Chương 248: Linh hồn tự bạo
Mặc dù trên lâu thuyền có mấy chục cường giả khí tuyền cảnh nhưng bọn hắn biết rằng nếu so với kẻ kia thì nhân lực có đông gấp mấy lần cũng chỉ là tới đưa đồ ăn mà thôi. Bây giờ biện pháp tối ưu nhất chính là bỏ chạy. Một đám người hùng hùng hổ hổ tới tông môn của người ta nói muốn diệt môn, thật không ngờ khi tới uy phong bao nhiêu thì khi bỏ chạy lại nhục nhã bấy nhiêu, tất cả võ giả đều móc hết linh thạch mà bản thân tích trữ được để nâng cao công suất của lâu thuyền lên mức cao nhất. Lâu thuyền này là bảo khí phi hành vương cấp của Cửu Kiếm môn, tất nhiên chất lượng cực kỳ cao. Dưới sự tiếp nạp linh thạch không ngừng nghỉ, tốc độ của nó có thể sánh ngang với bất kỳ một vị cường giả tứ hải cảnh nào. Nếu như chỉ có như vậy thì còn xa mới có thể chạy thoát được Lạc Long, có điều bây giờ hắn chỉ là một khôi lỗi, còn là khôi lỗi luyện chế từ thân thể yêu tộc, căn bản không thể thi triển bất kỳ loại thân pháp nào, chỉ có sức lực lớn mà thôi.
-Đáng hận … mấy người các ngươi một tên cũng đừng mong sống sót, bản thần sẽ san bằng toàn bộ Cửu Kiếm môn của các ngươi, sẽ trừu hồn luyện phách từng tên trong số các ngươi, một kẻ cũng không tha … a a a.
Lạc Long mắt thấy lâu thuyền đã chạy ra xa thì rống giận. Chuyện đã tới nước này thì hắn cũng chỉ có thể dùng hết sức, một đạo phân hồn bên trong khôi lỗi bay ra, không bị thân thể cản trở nên tốc độ của hắn như lưu tinh phi vũ, chỉ trong chớp mắt đã đón đầu phía trước lâu thuyền.
-Cút trở lại cho ta!
Đạo phân hồn này không nói không rằng, chờ cho lâu thuyền tới gần thì lập tức tự bạo.
-Ầm!
Tuy chỉ là một đạo phân hồn nhưng cũng chứa tới tám phần lực lượng của một linh hồn hóa thần cảnh hậu kỳ, một khi tự bạo thì ngay cả cường giả khí hải cảnh đỉnh phong cũng không dám đón đỡ. Lâu thuyền đứng trước lực trùng kích khủng bố tuyệt luân kia thì không chịu nổi một giây, lập tức bị phá ra thành năm bè bảy mảng, mang theo toàn bộ võ giả bay ngược trở lại, tên nào tên nấy đều miệng phun máu tươi. Vừa hay lúc này khôi lỗi của Lạc Long cũng đã đuổi kịp tới nơi, nhẹ nhàng liền bắt gọn toàn bộ đám bọn hắn. Lúc này năm tên võ giả khí hải cảnh là tốt nhất nhưng cũng đã chịu trọng thương, đám võ giả khí tuyền cảnh thì càng không cần phải nói, đã ch.ết hơn phân nửa.
-Các hạ là ai? Tại sao lại muốn ra tay với chúng ta?
-Chúng ta là người của Cửu Kiếm môn đó, ngươi không thể giết chúng ta!
Đám võ giả của Cửu Kiếm môn mồm năm miệng mười không ngừng lên tiếng chất vấn cùng dọa nạt Lạc Long. Lúc này sinh tử của bọn hắn chỉ nằm trong một ý niệm của đối phương mà thôi, cầu xin căn bản không có tác dụng, như vậy cũng chỉ còn cách lôi hậu trường ra dọa nạt hắn mà thôi.
-Hừ, lảm nhảm như vậy đã đủ chưa? Đi ch.ết đi!
Lạc Long mặt không đổi sắc, trực tiếp đánh cho từng tên nằm rạp xuống đất, linh hồn lực hóa thành kiếm khí cắt đứt toàn bộ gân cốt của từng tên trong số bọn hắn khiến cho bọn hắn không thể nào bỏ chạy.
-A a a, ngươi lại dám phế ta? Ta là trưởng lão của Cửu Kiếm môn, ngươi làm vậy nhất định sẽ không được ch.ết yên lành.
-A a a, đại nhân, chúng ta cùng với ngươi không thù không oán, tại sao ngươi lại làm vậy chứ?
-Đại nhân, xin hãy tha cho chúng ta.
Bị đoạn gân cốt là thủ đoạn tàn nhẫn bực nào, cho dù có là cao thủ khí tuyền cảnh hay khí hải cảnh thì cũng chỉ là người, căn bản không có ai chịu nổi nỗi thống khổ này. Những tiếng mắng chửi, cầu xin đan xen với những tiếng rú thảm khiến cho không khí tăng thêm phần túc sát. Lạc Long mắt cũng không chớp lấy một cái, linh hồn lực liên tiếp đục phá khắp thân thể đám người kia, khiến cho bọn hắn chịu đựng thống khổ cùng cực của nhân gian. Bên trong đám người này thì ngoài võ giả của Cửu Kiếm môn ra còn có một số tên tán tu, nếu như là bình thường thì khẳng định Lạc Long sẽ thả bọn hắn đi. Có điều bây giờ hắn đã bị thù hận che mờ mắt, bất cứ kẻ nào tới tiêu diệt tông môn của hắn, bất cứ kẻ nào đi cùng với kẻ đã đánh ch.ết người của hắn đều sẽ phải chịu thống khổ mà không một người nào trên đời này có thể chịu được. Sau thời gian uống cạn một chén trà, những tiếng rên la cũng im bặt, trên mặt đất là mười mấy cỗ thi thể đã đoạn tuyệt sinh cơ, bị Lạc Long thu vào bên trong không gian giới chỉ, chỉ lưu lại trên đại địa một đoàn máu tươi tỏa ra một mùi tanh khiến người khác buồn nôn. Sau cùng thì Lạc Long cũng không có trừu hồn luyện phách đám võ giả kia như lời hắn đã nói. Mặc dù hắn có thể làm như vậy nhưng để làm được điều đó không phải người nào cũng đủ can đảm, chỉ có những đại ma đầu lấy giết người làm thú vui mới làm được thôi.
Sau khi bỏ ra một chút thời gian để khôi phục linh hồn lực đã hao tổn, Lạc Long bắt đầu đi thu thập không gian giới chỉ của đám võ giả đã bỏ mạng. Một đám cường giả khí hải cảnh và khí tuyền cảnh, đa phần đều là cao thủ của đại tông môn, khẳng định tên nào cũng có thân gia phong phú. Kỳ thực Lạc Long cũng không quan tâm lắm đến chút tài sản đấy, chỉ là để khôi lỗi có thể vận hành trơn tru thì ngoài linh hồn lực của hắn còn cần phải có linh thạch để cấp năng lượng cho trận pháp được bố trí trong thân thể của nó. Không lâu sau thì Lạc Long đã quay trở lại Thiên Lung thành, đồng thời còn kéo theo mấy chục cỗ tử thi bay theo cùng với hắn. Lúc này trên tường thành có không biết bao nhiêu võ giả, thấy cảnh tượng một người mang theo mấy chục cỗ thi thể thì người nào người nấy đều lạnh sống lưng. Bọn họ rất muốn ra ngoài thành quan chiến nhưng ra khỏi Thiên Lung thành thì sẽ không được bảo hộ nữa, vì thế mà bọn họ chỉ có thể tiếc hận đứng tại cổng thành cố gắng xem xét tình hình. Đừng nói đám võ giả không ra gì này, ngay cả cường giả như Ly Long và những cường giả đạt tới khí hải cảnh trong thành cũng không dám ra ngoài, tất cả đều ở tại cửa thành. Thấy thân ảnh Lạc Long tới trước cửa thành, Thiên Lung thành chủ Đức Cảnh vội vàng phi thân ra đối mặt với hắn. Kẻ này tu vi đã là tam hải cảnh nhưng đối mặt với Lạc Long thì vẫn cảm thấy áp lực như núi, hắn chắp tay khách khí hỏi:
-Không biết các hạ là người phương nào, tại sao lại chém giết trong Thiên Lung thành của ta?
Các đại thành trì đều thuộc quyền quản lý của hoàng thất, vì vậy nên Đức Cảnh mặc dù e ngại thực lực nhưng hắn vẫn tự tin đối phương sẽ không hạ thủ với mình. Lạc Long lúc này tâm tình cực kỳ tệ, không thèm liếc nhìn hắn một cái chỉ mở miệng nói:
-Cút đi, bản tọa không có việc gì với ngươi.
Giọng điệu bá đạo tuyệt luân, không giống với vẻ khách khí dễ gần thường ngày của hắn.
-Ngươi …
Đức Cảnh bị người bảo cút đi thì giận tím mặt, trước giờ đâu có ai dám nói chuyện với hắn như vậy, cho dù là cường giả của thế lực nhất lưu cũng không phải ngoại lệ. Đang lúc hắn định nói gì thì Lạc Long đột nhiên phất tay, đánh ra một luồng kình phong mạnh mẽ không gì sánh nổi. Ngay cả cường giả tam tuyền cảnh như Đức Cảnh cũng không chịu nổi mà bị gió cuốn bay ngược trở lại vào trong thành, đủ thấy được sức mạnh của nó kinh khủng như thế nào.
-Doãn Đàm, mau cút ra đây cho bản tọa!
Võ giả trong thành lại một lần nữa thất kinh, không ngờ kẻ kia dám gọi thẳng tục danh của hội trưởng Tam Thiên thương minh ở trong thành, phải biết thân phận của hắn còn cao hơn cả thành chủ Đức Cảnh đấy. Doãn Đàm đứng ở tường thành thì nhíu chặt lông mày, có điều sau đó vẫn lựa chọn đi ra ngoài thành đối mặt với đối phương, bên cạnh hắn còn có một người mặc hắc bào, nhìn không rõ diện mạo.
-Các hạ gọi ta tới là để làm gì?
Vẻ mặt của Doãn Đàm không có chút nào là e ngại cả, mặc dù không biết đối phương là ai nhưng hắn tự tin bản thân sẽ không xảy ra việc gì.
-Khốn kiếp, ngươi dám đánh ta?
Đức Cảnh bị kình phong thổi bay ngược vào trong thành lúc này cũng đã quay trở lại, tay hắn tế xuất một cây đại đao đánh tới Lạc Long.
-Hừ, đồ ngu xuẩn!
Lạc Long không thèm động thân, ý niệm vừa động thì linh hồn lực lại hóa thành một đạo lốc xoáy cuốn Đức Cảnh vào trong.
-Long Nhận Phong Quyển!
Gió xoáy bên trong lốc xoáy kia toàn bộ là những lưỡi đao, có hàng ngàn hàng vạn lưỡi đao đang chờ xé xác Đức Cảnh ra. Da đầu của Đức Cảnh run lên, hắn vội vàng tụ khí lên đại đao, hai tay vung lên chém ra một đao vào gió xoáy xung quanh.
-Ken két!
Đao khí mạnh mẽ không gì tả nổi, so với một đòn mạnh mẽ nhất của Đức Cảnh cũng không thua kém bao nhiêu, thế nhưng rơi vào trong Long Nhận Phong Quyển lại bị xoắn nát trong nháy mắt, một điểm tác dụng cũng không có. Phong nhận sau khi xoắn nát đao khí thì liền tiến tới gần với thân thể của Đức Cảnh, khiến hắn chỉ có thể giơ đại đao trong tay lên đón đỡ. Chỉ nghe thấy một tiếng choang, đại đao tông cấp cực phẩm trong nháy mắt liền bị đao nhận bẻ gãy làm mười mấy đoạn, kế đó là đến Đức Cảnh.
-Soạt soạt!
Quần áo trên người hắn trong nháy mắt liền bị xoắn ra vô số vết rách, bộ dáng vô cùng thê thảm. Nếu lúc này Lạc Long muốn giết hắn thì chỉ cần một ý niệm, có điều đây chỉ là cảnh cáo mà thôi, phong nhận chưa cắt tới thân thể của Đức Cảnh thì liền dừng lại, sau đó Long Nhận Phong Quyển cùng toàn bộ tiêu tán. Lạc Long hừ lạnh một tiếng nói:
-Ngươi tưởng bản tọa không dám giết ngươi sao? Nếu còn dám tiếp tục bước tới, ch.ết!











