Chương 254: Giáo huấn



Một giọng nói nữ tính mang theo vài phần chói tai vang lên từ bên trong dược điếm, theo sau đó là thân ảnh một nữ tử tầm khoảng hai mươi sáu hai mươi bảy. Nàng này mặc một bộ y phục bảy màu lòe loẹt, nhan sắc thì không phải khó coi nhưng cũng chẳng xinh đẹp gì, lại thêm kiểu trang điểm chẳng đâu vào đâu khiến người nhìn khó có hảo cảm.


-Lại là ngươi? Tiểu tiện nhân, lần trước lão nương giáo huấn ngươi chưa đủ nên ngươi lại quay lại có phải không?


Nàng ta là bà chủ của Bách Dược Ký này, tên gọi là Kiều Thu Hương. Tên thì đẹp nhưng dung mạo đanh đá thì một chút cũng không xứng với nó, người khác chỉ vì e ngại thân phận của nàng nên mới không có người dám gièm pha. Mấy ngày vừa rồi Thanh nhi vì lo lắng cho sức khỏe của Lạc Long nên có tới Bách Dược Ký mua một ít thuốc bổ, kết quả là từ khi vào cửa tiệm này thì liên tục bị nhân viên và bà chủ khinh thường và miệt thị. Nàng ta vốn đã quen với việc đó nên cũng không có để bụng gì, thật không ngờ Kiều Thu Hương lại chỉ vì thấy một vị bằng hữu bâng quơ khen rằng Thanh nhi có nhan sắc không tệ mà ra tay đánh nàng ta mấy cái bạt tai. Lấy thực lực luyện khí cảnh đỉnh phong của ả ta thì cho dù không dùng bao nhiêu sức lực cũng có thể lưu lại một chút vết tích trên mặt của Thanh nhi, từ đó mới để Lạc Long nhìn ra.


-Tiện nhân, có phải ngươi ra tay đánh người của Bách Dược Ký ta hay không?
Kiều Thu Hương chưa gì đã quy chụp là Thanh nhi ra tay, liền muốn đi tới giáo huấn nàng.
-Dừng tay!


Lạc Long ở phía sau lạnh lùng lên tiếng ngăn cản ả ta lại. Nữ nhân kia thấy có người dám xem miệng vào việc của mình thì tức tối nhìn lại, có điều khi thấy được gương mặt anh tuấn cực phẩm của Lạc Long thì thái độ của ả lập tức thay đổi, miệng nở một nụ cười mà hỏi:


-Không biết vị công tử này có việc gì?
Lạc Long bình thản đáp:
-Trước đó nàng ta tới Bách Dược Ký mua hàng, cũng trả tiền đầy đủ nhưng ngươi lại vô duyên vô cớ ra tay đánh nàng, bây giờ lại muốn động thủ tiếp hay sao?
Kiều Thu Hương làm ra vẻ vô tội mà nói:


-Công tử liệu có nhìn nhầm hay không? Thiếp thân trước nay đều làm việc rất có chừng mực, chưa từng đối đãi như vậy với khách nhân bao giờ.
Lạc Long lạnh lùng nói:
-Chuyện xảy ra lúc đó có rất nhiều người chứng kiến, chẳng lẽ ngươi định đổi trắng thay đen sao?


Ả ta thấy Lạc Long không có ý tốt với mình thì lập tức bỏ đi vẻ hiền dịu thân thiện, vẻ mặt lại trở nên lãnh lệ đáp:


-Ngươi nói vậy thì có ai làm chứng hay không? Tiểu tử, bản chưởng quỹ cho ngươi biết cơm có thể ăn bậy nhưng lời thì tuyệt đối không thể nói bậy, coi chừng cái mạng cũng khó giữ đó.


Mặc dù gương mặt của Lạc Long thuộc dạng soái ca vạn người có một nhưng chung quy lại thì đây cũng là thế giới của tu sĩ, nếu như không có thực lực thì dù ngươi có da mặt đẹp cũng khó mà lăn lộn, nếu như là nữ tử xinh đẹp thì còn có chút cơ hội. Kiều Thu Hương vừa thấy Lạc Long không có ý tốt thì liền trở mặt, việc này cũng kích phát lửa giận trong lòng Lạc Long.


-Nữ nhân điêu ngoa!
Hắn phất nhẹ tay một cái, lập tức có một luồng lực lượng mạnh mẽ đánh lên mặt của ả ta, khiến cho ả ta bay ngược về sau, trên mặt lưu lại một thủ ấn đỏ như gấc, mấy cái răng cũng theo máu tươi bay ra khỏi miệng.


-Oa oa, điên rồi, điên thật rồi, không ngờ lại có kẻ dám ra tay với Kiều Thu Hương!
-Đúng là điên rồi, ngươi nói xem kẻ này sẽ ch.ết như thế nào?
-Đúng là không biết trời cao đất dày mà, bởi vậy mới nói kẻ ngu dốt không đáng buồn, kẻ vô tri lại đáng thương.


Lạc Long vừa mới động thủ thì liền có không ít người mở miệng châm chọc hắn, cho rằng hắn ch.ết chắc rồi. Ngoài ra cũng có một số người ra vẻ cảm thông với hắn, dù sao thì danh tiếng của Kiều Thu Hương trong Xà Nhân thành này cũng không tốt lắm. Có hậu trường mạnh mẽ nhưng gần hai trăm tuổi mà mới chỉ là luyện khí cảnh đỉnh phong, lại không có đối tượng kết hôn, chỉ những điểm đó thôi cũng đủ để nhìn ra một số việc.


-Ngươi … ngươi dám đánh ta?
Kiều Thu Hương bị đánh đến run rẩy, ả ta đứng dậy bụm mặt nhìn Lạc Long với vẻ mặt khó tin. Lạc Long dùng ánh mắt lạnh lùng đáp:
-Nữ nhân rắn rết như ngươi, đánh một cái tát còn chưa đủ.


Nói rồi hắn liên tiếp phất tay, đánh ra mười mấy cái bạt tai khiến cho ả ta ngã trái ngã phải, mặt sưng lên đến mức không nhìn ra dáng vẻ ban đầu.
-Cuồng đồ to gan, dám sinh sự trong Xà Nhân thành!


Một tiếng quát từ phương xa đột ngột lao tới, kèm theo đó là một áp lực kinh người khiến những kẻ đang xem kịch trên đường phố vội tránh sang hai bên. Một nam tử xà nhân từ phía xa chạy tới Bách Dược Ký, đuôi rắn quẫy động làm nát tan không tí sạp hàng hai bên đường. Nam tử kia cầm một cây xà mâu đánh thẳng về phía Lạc Long, thực lực lục tuyền cảnh cũng được phóng xuất ra ngoài khiến cho mọi người kinh sợ.


-Lạc Long đại nhân mau tránh đi!
Thanh nhi hoảng hốt chạy ra đẩy Lạc Long đi, định lấy thân mình che chắn cho hắn. Có điều Lạc Long lập tức nhấc bổng nàng ra sau, đồng thời đánh ra một chưởng hời hợt đối bính với nam tử kia.
-Không biết tự lượng sức!


Một tiếng nổ vang lên khi mâu và chưởng va chạm, thân ảnh nam tử kia dùng tốc độ nhanh gấp đôi lúc hắn lao tới mà bay ngược ra đằng sau. Lúc này bộ dáng nam tử kia cực kỳ thê thảm, chỉ trúng một chưởng nhưng hắn đã bị trọng thương, xương cốt cùng với lục phủ ngũ tạng đều bị chấn động.


-Khốn kiếp! Cẩu tặc, ngươi dám ra tay với tỉ phu của ta, ngươi sẽ không được ch.ết một cách tử tế đâu.


Kiều Thu Hương dù hoảng sợ trước thực lực của Lạc Long nhưng vẫn buông lời dọa nạt hắn. Lạc Long không quan tâm đến ả ta, hắn khẽ vận chân khí trong người, lập tức có một cỗ hấp lực hút nam tử kia lại chỗ hắn. Nam tử kia bị Lạc Long nắm lấy cổ, ngay cả hô hấp cũng khó khăn, còn đang định bùng phát lửa giận thì cả người chợt cứng đờ lại. Lúc này hắn mới thấy được diện mạo của Lạc Long, bờ môi hắn run rẩy nói:


-Lạc … Lạc Long đại nhân!
-Cái gì?


Kiều Thu Hương và những người đi đường như bị sét đánh, nam tử kia đột nhiên gọi Lạc Long là đại nhân khiến bọn hắn không kịp phản ứng. Chẳng lẽ nam tử trẻ tuổi trước mắt này có thân phận rất khủng bố sao? Phải biết rằng người kia là Mạc Quy Kỳ, nhi tử độc nhất của ngũ đại trưởng lão Mạc Giáp, người đáng để hắn gọi là đại nhân trong thành này cũng chẳng có bao nhiêu, càng huống hồ đối phương còn là một tên nhân tộc.


-Ta nhớ ra rồi!
Đột nhiên trong đám người xem kịch có một người la lên.


-Người kia là Lạc Long đại nhân, một tháng trước hắn tới Xà nhân thành náo động một trận, đánh lui hơn một trăm vị cao thủ trong thành và năm vị trưởng lão khí hải cảnh của xà nhân tộc, kết quả không những không bị bắt lại mà còn trở thành thượng khách của xà nhân tộc, có mối quan hệ rất gần với mấy vị đại trưởng lão.


Đám người bên đường lập tức xôn xao, liên tục có người tới hỏi chuyện người vừa lên tiếng. Dù sao chuyện một tháng trước tuy khiến toàn bộ Xà Nhân thành xôn xao nhưng cũng không có nhiều người biết được chi tiết, càng không có bao nhiêu người biết được Lạc Long. Bản thân hắn ở Xà Nhân thành làm khách nhưng đa phần thời gian đều ở trong mật thất luyện đan, cao tầng của Xà Nhân thành thấy không cần thiết nên cũng không có công bố rộng rãi sự tình liên quan tới hắn, vì vậy mới có việc ngày hôm nay.


-Lạc Long đại nhân, ngài thật là lợi hại nha!
Thanh nhi che cái miệng nhỏ nhắn đầy kinh ngạc mà nói, nàng vốn nghĩ Lạc Long là một công tử của nhà nào đó, thật không ngờ thân phận của hắn lại chẳng thua kém gì những người đứng đầu Xà Nhân thành.
-Gọi ta là đại ca ca.


Lạc Long búng nhẹ vào trán nàng ta quở trách. Ở một bên khác, Kiều Thu Hương nghe người bên đường nói chuyện thì lòng như ch.ết lặng. Tỷ tỷ của ả ta là thê tử của Mạc Quy Kỳ, vì vậy ả vẫn luôn hoành hành trong thành mà không chút cố kỵ, chỉ có điều ngày hôm nay ả đã chọc giận người không thể chọc vào rồi.


-Đại … đại nhân, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, tại sao ngài lại động thủ với Bách Dược Ký?


Mạc Quy Kỳ lúc này mặc dù không dám kêu gào gì nhưng cũng không chịu yếu thế, hắn phải hỏi cho rõ chuyện đã xảy ra ở đây. Lạc Long đang định lên tiếng thì trên trời đột ngột truyền đến một thanh âm vang vọng:
-Lạc Long huynh đệ xin hãy nương tay!


Theo sau thanh âm này là ba người từ trên không bay xuống, ngoài Mạc Giáp ra thì hai người còn lại cũng là đại trưởng lão trong trưởng lão đoàn. Mạc Giáp thấy cảnh tượng Lạc Long nắm cổ con trai thì không có tức giận, trái lại còn chắp tay hỏi:


-Không biết khuyển tử đã chọc giận Lạc Long huynh đệ ở điểm nào, nếu có gì không phải thì Mạc mỗ xin thay hắn tạ tội, cũng mong huynh đệ có thể tha cho hắn lần này.


Lời hắn nói khiến cho một đám người có mặt ở đây như hóa đá, xà nhân tộc vốn có tính bao che, lại thêm thân phận cao quý của đại trưởng lão, vậy mà đối phương vừa mới tới, còn chưa điều tr.a rõ mọi việc đã trực tiếp thay nhi tử nhận lỗi, rốt cuộc nam tử trẻ tuổi trước mắt bọn họ là thần thánh phương nào chứ?


-Phụ thân, con không …
-Im miệng!


Mạc Quy Kỳ vừa mới mở miệng thì liền bị Mạc Giáp trực tiếp cắt lời, lúc này hắn chỉ hận không thể đánh tên nhi tử này nằm liệt một chỗ. Lạc Long là người nào chứ? Hắn tới ở trong Xà Nhân thành một tháng liền để cho xà nhân tộc thu được lợi ích nhiều hơn bọn hắn khổ tâm kinh doanh mấy chục năm, đây là người mà một tên nhi tử của đại trưởng lão có thể đắc tội nổi sao? Lạc Long cũng không phải là loại không giảng đạo lý, hắn buông Mạc Quy Kỳ ra nói:


-Mạc trưởng lão, tiểu cô nương này là người quen của ta, mấy ngày vừa rồi còn giúp ta đi mua dược liệu ở Bách Dược Ký, kết quả là bị nữ nhân điêu ngoa kia khi nhục. Ta ra tay giáo huấn ả ta một chút thì nhi tử của ngươi liền chạy tới, không nói không rằng muốn tấn công ta, ta lại giáo huấn hắn một chút, như vậy có sai không?






Truyện liên quan