Quyển 2 - Chương 7

**Edit: Cesia
**
Những tia sáng ấm áp của mặt trời buổi sáng chiếu rọi trên tấm nệm trắng như tuyết…. thật ấm áp….
Cô nhóc kia duỗi hai cánh tay mập mạp lên dụi mắt, quỳ gối xốc chăn lên, vểnh cái mông, lắc qua lắc lại rồi mới đứng lên.
Có gì đó không đúng….


Nhóc duỗi cánh tay nhìn xuống áo ngủ của chính mình, cái đầu nhỏ vẫn không nhúc nhích, đứng ngây ra một lúc thật lâu.


Đêm qua đâu phải mặc cái này, cái áo ngủ màu kem sữa kia đâu mất rồi, ánh mắt của cô nhóc lanh lẹ ngó đông một cái rồi lại nhìn tây một cái, gối nằm bên kia, trống rỗng, đã sớm không có bóng người.
Cúi đầu xuống xem xét lần nữa,


Một cái ngủ màu trắng mềm mại kiểu công chúa được viền hoa, ưỡn bộ ngực nhỏ lên…. Phía trước mặt áo được đính những chiếc nơ bướm bằng lụa mềm mượt, dây thắt lưng buộc lỏng lẻo trên đó còn được thêu đều là hình phim hoạt họa cùng với bánh donut.
….


Cô nhóc kia cười đến híp cả mắt lại, ôm cái gối nằm của nhóc có hình bánh donut lăn qua lăn lại ở trên nệm….
Mồ hôi lạnh, ta nói bé con nhà ngươi,
Ngươi ngủ bị người ta lột quần áo mà còn cười đến như vậy vui vẻ….  Thật sự là….
Một tiếng ho khan thật nhỏ.


Bác Câm quản gia quy củ đang cầm trên tay một khay bạc đựng đồ ăn, đứng thẳng người.
“Buổi sáng có bánh pudding không….” Non nớt hỏi.
Quản gia gật đầu.
“Sữa ngọt?”
Lại gật đầu.
“Màn thầu kiều mạch?”


available on google playdownload on app store


Quản gia lắc đầu, sau đó mở cái nắp bạc ra, bên trong là bánh nướng vàng óng, được tạo thành hình bánh donut, trên mặt còn phủ một lớp mướt trái cây.
Oa….


Thật hạnh phúc nha, Dã cục cưng mắt lóe tặc quang, giống như ác lang lao thẳng tới, triệu hồi ra được sức mạnh man rợ, bưng lấy cái mâm đồ ăn bằng bạc khổng lồ áp vào bộ ngực nhỏ, ráng sức nhấc nó lên…. Run run đặt nó lên trên tấm nệm trắng, cực lực ăn.
Mồ hôi lạnh,


Tiểu thiếu gia không phải rất thích sạch sẽ sao, tiểu thư lại ở trên giường của hắn ăn như vậy, sẽ không có việc gì đi.


Bác Câm quản gia rút ra khăn tay, cố sống chà lau mồ hôi ở trên mặt, lại nhìn thấy trên gối nằm của bọn họ vẫn còn sót lại vụn bánh donut…. Mồ hôi lạnh, tối hôm qua chẳng lẽ hai vị tiểu chủ cùng nhau chui ở trong chăn dùng bữa khuya sao…. Như thế nào lại….
Tiểu thiếu gia, ngài bị ô nhiễm rồi.


Đột nhiên một bàn tay nhỏ non mềm tóm lấy cánh tay hắn, Bác Câm lắp bắp kinh hãi, khi hồi phục lại tinh thần thì đã nhìn thấy Dã cục cưng nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt nhỏ nhắn, nhưng hắn lại không chú ý tới những vết sữa dính đầy trên mặt của Dã cục cưng. (Cesia: một khuôn mặt dính đầy sữa và nước mắt, tưởng tượng……. o_O)


Không lẽ tiểu thư ăn không đủ sao, chê ít?
Nhưng…. đây đã là suất ăn dành cho hai đứa trẻ bình thường, trước khi đi học tiểu thiếu gia còn cố ý phân phó chuẩn bị nhiều một chút.
Nhưng mà, biểu tình của tiểu thư,
Mồ hôi lạnh, tốt nhất là cứ đi chuẩn bị thêm một phần.


Bàn tay nhỏ túm chặt lấy áo hắn không chịu buông, thân hình nhỏ của Dã cục cưng cọ qua cọ lại trên người hắn, làm nũng….
“Quản gia.”
Thanh âm non nớt của trẻ con a, Bác Câm nhất thời hoảng hốt, tiểu thư đang gọi hắn…. Bao nhiêu hoài niệm, năm đó nàng cũng chỉ mới một tuổi, vừa biết bò.


“Quản gia, ta muốn gặp mẹ và các cha.”
Bác Câm cả người run run, nhìn vào khuôn mặt cô bé, thần sắc có chút phức tạp.


Thân hình nhỏ của cô nhóc kia lúc này đã dán dính lên người của hắn rồi, khuôn mặt nhỏ dúm dó lại, sắp khóc rồi đây, cô nhóc kia đưa mắt liếc nhìn hắn một cái, xem ra hắn vẫn còn đang dè dặt, vì thế dứt khoát đứng thẳng dậy, dậm chân, vứt bỏ cái thìa, kéo căng cồ họng gào lên.


Bất quá…. Là gào khan….
Đối phó với ca ca phải sử dụng chiêu ủy khuất,
Đối phó với quản gia phải dùng phương pháp cường ngạnh hơn một chút, nắm tay nhỏ nắm lại thật chặt, lấy hơi gào lên.
Chỉ có tiếng, không có nước mắt,
Giống như chỉ có sấm mà không có mưa….


Cô nhóc kia rặn nửa ngày cũng không vắt ra được một giọt lệ, hết hơi, mặt đỏ hết cả lên, sắp bị nghẹn thở.
Quản gia dao động, nhìn cái này gọi là đau lòng nè.
ch.ết thì ch.ết….
Dù sao tiểu thiếu gia lúc này cũng không có ở nhà.


Bác Câm ưỡn thẳng ngực, dáng điệu tôn quý, nghiêng người một chút, hào hoa phong nhã nắm lấy tay của Chi Nhược, lê bước xuống hành lang, Dã cục cưng lập tức thu hồi lại tiếng khóc cực kỳ bi thảm của mình, dùng tay áo lau mặt, hết nhìn đông tới nhìn tây, vô cùng hưng phấn, không ngừng nắm lấy tay của quản gia hướng đại môn xông tới.


Này….
Dùng sức kéo,
Kéo không đi…. Thân hình nhỏ sử dụng sức mạnh có được từ uống sữa ra sức kéo, khuôn mặt nhỏ bị nghẹn khí, nóng hầm hập đỏ bừng, lảo đảo một cái, bị Bác Câm rất thành thạo vác lên, mang đến trước cửa một căn phòng.


Đây là căn phòng nằm ở hướng tây nam.
Cô nhóc kia ủy khuất, mím môi, ngây ngô nói, “Muốn gặp cha mẹ….”
Người ta phải về nhà….
Quản gia gật đầu thật mạnh, khoa tay làm dấu, ý tứ này đại khái chính là, cha mẹ cô ở bên trong, ngay tại gian phòng này.


Bất quá, Dã cục cưng chỉ mới mấy tuổi đầu nhìn làm sao mà hiểu.
Ách, đừng có hỏi ta làm sao mà giải thích được ý tứ của hắn khoa tay múa chân lung tung như thế.
Bởi vì,
Ta là tác giả, ta không hiểu thì ai hiểu ||
Dã cục cưng vẫn còn đang vặn vẹo ngón tay, bực bội.


Quản gia nhìn xung quanh, không ngừng nhìn đồng hồ, sốt ruột lau mồ hôi, liền đẩy mạnh Dã cục cưng vào trong căn phòng ở tây nam.
Đây là một gian phòng.
Có lẽ đã lâu không có người ở, được bày trí rất thanh lịch và tao nhã, bầu không khí sang trọng bao trùm khắp phòng.


Trên tủ âm tường cùng với bàn trà, khắp nơi đều được bày trí những bức ảnh chụp…. Ngay giữa trung tâm căn phòng treo một bức họa thật lớn. Bức tranh họa một người phụ nữ ngồi trên ghế quý phi, đang ôm một đứa bé cười rất hạnh, bên cạnh ghế là một người đàn ông anh tuấn mê người, vẻ mặt tràn đầy yêu thương nhìn chăm chú vào đứa bé kia, không cần nói cũng biết đó là vẻ mặt của một người cha đang rất đỗi tự hào. Ở một góc bức tranh là một thiếu niên áo trắng đang đứng, khuôn mặt còn non nớt, tuy nhiên không thể nghi ngờ đó chính là Hành Chi Thiên.


Dã cục cưng ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn vào bức tranh một lúc lâu.
Không có hứng thú….
Trái lại quản gia đang im lặng nhìn cô nhóc kia, rồi lại quay sang nhìn bức tranh treo trên tường, trong phút chốc trở nên thương cảm, những giọt lệ già nua ứa ra từ khóe mắt hắn.


Một bàn tay nhỏ véo lấy ống quần của hắn, sợ hãi kéo kéo.
“Bác Câm….” Cô nhóc kia có cảm giác như mình đang bị trêu chọc, “Cha mẹ ở đâu, ta muốn về nhà.”
Thanh âm non nớt trộn lẫn với ủy khuất, nói không nên lời, âm cuối kéo dài mang theo run rẩy.


Bác Câm nghe được mà đau lòng, quyết định quăng bỏ quan hệ chủ tớ, gấp gáp kéo theo cô bé chạy ra ngoài, ôi tiểu thư thật đáng thương…. Cứ tiếp tục ở lại chỗ này sớm muộn gì cũng bị phá hủy.
Đáng tiếc phu nhân cùng với thiếu gia ch.ết sớm, cả lão gia cũng qua đời.


Nếu như…. Không được, tiểu thư muốn thế nào thì cứ làm thế nấy đi, mau chóng đem nàng thoát khỏi chỗ này.
Một lão già nắm lấy tay một cô bé, một kẻ thì chí khí ngút trời, một kẻ thì hăng hái bừng bừng.


Hai người trong đầu giống như được một tiếng trống trận thổi bùng lên ngọn lửa hăng hái, hướng phía bên ngoài tòa thành thẳng tiến.
Một chiếc xe mang theo một bầu không khí áp bức mãnh liệt dừng ngay trước mặt họ, cửa xe mở ra.


“Quả gia, hai người là muốn đi đâu….” Một thanh âm lạnh lùng vang lên, Hành Chi Thiên im lặng đứng ở đó, trên mặt không có bất kỳ một tia cảm xúc.*Edit: Cesia*


“Quản gia, hai người muốn đi đâu….” Một thanh âm lạnh lùng vang lên, Hành Chi Thiên im lặng đứng ở đó, trên mặt không có bất kỳ một tia cảm xúc nào, tuy vậy có thể cảm giác được hắn đang rất tức giận.
Cả hai người một lớn một nhỏ toàn thân đều phát run.


Cảm giác như là ăn trộm bị bắt quả tang ngay tại trận.
Này, bồn hoa trong tòa thành này cũng thật mê người nha…. Màu sắc thật rực rỡ, chói lọi à! Nhìn xem…. Những đóa hoa tử la lan nở rộ sặc sỡ, ô, còn có cỏ dại nữa này, những cọng cỏ bé xíu,
….
Trong bồn hoa còn có cỏ dại.


Quản gia thân hình cứng ngắc, run run lấy khăn tay ra lau mặt, sát mồ hôi….
Dã cục cưng, đá đá mũi chân, tư thế đứng rõ là không được tự nhiên, cúi đầu, ánh mắt không ngừng nhìn xéo xuống lớp bụi đất bị cô bé con dùng chân hất lên.


Mồ hôi lạnh, bé con này, tới thời điểm cầu xin người ta thì mới bày ra bộ dạng đáng thương.
Tới lúc bị tóm thì thủ đoạn phủi sạch mọi thứ cũng thật rõ ràng à.
“Đừng nói với ta là ông muốn mang Chi Nhược ra khỏi tòa thành.”


Đương nhiên là không phải, chỉ là theo lệ thường đi kiểm tr.a bọn người hầu có làm biếng trốn việc hay không thôi mà…. Đúng rồi, trong bồn hoa không phải có cỏ dại sao, phải đi thăm người làm vườn. Ta cũng không phải muốn dẫn tiểu thư đi ra ngoài, là ta không nói chuyện được mà, liền cứ tiếp tục làm câm điếc đi.


Quản gia vội vàng khoa tay múa chân, không ngừng giải thích.


Hành Chi Thiên cười, cười đến ôn hòa, khiến cho người khác phải suy nghĩ xâu xa, “Là vậy à, Bác Câm. Tâm tư quả thật là vẫn không hồ đồ. Trong tòa thành này có kẻ nhàn rỗi trốn việc hay không, chỉ có ông là quan tâm, cũng thật mệt cho ông. Về sau thỉnh thoảng ta nhất định sẽ cho ông đi nghỉ phép dài hạn.”


Cô nhóc kia nắm lấy tay Bác Câm, khẽ giật, đầu gục xuống.
Tiểu thư….
Là đang lo lắng cho hắn.
Quản gia trong phút chốc trái tim có cảm giác như bị vật gì đó bóp nghẹn, cay đắng ngọt bùi ngũ vị đều có.
Chính là không giúp được cho tiểu thư rồi.


“Bác Câm, mang Chi Nhược trở về phòng đi.”
Quản gia ưỡn ngực ra cử chỉ tôn quý, nắm lấy bàn tay nhỏ của Dã cục cưng, xoay người đi trở về.


“Còn có….” Giọng nói của Hành Chi Thiên vang lên, thanh âm có chút ngập ngừng, “Căn phòng ở hướng Tây Nam đã lâu không có người ở, về sau khóa nó lại.”
Thiếu gia không phải vừa mới về tòa thành sao,
Làm thế nào biết được….


Quản gia cả người phát run, nhìn về phía Hành Chi Thiên vẻ mặt trong nháy mắt tràn ngập khiếp hãi, hắn không tiếng động nắm lấy tay của Dã cục cưng, cúi đầu nhìn cô bé hồn nhiên, không hiểu chuyện, trong đôi mắt ngập tràn thương xót.


Cửa gần trong gang tấc, nhưng vẫn không thể tiến đến cánh cửa lớn của tòa thành.


Mắt nhìn thấy có thể chạy trốn được, vậy mà rốt cuộc lại bị tóm…. Dã cục cưng tức tối, đeo dính lấy chân của Bác Câm, hai cánh tay ngắn ngủn bám chặt lấy ống quần của hắn, ngửa khuôn mặt tràn đầy ai oán lên, trông thật đáng thương, mặc kệ có kéo thế nào cũng không kéo được cô nhóc dịch chuyển dù chỉ một phân….


Không muốn….
Người ta không muốn, thật vất vả mới tới được cửa, ô, cục cưng phải về nhà.
“Chi Nhược, có chuyện gì đến đây với ca ca,” Hành Chi Thiên ngồi xổm xuống, mở rộng hai cánh tay hướng về phía cô nhóc kia, cười đến cực kỳ ôn nhu, “Nói cho ca ca biết….”


Tuy rằng không có gió, như thể nào vẫn cảm thấy gió lạnh đang thổi vù vù.
Dã cục cưng liều ch.ết bám trụ vào ống quần của quản gia, đôi lông mày thanh mảnh nhíu chặt lại, cô nhóc phun ra một chữ ngắn gọn mà tinh lọc, “Không!”
Ngươi mới là xấu nhất, đại xấu xa….


Thua xếp gỗ rồi chơi xấu, không cho người ta về nhà,
Bác Câm đã đồng ý mang cục cưng về nhà, ngươi lại đi ra ngăn cản…. Thối ca ca, kẻ xấu xa chính là ngươi….
“Suy nghĩ cả nửa ngày, em vẫn muốn ra khỏi tòa thành, trở về cái nhà kia.”


Hành Chi Thiên thu hồi lại nụ cười, làm như không có việc gì vuốt lại nếp nhăn trên quần áo, miễn cưỡng nói, “Chi Nhược, em thật muốn trở về sao.”
Quản gia vẻ mặt căng thẳng nhìn hướng Dã cục cưng, trên khuôn mặt tràn đầy lo lắng.
Tiểu thư, cô cần phải suy nghĩ thật kỹ rồi mới nói nha,


Đây chính là điềm báo phát hỏa của tiểu thiếu gia….


Dã cục cưng giựt lại bàn tay nhỏ bị Bác Câm nắm, không nói gì nhìn Hành Chi Thiên đang nhìn chằm chằm vào mình, hai bàn tay nhỏ vặn xoắn góc áo…. Dúm dó, thân hình nhỏ cực kỳ bất an, khuôn mặt nhỏ dúm dó lại gần như sắp biến thành dưa muối rồi, sau một lúc lâu cô nhóc mới cực không tình nguyện nhả ra một câu, “Không…. Muốn….”


Cái chữ “Không” nói phải gọi là cực nhẹ à, giống như tiếng mèo kêu.
Còn chữ “Muốn” phun ra thì thật tình thâm ý thiết, âm cuối còn được kéo thật dài….
Cô nhóc kia thật sự là một kẻ biết xoay chuyển hiếm có.


“Em học được biết nói dối rồi,” Hành Chi Thiên hừ một tiếng, rõ ràng đang tức giận, “Bác Câm, ngày mai hủy bỏ phần bánh donut của Chi Nhược.”
A a a a a a a a a a a a a a a a
Cô nhóc kia lên cơn điên, phùng man trợn má đứng, gần như là gào rú lên, “Người ta phải về chỗ của cha mẹ, muốn về nhà!”


Hành Chi Thiên gục gặc đầu, nụ cười thấp thoáng như có như không, “Em quả thật là muốn trở về, em đã quên đây mới là nhà của em sao…. Bác Câm, không cần chuẩn bị bữa tối cho Chi Nhược.”


Hắn cười đến thoải mái, nhìn về phía Dã cục cưng sớm đã dại ra, cuối cùng còn bỏ thêm một câu, “Anh không thích lời nói thật của em, phạt em không được ăn bữa tối.”
Nói dối, phạt không cho ăn bánh donut.
Nói thật, phạt không cho ăn cơm tối….
Nói đi nói lại, đều là không cho ăn.


Dã cục cưng rất tủi thân a, rất khó chịu a…. Cảm giác như có vô số tay nhỏ bé trong lòng đang cào cào…. Rất hối hận a, trong tâm khảm nho nhỏ của cô bé rốt cuộc đã hiểu được tại sao quản gia lại là người câm….
Bởi vì,
Câm không nói được vĩnh viễn sẽ không nói sai.


Vĩnh viễn sẽ không chọc cho Hành Chi Thiên tức giận, vĩnh viễn đều có bánh donut cùng bữa tối để ăn….
Năm giờ,
Ô,
Cái bụng nhỏ rất đói…. Bên trong tấm chăn màu trắng, cô nhóc kia tứ chi vô lực mở banh ra, muốn ch.ết không muốn sống.
Tiếng gõ cửa vang lên cộc cộc,


Bác Câm bưng một khay đồ ăn bằng bạc, chậm rãi bước vào phòng.
“Ta không muốn ăn,” Hành Chi Thiên ngồi ở ghế dựa, nhắm lại hai mắt, chợp mắt một chút.
Nhưng mà ta đói….


Thân hình nhỏ bé tròn tròn của Dã cục cưng chui ra khỏi chăn, lăn qua lăn lại ở trên giường, muốn khiến cho Hành Chi Thiên chú ý tới.
“Mang đi, ta không muốn ăn.”
Dã cục cưng đặt mông ngồi ở trên tấm nệm lúc này đã nhăm nhúm lại, vò vò cái chăn, động tác giống như đang muối rau cải.


Người ta đang trong thời kỳ phát dục….
Mẹ nói, trẻ con phát dục phải ăn nhiều một chút, chính là bánh ngọt donut. (0_O)
[ *Dã Cố Giai:*Mồ hôi lạnh….Ta nói này cái câu cuối là do ngươi tự ý thêm vào nha. ]


Dã cục cưng ở trên nệm lăn một hồi hết sức, tứ chi lại mở banh ra một lúc…. Nhìn lên trần nhà, tủi thân mím môi, chui lại vào trong cái chăn đã lộn xộn thành một đống…. nhìn giống như bánh bao nha, nhắm chặt hai mắt, ngửi ngửi, cạp….
Này,
Cạp không được.


Cô nhóc kia mở mắt ra, liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Hành Chi Thiên có chút đăm chiêu, đang nhìn nhóc.
Cả thân hình nhỏ nhắn bị hắn ôm ra khỏi chăn,


Than nhẹ một tiếng, mang theo chút ưu thương. Ngón tay thon dài của Hành Chi Thiên lướt qua đôi má của cô bé, nhẹ nhàng vuốt ve, “Chi Nhược, về sau không được lại cố chạy trốn khỏi anh có được không….”
Dã cục cưng sinh hờ dỗi, đoạt lấy chăn, che đầu.


Chăn bị hắn dùng sức kéo ra, thân hình mềm mại nhích lại gần, ôm lấy Dã cục cưng.
Thân hình nhỏ nho cuộn tròn lại, đạp cho hắn một cước, quấn người trong cái chăn nhỏ, ngồi dậy, điên cuồng nói: “Chăn là của ta, của ta!”
Nổi giận….


Hành Chi Thiên nhịn đau, ngồi thẳng dậy, không nói lời nào nhìn cô nhóc, sau đó chậm rãi đứng dậy, rung chuông, “Quản gia, mang thức ăn vào đây.”
Tai của Dã cục cưng dựng thẳng lên, nhanh chóng ngồi dậy, làm bé ngoan.
Hành Chi Thiên mang khay đồ ăn, cách xa cô nhóc….
Tiếng lanh canh thật khẽ của dao nĩa va chạm nhau.


Dã cục cưng nuốt…. nước miếng.
Động tác của hắn tao nhã, chậm rãi ăn, hắn cứ tiếp tục cắt miếng bít tết ra thành nhiều miếng nhỏ, suy nghĩ lại không hoàn toàn để ở thức ăn.


Dã cục cưng lầm bầm, cái mông nhỏ nhích lại từng chút từng chút một, đáng thương nhìn chằm chằm, lệ dâng đầy trong đôi mắt, rất sáng rất lấp lánh.
“Muốn ăn sao?”
….
“Ngoan ngoãn ở lại bên cạnh ca ca, không được rời khỏi anh.”


Cô nhóc kia nuốt nuốt nước miếng, gật gật đầu, cái mông nhỏ hướng về phía đồ ăn nhích thêm một tấc, cực kỳ nhu thuận và đáng yêu.
“Không cho phép nghĩ tới cha mẹ trước kia, ngoan ngoãn ở trong tòa thành này không được ra ngoài.”


Hừ, cô nhóc kia khinh thường quay đầu đi chỗ khác, lại nhịn không được quay đầu lại nhìn chằm chằm vào miếng thịt bò đang xiên trên cái nĩa bạc kia…. Đây là mấy phần chín, hít hít, tám phần…. Thực là thơm. (Cesia: Lỗ mũi trư có khác hít hít vài cái là biết mấy phần chín rồi, tại hạ cam bái hạ phong.)


Hành Chi Thiên vẻ mặt trở nên tối tăm.
Cô nhóc kia không thèm để ý tới hắn, lại ngẩng đầu, đáng thương nhìn chằm chằm vào miếng thịt bò, cái nĩa nhích sang trái đầu của nhóc cũng nhích sang trái, cái nĩa nhích sang phải đầu của nhóc cũng đi theo sang phải.


Hành Chi Thiên ăn không vô, gọi người dọn dẹp.
Nhìn thấy cô nhóc đã thu hồ vẻ mặt ủy khuất, bắt chước điệu bộ của người lớn, xốc chăn lên, lại chui trở lại vào trong tấm chăn ấm áp, nhìn giống như không hề phát sinh chuyện gì.


Mồ hôi lạnh, ta nói này bé con, ngày thường chẳng phải ngươi thích nhất là ăn sao, như thế nào đến thời điểm mấu chốt, cái miệng nhỏ của ngươi lại cứng như vậy.
Thật sự là….
Thật sự là, ngay cả ta cũng phải chịu đói cùng.**Edit: Cesia
**


Ánh trăng mờ ảo xuyên thấu qua tấm lụa trắng, rải lên trên chiếc giường lớn một dải sáng màu bạc.
Tiếng sột soạt không ngừng vang lên trong chăn.


Một thiếu niên đang say ngủ trong tấm chăn trắng như tuyết, quần áo hỗn loạn, trong lòng ôm chặt một cô nhóc. Hắn nhắm mắt, hơi thở đều đều, ánh trăng chiếu rọi trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn mang đến một vẻ hết sức nhu hòa.
Mỹ thiếu niên ngủ say.
Nhưng cô nhóc kia…. Sôi sùng sục….


Nhóc chớp chớp mắt, không chịu nằm yên hết nhìn đông lại nhìn tây, đôi mắt như ăn trộm không ngừng lóe sáng trong đêm tối.
….
Đã trễ thế này, cũng không phải ăn trộm, nhóc con này sao lại phấn khích như thế?!


Một cánh tay vắt ngang thân hình nho nhỏ của nhóc, cô nhóc sử dụng tất cả sức mạnh có được nhờ uống sữa, cố gắng đẩy cái tay đó ra, vội vội vàng vàng xuống giường, mái tóc ngắn của nhóc rối nùi.
Cô nhóc kia mang dép vào, lặng lẽ nhích từng bước từng bước nhỏ.


Ở đầu giường bên kia, tuấn mỹ thiếu niên bỗng nhiên mở mắt, ánh mắt phải nói là dịu dàng như nước, không có một chút vẻ buồn ngủ nào, hắn nhìn thân ảnh nho nhỏ kiên quyết của cô bé kia, khóe miệng câu lên thành một nụ cười, tay thay đổi tư thế, chống lấy đầu, thích thú theo dõi cô em gái bảo bối đáng yêu của mình.


Dã cục cưng hồn nhiên không hề hay biết, len lén ra khỏi phòng ngủ.
Tòa thành rất lớn, dọc theo hành lang đèn được thiết kế theo phong cách cung đình thời xưa, ánh sáng mờ ảo, chiếu rọi lên trên người mang lại một giác ấm áp.


Bốn bề đều im ắng, bên trong tòa thành khổng lồ này ngày thường chỉ có một mình quản gia chăm lo cho cuộc sống hằng ngày của cả hai anh em, lúc trước có không ít người hầu, từ lúc Dã cục cưng đến đây Hành Chi Thiên đều cho sa thải tất cả bọn họ, bình thường cũng chỉ có vào thời điểm dọn dẹp mới có nhiều người bận rộn, vì thế cho nên…. Đêm hôm khuya khoắt, cả tòa thành đều trống rỗng…. yên tĩnh đến mức khiến cho trong đầu người ta có cảm giác…. Ách, suy nghĩ lung tung. (Cesia: sao giống truyện kinh dị thế.)


Bên ngoài tòa thành truyền đến âm thanh của người gác đêm cùng với tiếng chó săn.
Âm thanh này lọt vào tai.
Dã cục cưng rùng mình một cái, co lại cổ, thân hình nhỏ dán chặt vào tường, nghiêng đầu nhìn quanh.
Này, phòng cơm….
Đại khái nó nằm trên tầng gác ở sườn phía tây.


|| Nghĩ cả nửa ngày, thì ra cô nhóc này quả thật là muốn đi làm trộm….
Tiếng bước chân thật nhẹ vang lên trên hành lang, dường như là thanh âm của tiếng giày da đạp trên mặt thảm.
Kẹt, một tiếng động vang lên, hình như là tiếng mở cửa.


Dã cục cưng sợ tới mức linh hồn nhỏ bé xém một chút là lìa khỏi xác, thất kinh dòm hướng phòng ngủ liếc một cái, này…. Cửa phòng ngủ của mình vẫn còn đang đóng chặt mà.
Không phải ca ca.
Ánh nến chập chờn, lay động.


Ở một chỗ khác trên hành lang, quản gia đang cầm một giá nến bằng bạc, im lặng đứng thẳng người, nhìn thấy thân nho nhỏ đang núp ở góc tường, ho khan một tiếng, trên mặt lộ ra một nụ cười yếu ớt, tao nhã xoay người, thắp sáng tất cả nến trong phòng ăn, đương nhiên là cũng lơ đãng quên không đóng cửa phòng ăn lại.


Cô nhóc kia cười đến híp hai mắt.
Quản gia xoay người sang hướng khác, đưa lưng về phía Dã cục cưng, tựa hồ như không hề phát hiện cô nhóc.
Dã cục cưng ưỡn bộ ngực nhỏ lên, mười phần ngạo khí, học theo bộ dạng của Hành Chi Thiên, chậm rãi khoan thai bước vào phòng ăn.
Ô….


Một cái tủ lạnh thật bự, thân hình nho nhỏ dựng thẳng dậy, ngửa đầu nhìn.
Cố sức mở cửa tủ lạnh,
Thịt bò…. Salad trái cây ướp lạnh, canh bào ngư tuyệt hảo được bao lại bằng ny lông để giữ cho tươi sống….
Mà này,
Bánh ngọt donut đâu….


Một cái dĩa lặng yên không tiếng được được chuyền vào trong qua khẽ hở của cánh cửa phòng ăn, vàng óng, giòn xốp, nhất là nóng hôi hổi mới ra lò…. Bánh donut!!!
Thật hạnh phúc nha,
Dã cục cưng hai cánh tay hợp lại trước ngực, đôi mắt bắn ra ánh sáng chói lòa.


Mồ hôi lạnh…. Nhóc con này, đói bụng lại còn đùa giỡn được.
Ngoài cửa truyền đến tiếng sột soạt.
“Bác Câm, đã trễ thế này còn chưa ngủ sao?” Một thanh âm mang theo nghi vấn cùng với ý cười, thanh thúy rất dễ nghe.


Cách một tầng cửa gỗ, Dã cục cưng cũng biết chủ nhân của thanh âm đó là ai.
||
Mỗi lần ca ca xuất hiện đều đúng ngay thời điểm mấu chốt…. làm cho cô nhóc kia gần phát cuồng lên.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, tựa hồ như có thể nghe được tiếng cánh cửa phòng ăn mở ra.


Dã cục cưng phát huy trí thông minh, chui vào trong tủ lạnh.
Dã mỗ hung tợn làm một cái phân cách tuyến.
[*Lời thuyết minh:* ]


[ “Mồ hôi lạnh, ta nói nhóc con này, ngươi sao lại sợ hắn tới như thế? Chỗ nào không phải chỗ tốt để trốn, vậy mà lại chui vô trong tủ lạnh trốn…. Cho nên ta mới nói….” Dã Cố Giai ném một cái liếc mắt đầy ý nghĩa về phía hai vị lớn nhỏ ông xã, “Tử bất giáo phụ chi quá (*).”


(Ý nghĩa là: Không dạy dỗ con cái là lỗi của cha.)
[ Cha lớn nhẫn nhịn, khóe miệng co rúm, uống một ngụm trà, tiêu bớt áp lực. ]
[ Cha nhỏ tức giận đến mức lật tung cái bàn lên ngay tại chỗ, “Lúc trước ta cùng với cục cưng chơi trốn tìm, là ai đã xúi con bé trốn trong tủ lạnh.” ]


[ Cha lớn lúc này toàn bộ trà trong miệng đều phun ra hết, ném cho Dã Cố Giai một ánh mắt gọi là chỉ trích. ]
[ Dã Cố Giai: ….. ]
Hành Chi Thiên chỉ mặc một cái áo sơ mi phong phanh, đứng trước đống lộn xộn trong phòng ăn.
Ánh nến lung linh, bốn phía lại một mảnh vắng lặng.


Không có thân ảnh nhỏ quen thuộc, chỉ nghe thấy từ trong tủ lạnh khổng lồ phát ra tiếng sột soạt, quỷ dị.
Mồ hôi lạnh….
Hành Chi Thiên vẻ mặt đen ngòm.
Hắn chậm rãi bước lại gần, một tay đặt trên tay nắm tủ lạnh, chán nản dựa người vào, tay dùng sức một cái, cửa tủ lạnh bị mở ra.


Dã cục cưng cuộn tròn ở trong góc, trong miệng còn nhét một miếng thịt bò. (Cesia: Má ơi, ch.ết cười…..)
Một bàn tay phóng qua đỉnh đầu của cô nhóc, cầm lấy một hộp đồ uống,


Dã cục cưng nhắm chặt hai mắt, miệng còn không quên nhai miếng thịt bò thơm ngon, tuân thủ theo nguyên tắc ta nhìn không thấy ngươi, ngươi cũng nhìn không thấy ta, nhóp nhép nhóp nhép cực lực nhai.
Thịt bò trong tay nhóc càng lúc càng thiếu bớt vài miếng.


Đầu ngón tay của Hành Chi Thiên quẹt lên trên nước sốt thịt bò, hớp một ngụm đồ uống đang cầm trong tay, lười nhát duỗi thẳng eo, xoay người rời đi.


Trước khi đi Hành Chi Thiên còn liếc xéo nhóc một cái, bày ra một vẻ mặt như ta đây thật sự nhìn không thấy ngươi, hạ tay xuống cầm lấy đồ uống mà cái miệng nhỏ vừa uống, cẩn thận đặt nó xuống đất, đương nhiên Hành Chi Thiên đã quên đóng cửa tủ lạnh lại, ra khỏi phòng bếp.


Dã cục cưng nhét vào trong miệng mấy hạt dẻ, rồi vội vã ra khỏi tủ lạnh.
Hếch mũi lên, hít nhẹ một cái….
Nước trái cây vị cam sành….
Phát cuồng bổ nhào tới…. Thật khát nước nha….


Cô nhóc ngồi bệt xuống đất, một muỗng kem, thịt bò, hạt dẻ, hết thảy đều tọng vào trong miệng, nhai đến cực kỳ ngon miệng, cuối cùng còn không quên uống một ngụm nước trái cây.
Náo loạn hết nửa giờ,
Rốt cuộc gặp báo ứng.


Cô nhóc kia cảm thấy không thoải mái, ngồi bệch trên mặt đất, nhe răng trợn mắt, mặt trắng bệch.
Phòng ngủ, nửa đêm hai giờ.
“Tham ăn là xấu, ngươi muốn dọa ch.ết ca ca sao, ăn vụng lung tung rốt cuộc để đau thành như vậy.”


Dã cục cưng giương đôi mắt đáng thương nhìn, “Ói…. Chi Nhược muốn ói.”
Hành Chi Thiên than nhẹ một tiếng, đau lòng ôm cô nhóc vào trong ngực, “Sớm biết như vậy sẽ không nên mặc kệ cho em muốn ăn gì thì ăn.”


“Không!” Dã cục cưng lòng tràn đầy căm phẫn, gằn từng tiếng, ứa máu khiếu nại, “Là không nên phạt cục cưng, lần sau không được nói không cho cục cưng ăn bánh donut, không cho cục cưng ăn cơm tối….”
Ê, này cái máy thu thanh nhỏ kia, đau tới vậy mà vẫn còn có sức để chỉ trích người khác.


Vò rối tung mái tóc ngắn của cô nhóc.
Dã cục cưng tựa vào trong lòng Hành Chi Thiên, cọ cọ hai má, đôi mày thanh nhã nhíu chặt, “Chi Nhược, khó chịu.”


Tay hắn búng nhẹ lên chóp mũi của cô nhóc, trong đôi mắt tràn đầy sủng ái và mệt mỏi, “Tiểu ngu ngốc, không biết là thịt không thể ăn cùng với hạt dẻ sao…. Ói ra hết, đáng đời.”


Hắn tuy nói đáng đời, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào những điểm hồng hồng đỏ đỏ trên cổ tay của Dã cục cưng, đó là dấu vết kim tiêm mà bác sĩ tư đã tiêm cho cô nhóc, trên cổ tay nhỏ nhắn, mũm mĩm, trắng nõn…. Nổi bật lên những đốm đỏ, trông vô cùng thê thảm, nhìn mà đau lòng.


“Nên sớm đổi một bác sĩ khác, cũng không biết nhẹ tay một chút.” Tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve, có vẻ đang độc thoại, “Đổi ai mới tốt đây….”
Dã cục cưng nghe tới cái này lập tức có tinh thần, đặt mông ngồi dậy, ngây ngô nói, “Đổi một ca ca bác sĩ xinh đẹp đi.”


“Không đổi!” Cuối cùng như là sợ Dã cục cưng tủi thân, bồi thêm một câu, “Này rất tốt, hài lòng.”
Mồ hôi lạnh….
Là ngươi hài lòng về y thuật,
Vẫn là bộ dạng khiến cho người yên tâm, cho nên mới hài lòng.
Thật sự là, một gia đình kỳ quặc.






Truyện liên quan