biến mất của hắn, vì vậy cũng không cần nói lời vòng vo. Doãn Đàm kinh hoảng không thôi. Thời điểm gần nhất hai người gặp nhau là hơn mười năm trước, lúc đó Lạc Long còn chỉ là một tên luyện khí cảnh, một tay cũng có thể chụp ch.ết. Chỉ vỏn vẹn mười năm, không những những người xung quanh hắn đều có tiến bộ thần tốc, bản thân hắn lại trở thành một tồn tại mà bản thân Doãn Đàm chỉ có thể ngưỡng vọng, đúng là nhân sinh vô thường. Doãn Đàm lúc này có chút xấu hổ nói:


-Lạc công tử gọi ta tới đây để trách ta vì đã không bảo hộ cho Long Vân tông trong lúc ngươi không có ở trong Thiên Lung thành sao? Chuyện này quả thực là Doãn mỗ không đúng, ta …
-Đủ rồi!


Hắc bào nhân sau lưng Doãn Đàm đột nhiên lên tiếng cắt lời hắn, từ giọng nói thì có thể thấy đây hẳn là một nam tử trung niên.


-Lạc công tử, cho dù ngươi có là nhi tử của Tử Thanh hoàng hay không thì Tam Thiên thương minh của chúng ta cũng không cần phải hợp tác với ngươi, càng huống hồ mấy năm nay việc hợp tác với tông môn của ngươi còn gây ra thiệt hại cho thương minh của chúng ta. Nói thẳng cho ngươi biết, hợp tác giữa chúng ta với Long Vân tông đã kết thúc rồi, bây giờ chúng ta không có nghĩa vụ phải bảo hộ Long Vân tông nữa.


Lạc Long dùng ánh mắt lạnh như băng mà nói với đối phương:
-Ta cho phép ngươi nói chuyện sao?
-Ngươi …


Người kia không nhịn được cái thói kiêu căng của Lạc Long nên liền phóng thích khí tức của bản thân, áp lực lớn đến mức Doãn Đàm ở bên cạnh chỉ chịu dư uy thôi mà cũng muốn quỳ xuống rồi. Đây tuyệt đối không phải là khí hải cảnh, thực lực của người này khẳng định đã hơn xa bất kỳ một võ giả khí hải cảnh nào. Lạc Long một mình hứng trọn uy áp của hắn nhưng lại không tỏ ra một chút khó khăn nào, hắn hừ lạnh nói:


-Doãn Anh Hào, ngươi có chắc chắn rằng Tam Thiên thương minh muốn kết thúc hợp tác với tông môn của ta hay không?


Hắc bào nhân nghe vậy thì giật mình, vội xốc mũ áo lên, để lộ một gương mặt trung niên, ánh mắt của hắn tỏa ra sự ngạo nghễ uy nghiêm, có điều ánh mắt đó lúc này lại không giấu được vẻ kinh nghi.
-Làm sao ngươi nhận ra ta?


Doãn Anh Hào - phân hội trưởng cao nhất của Tam Thiên thương minh ở Văn Lang đế quốc, thúc phụ của Doãn Đàm, một người có tu vi đã đứng vào hàng ngũ cường giả đỉnh tiêm ở nơi này, hắn cho dù nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra tại sao Lạc Long có thể biết được tên của hắn, lại làm sao có thể nhìn thấu lớp ngụy trang của hắn. Lạc Long không thèm trả lời câu hỏi của hắn, vẫn giữ vẻ đạm mạc nói:


-Cha con các ngươi được sư phụ ta cứu một mạng, và đây là cách mà các ngươi trả ơn người sao?
Doãn Đàm nghe vậy thì ngơ ngác, còn Doãn Anh Hào thì như bị điện giật, đứng hình mất mấy giây mới có thể khó khăn mở miệng nói ra:
-Xin … xin hỏi … sư phụ của ngươi là?


Lạc Long gằn từng chữ đáp:
-Sùng … Lãm!
Doãn Đàm vẫn không hiểu gì, còn Doãn Anh Hào thì kinh ngạc như gặp thiên nhân, hai chân hắn lập tức làm ra động tác quỳ xuống khiến cho Doãn Đàm cũng hoảng sợ mà quỳ theo. Doãn Anh Hào run run nói:


-Đại … đại nhân. Chuyện hủy bỏ hợp tác giữa thương minh và tông môn của ngài là do ta tự mình chủ trương, đây không phải ý của tổng bộ. Anh Hào có mắt không tròng, xin đại nhân xử tội.
Người trong Thiên Lung thành thấy vậy thì thi nhau lên tiếng kinh hô.
-Trời đất, ta đang nhìn thấy việc gì thế này?


-Kia không phải Doãn hội trưởng sao, sao hắn có thể quỳ xuống như vậy?
-Kẻ kia là ai? Không những diệt sát người của Cửu Kiếm môn, bây giờ còn có thể bắt Doãn Đàm Doãn hội trưởng quỳ xuống.


Thân phận của Doãn Đàm thì cao thủ trong thành không ai không biết, một kẻ có địa vị tôn quý như vậy, cho dù có là hoàng đế của đế quốc ở đây cũng không thể bắt hắn quỳ xuống được. Thân phận của Lạc Long trong phút chốc liền trở nên vô cùng thần bí, là chủ đề bàn tán của tu sĩ khắp mọi nơi trong một khoảng thời gian dài sau đó.


-Hừ, ta không có hứng thú với việc trừng phạt ngươi. Sau này tam thiên thương minh làm việc gì cũng không liên quan tới chúng ta, hai bên không có bất cứ một liên hệ nào.
Lạc Long hừ nhẹ nói một câu khiến cho Doãn Anh Hào kinh hồn táng đảm, hắn vội vàng run giọng đáp:


-Đại nhân … trước đây ta không biết thân phận của ngài nên mới làm ra hành vi lỗ mãng. Xin ngài hãy cho ta một cơ hội, Anh Hào đảm bảo sau này sẽ vì ngài cúc cung tận tụy đến ch.ết mới thôi.
-Coi như ngươi còn có chút lương tâm.
Lạc Long nói.


-Lời ong tiếng ve thì thôi đi, ta có việc cần phải đi xử lý, khi ta chưa trở về thì ngươi hãy để mắt tới Long Vân tông. Hôm nay một người mà ta coi như muội muội đã ch.ết, ta không muốn chuyện này tái diễn một lần nữa.


-Anh Hào đã rõ, từ nay sẽ không có người nào có thể đe dọa tới Long Vân tông ở Văn Lang đế quốc này.
-Được, nếu như có chuyện gì thì ta sẽ hỏi tội ngươi.
Lạc Long không dài dòng nữa mà lập tức xoay người định bay đi thì Doãn Anh Hào vội vàng gọi hắn lại hỏi:


-Đại nhân, không biết lão nhân gia những năm này vẫn mạnh khỏe chứ?
Lạc Long không có quay đầu lại, linh hồn lực của hắn ngưng tụ thành một ấn ký có hoa văn phức tạp bay về phía Doãn Anh hào mà nói:
-Lão nhân gia vẫn rất khỏe.


Nhìn thấy ấn ký này thì Doãn Anh Hào không nhịn được, nước mắt từ hai con ngươi chảy xuống lăn dài trên má, hắn dưng dưng nói:
-Xin đại nhân gửi lời thỉnh an của phụ tử chúng ta tới lão nhân gia!
Doãn Anh Hào bái tạ một cái thật sâu, sau khi thân ảnh Lạc Long đã đi rất xa rồi mới dám đứng lên.


-Thúc phụ, người vừa rồi là ai, tại sao người lại cung kính với hắn như vậy? Còn nữa, chuyện cứu mạng mà hắn nói là có ý gì?


Doãn Đàm khó hiểu mà hỏi, theo hắn thấy thì chỉ một tên nhi tử của Tử Thanh hoàng thì không thể nào khiến thúc phụ của hắn phải kính sợ như vậy. Doãn Anh Hào lộ ra vẻ hồi ức đáp:


-Đàm nhi, ngươi có điều không biết. Khoảng năm mươi năm trước, khi đó ta và gia gia của ngươi đang đi làm nhiệm vụ của thương minh giao cho thì đột nhiên gặp phải đột kích của ma nhân, cũng may mà được một vị đại nhân cứu giúp, nếu không thì ngày nay đã chẳng còn mạng rồi. Vị đại nhân kia chính là sư phụ của Lạc công tử này.


Doãn Đàm gãi đầu hỏi:
-Thế nhưng làm sao người biết được Lạc Long không nói dối?
Doãn Anh Hào liền đáp:
-Chuyện này ta và phụ thân ngươi chưa từng nói với người khác, nếu như có người biết thì khẳng định là người có liên quan tới vị đại nhân kia.


-Thế nhưng cũng không thể loại trừ khả năng Lạc Long chỉ tình cờ biết được chuyện này mà thôi.
-Không thể nào!
Doãn Anh Hào chém đinh chặt sắt phủ nhận lời nói này.


-Ta và gia gia của ngươi tao ngộ độc thủ ở Trung vực, nếu như là người tình cờ biết việc này thì sẽ không thể nào ở Nam vực được. Càng huống hồ lúc đó vị đại nhân kia sau khi cứu chúng ta cũng đã để lại một ấn ký, chính là ấn ký mà Lạc công tử vừa mới làm ra cho chúng ta xem.


Doãn Đàm lúc này cũng đã bị thuyết phục bởi lập luận của thúc phụ mình, thế nhưng hắn lại nói:
-Thúc phụ, ta không phục! Cho dù sư phụ của Lạc Long có ân cứu mạng người và gia gia nhưng bản thân hắn cũng chỉ là một tên hậu bối mà thôi, chúng ta cũng đâu cần quỳ lạy với hắn chứ!


Lời này quả thực là có lý, có điều Doãn Anh Hào lại gắt lên mắng hắn:
-Ngươi thì biết cái gì! Vị đại nhân kia thân phận tôn quý, được quỳ bái đồ nhi của hắn để lôi kéo quan hệ là một việc nhiều người nằm mơ cũng không được đấy, ngươi nên thấy vinh hạnh đi.






Truyện liên quan