Chương 255: Tới Điện Quang sơn mạch



Mạc Giáp thấy Lạc Long xưng hô xa lạ như vậy thì cũng biết hắn đang không vui, vì vậy chẳng cần biết đối phương nói cái gì, cứ gật đầu lia lịa đáp:
-Không sai, không sai. Khuyển tử không hiểu lễ nghĩa, ta thay hắn xin lỗi, còn xin Lạc Long huynh đệ đừng để bụng, còn về phần nữ tử kia …


Hắn liếc mắt nhìn Kiều Thu Hương, ánh mắt lạnh như băng, nháy mắt tới sau người ả ta, chân đạp một cái khiến ả ta quỳ xuống quát lớn:
-Nữ nhân điêu ngoa, còn không mau dập đầu nhận sai với Lạc đại nhân và vị cô nương kia, ngươi muốn chọc tức ch.ết bản trưởng lão phải không?


Kiều Thu Hương mặc dù ấm ức nhưng cũng không dám chậm trễ, liên tiếp dập đầu nhận sai với hai người Lạc Long. Ả ta chỉ là dựa vào tỷ phu mới có thể tác oai tác quái, bây giờ ngay cả đại trưởng lão cũng phải lấy lòng người kia, ả ta trước mắt hắn càng chẳng tính là gì. Mạc Giáp vừa xin lỗi vừa tặng cho Thanh nhi một đống lễ vật trân quý, vốn dĩ nàng ta định từ chối nhưng Lạc Long trực tiếp nhận hết, còn đưa vào một chiếc không gian giới chỉ rồi đeo vào tay nàng.


-Lạc Long huynh đệ, chuyện này cũng coi như đã giải quyết xong xuôi rồi, ngươi theo ta về Nữ Vương điện một chuyến đi, chúng ta muốn thương nghị một chút chuyện với ngươi.
Lạc Long lại lắc đầu đáp:


-Mạc trưởng lão, hiện tại ta không có tâm trạng thương nghị sự tình. Ta cần đi xử lý một chút chuyện gấp, các ngươi cứ án binh bất động chờ ta, đảm bảo trong vòng một tháng sẽ có tin tức truyền về.


Nói rồi hắn không cho Mạc Giáp và hai tên đại trưởng lão còn lại có cơ hội hỏi gì, trực tiếp mang theo Thanh nhi bay đi. Mạc Giáp đứng đó á khẩu không biết phải nói gì, có lòng muốn đuổi theo nhưng lại phát hiện ra tốc độ của đối phương nhanh đến không tưởng, căn bản không thể nào đuổi kịp.


Lạc Long dẫn Thanh nhi phi hành liên tục mất nửa ngày trời, đi hơn ngàn dặm, thậm chí ra khỏi Cố Lâm hoang mạc, tới Điện Quang sơn mạch - địa bàn của huyền mãng tộc. Hắn đã sớm dùng khôi lỗi để hộ tống Thanh nhi đi nơi khác bởi vì hành động trong địa bàn của huyền mãng tộc có chút nguy hiểm, nếu dẫn theo nàng ta thì sẽ bị bó buộc.


Điện Quang sơn mạch là một khu vực trải dài tới mấy trăm dặm, có những dãy núi liên miên bao trùm những thung lũng vô cùng rộng lớn. Huyền mãng tộc chọn nơi này làm đại bản doanh bởi vì vòng ngoài của Điện Quang sơn mạch là những dãy núi cao vút, liên miên bất tận, lại quanh năm bị bao phủ trong thiên lôi oanh kích, là một nơi dễ thủ khó công. Huyền mãng tộc ở Vân Phong đế quốc có danh tiếng cực tệ, là mũi nhọn khiến cho thế lực khắp nơi chỉ trích, được mệnh danh là cặn bã trong cặn bã, không việc ác nào là không làm. Chỉ cần là sinh linh không cùng chủng tộc với bọn hắn thì sẽ đều có khả năng bị bọn hắn bắt làm nô lệ, vắt kiệt sức lực đến ch.ết mới thôi.


Đã từng có không ít thế lực muốn diệt trừ bọn hắn nhưng không có kẻ nào dám hành động thực sự, nguyên do cũng chính là vì Điện Quang sơn mạch kia. Thiên lôi oanh kích quanh những dãy núi bên vòng ngoài của sơn mạch xảy ra quanh năm, hơn nữa tần suất xuất hiện cũng rất lớn, khiến cho việc hành quân số lượng lớn tiến tới những thung lũng bên trong sơn mạch này là bất khả thi. Nếu đưa những quân đoàn nhỏ lẻ vào Điện Quang thung lũng thì chắc chắn sẽ trở thành đồ ăn cho huyền mãng tộc bởi lẽ bọn chúng liên tục đề cao cảnh giới, người ngoài đột nhập vào căn bản không có chỗ trốn, chờ đến khi những nhóm người đi sau tới tụ tập thì nhóm người đi trước đã thành một đám thi thể rồi. Địa thế của sơn mạch này thuộc loại dễ thủ khó công, làm nơi ẩn náu thì không còn gì tốt bằng. Lại nói thực lực của huyền mãng tộc thực sự rất mạnh, có thể đứng vào hàng ngũ đỉnh tiêm trong những thế lực nhất lưu của Vân Phong đế quốc, vì thế nên ngay cả Vân Phong hoàng tộc cũng không muốn đối đầu với bọn hắn, trước hành vi thương thiên hại lý của bọn hắn vẫn luôn nhắm một mắt mở một mắt.


Lạc Long đi vào Điện Quang sơn mạch từ phía nam, theo như hắn biết thì khi đi sâu vào trong Điện Quang sơn mạch từ hướng này sẽ tiến tới thung lũng có lực lượng yếu nhất trong số những lãnh địa của huyền mãng tộc.
-Ầm ầm ầm!


Còn chưa tiến tới sơn mạch mà bên tai hắn đã liên tục vang lên những tiếng sấm nổ đinh tai, mắt hắn liên tục bị cường quang do chớt giật chiếu vào. Nếu đổi lại là người thường chỉ cần ở đây vài ngày thôi cũng có khả năng điếc tai mù mắt, có điều võ giả thì không chịu ảnh hưởng nhiều lắm từ hai thứ này.


-Xẹt xẹt!


Lạc Long vừa mới bước chân tới rìa ngoài sơn mạch thì lập tức có một cột lôi điện từ trên trời bổ thẳng xuống, tốc độ của nó nhanh đến không tưởng, nếu như không phải do may mắn thì hắn đã sớm bị lôi điện đánh trúng rồi. Lôi điện kia có đường kính ước chừng lên tới gần nửa mét, đánh lên mặt đất để lại một vệt đen ngòm vô cùng khủng bố. Đây chính là thiên lôi cấp độ thấp, là lôi điện tạo thành do hiện tượng tự nhiên giống như khi trời đổ mưa. Có điều nếu nói lôi điện này là thiên lôi tự nhiên thì cũng quá quỷ dị, bởi lẽ thiên lôi bình thường sẽ không xảy ra với tần suất cao như vậy, vả lại mỗi một tia lôi điện đều trực tiếp đánh xuống mặt đất. Mặt đất và núi đá ở Điện Quang sơn mạch bị lôi điện công kích nhiều tới mức toàn bộ địa chất sơn mạch đều bị thay đổi, trở nên cực kỳ cứng cáp và có từ tính cùng điện tính tương đối mạnh. Nếu chỉ xét về độ cứng thì chỉ một cục đá ở nơi này cũng có thể so với bảo khí tông cấp, theo lẽ thường mà nói thì cả Điện Quang sơn mạch này khắp nơi đều là bảo vật. Có điều đất đá ở đây do nhiễm lôi lực nên mới có đặc tính như vậy, một khi không được lôi lực tôi luyện thường xuyên sẽ trở về trạng thái tầm thường như ban đầu, thêm vào đó chúng cũng rất khó để luyện chế thành bảo khí nên căn bản chẳng có mấy người muốn lấy đất đá ở đây. Tất nhiên đó cũng chỉ là các loại đất đá thông thường mà thôi, những loại quặng mỏ cấp độ cao ở nơi này thì đích thị đều là trân bảo hiếm có, không phải vì khoáng thạch nơi này quá khó khai thác thì Điện Quang sơn mạch đã sớm thành bảo địa bậc nhất Vân Phong quốc rồi.


-Thú vị!


Lạc Long nhìn vết cháy xém trên mặt đất nở một nụ cười. Trước đây hắn đã từng nhìn thấy Điện Quang sơn mạch một lần, chỉ là không có đi vào mà thôi. Lấy thực lực linh thần của hắn chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra lôi điện trên bầu trời của sơn mạch này không phải do thiên nhiên ngưng tụ. Nơi này là táng địa của một cường giả có tu vi cực cao, hơn nữa còn là lôi tu, khi hắn ch.ết đi thì lực lượng cơ thể hắn dần dần tản mát và thẩm thấu ra khắp sơn mạch này, khiến cho nó có diện mạo như bây giờ. Một cường giả đã ch.ết bao nhiêu năm mà vẫn có thể thay đổi cả một vùng đất mấy trăm dặm một cách không tự chủ, như vậy liền có thể thấy tu vi của người kia khi còn sống là khủng bố cỡ nào. Đây cũng không phải trọng điểm, trọng điểm chính là việc một cường giả tu vi siêu quần khi tọa hóa rất có thể sẽ để lại bảo tàng. Lạc Long đã thử nghe ngóng về việc này trên đường tới đây, mặc dù người người đều nói là Điện Quang sơn mạch chẳng có bảo tàng gì nhưng hắn vẫn cảm thấy bản thân nên thử tìm tòi một lần. Có điều đó cũng chỉ là mục đích phụ thôi, trọng tâm của chuyến đi lần này tới huyền mãng tộc vẫn là giúp xà nhân tộc giải quyết nguy cơ trước mắt.


Lạc Long đi bộ từ ngoài vào trong Điện Quang sơn mạch chứ không dám phi hành, tốc độ cũng tương đối chậm, vừa đi vừa tiên đoán vị trí mà lôi quang sẽ đánh xuống để né tránh. Có điều hắn rất nhanh đã nhận ra rằng lôi quang từ trên thiên không đánh xuống căn bản chẳng có chút quy luật nào. Bầu trời của Điện Quang sơn mạch luôn bị bao phủ bởi mây đen, lôi quang sinh ra từ trong hắc vân căn bản chẳng có dấu hiệu nào, nói đánh là đánh xuống mặt đất.


-Oành!


Mới qua thời gian một nén nhang, còn chưa đi được mười dặm đường mà hắn đã bị một luồng lôi điện to như thân cây cổ thụ đánh trúng. Lôi quang này căn bản chẳng khác gì thiên lôi, vừa đánh trúng thì liền khiến toàn thân Lạc Long tê dại, lôi lực mạnh mẽ khiến người hắn nóng bừng, tóc tai dựng ngược lên như vừa dùng thuốc xịt tóc. Lạc Long dùng thủy chân khí hóa thành một tấm gương soi một chút, gương mặt cháy đen, mái tóc dựng ngược tứ tung như mấy tên khất cái khiến hắn không nhịn được mà co giật khóe miệng. Dù hắn không phải là một người quá quan trọng ngoại hình nhưng nếu cứ như vậy thì cũng không ổn. Hắn lấy một viên cầu sắt từ trong không gian trữ vật ra rồi ném lên trên đầu, sửa sang lại đầu tóc một chút, thay một bộ bạch bào mới tinh rồi tiếp tục lên đường. Lần này tốc độ của hắn tăng mạnh so với lúc trước, dĩ nhiên cũng bị thiên lôi đánh trúng liên tiếp, có điều toàn bộ thiên lôi đều bị viên thiết cầu trên đầu hắn hút sạch. Thứ đồ chơi này là tụ lôi châu, là bản cao cấp hơn so với thứ mà hắn luyện chế ra trong dược viên tiểu thế giới, là một bảo khí vương cấp thượng phẩm, cũng không kém chút nào so với bảo khí vương cấp cực phẩm do mấy tên gà mờ ở Thiên Phong quốc luyện chế chút nào. Tụ lôi châu có từ tính cực mạnh, nếu Lạc Long giải phóng hết công năng của nó ra thì lôi điện trong vòng mấy mươi dặm quanh đây đều sẽ tụ về phía hắn. Lạc Long đè nén công năng của nó xuống mức thấp nhất, như vậy cũng đủ để nó hấp thụ đủ lượng lôi lực cần thiết, cũng sẽ không khiến người khác để ý đến hắn. Nếu như không phải Lôi Mạch Gia Tốc của hắn đang gặp bình cảnh thì hắn sẽ ở lại nơi này tu luyện mấy ngày.






Truyện liên quan