Quyển 2 - Chương 8
*Edit: Cesia*
*Nhật ký của Dã cục cưng.*
Sáu tuổi, trời đầy mây.
Nhà chúng ta không có tiền rồi, cục cưng muốn đi lưu lạc xin ăn.
Năm nay ta tròn sáu tuổi, đã đến tuổi phải đến trường, nhưng ca ca không cho ta đi. Ta khóc, ca ca lại dùng ánh mắt thật ưu thương nhìn ta.
[ *Dã Cố Giai đứng chống nạnh, xăng tay áo, chỉ chỉ chỉ: *“Mồ hồ lạnh, con mắt của nhóc con nhà ngươi nhìn thế nào mà lại nhìn ra được ánh mắt hắn gọi là ưu thương hả, ta xem ra còn không kém so với hổ so với sói đâu, ca ca ngươi là hồ ly tinh hóa thân đó…. Bảo bối ơi.” Mỗ Dã nhập vai người đàn bà chanh chua, bị nhị vị tướng công tha đi rồi. ]
Vì thế, nên ta biết nhà chúng ta không có tiền rồi.
Quản gia nói cho ta biết, trước kia trong tòa thành này có rất nhiều người, nhưng từ ngày ta đến đây, ca ca đều đuổi hết bọn họ đi. Nhất định là do ngày thường Dã cục cưng ăn rất nhiều bánh donut, cho nên ca ca mới nuôi không nổi bọn họ.
Dã cục cưng đã lâu lắm rồi không được ra khỏi cửa, ngày hôm qua muốn quản gia mang ta đi công viên trò chơi chơi, mới ra khỏi cửa đã bị người ta ngăn lại, ca ca sau khi trở về liền phát hỏa, muốn đuổi quản gia đi. Ta lại khóc, nhà chúng ta ngay cả tiền để cho cục cưng đi công viên trò chơi cũng không có, ngay cả quản gia duy nhất cũng nuôi không nổi nữa….
Ta phải trở về nhà trước kia.
Các cha và mẹ có thể nuôi nổi cục cưng.
Ca ca lại dùng ánh mắt thật ưu thương nhìn ta.
Ta rốt cuộc đã biết được, cái gì gọi là tự tôn, ca ca chắc chắn là cảm thấy bị tổn thương tự tôn rồi….
Cho nên, cục cưng quyết định, sau này sẽ ăn ít bánh donut lại, không nhắc tới việc trở về nhà nữa. Không có tiền phải đi xin ăn, cầu xin các cha và mẹ để bọn họ thu nhận cục cưng cùng với ca ca, như vậy cả nhà chúng ta đều có thể ở cùng một chỗ, như vậy cục cưng sẽ không phải tiếp tục học trong tòa thành này nữa, có thể đi đến trường cùng chơi đùa với các ca ca xinh đẹp (Cesia: ta nói nhóc con nhà ngươi đến trường chỉ vì mục đích đó thôi hả?)
Cuối cùng, ở chỗ đóng dấu ký tên vẽ một cái vòng tròn bánh donut, còn có vài giọt nước bị thấm, hình như là nước miếng.
================================================
*ACT 8*
Những tia sáng mặt trời ấm áp xuyên thấu qua ô cửa kính, trông giống như một dải thác đang trút xuống rồi tản mác ra trên tấm thảm lông. Bên ngoài những đóa hoa bách hợp đang khoe sắc, khẽ lay động theo từng cơn gió, đẹp đến hớp hồn người.
Vào giờ này trong tòa thành, mọi vật đều chìm vào im lặng.
Nếu có thể không chú ý tới…. một chỗ nào đó, tiếng loạt xoạt phát ra từ chỗ cô nhóc luôn không chịu an phận kia.
“Chi Nhược, em lại đang bận bịu làm cái gì?”
Hành Chi Thiên lười biếng ngồi trên ghế xích đu, tựa hồ như mệt gần ch.ết, vẻ mặt mỏi mệt, tay áo xăn lên thật cao, lộ ra đường cong tuyệt mỹ ở khủy tay, một bàn tay đặt ở trên trán để che khuất tầm mắt khỏi ánh sáng mặt trời từ bên ngoài rọi vào, khóe miệng của hắn giãn ra thành một nụ cười, “Ca ca chỉ mới ngủ được một lúc, em đã đánh thứa anh dậy.”
Ở một góc sáng sủa, tiếng động ngừng lại.
Nhìn khắp bốn phía cũng không nhìn thấy bóng dáng của Dã cục cưng, chỉ nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương, gấp gáp của quản gia cùng với một bình hoa hết nghiêng sang trái rồi ngã sang phải.
Bình hoa này,
Nhìn có vẻ quen mắt.
Trên bình hoa họa hình một thuyền rồng chuẩn bị cập bến, nguyên là trân phẩm trong cung vua Càn Long, hiện tại được bày trí ở một chỗ trong phòng sách.
Chính là…. Vì sao lại ở chỗ này.
Hơn nữa, cái bình hoa to như thế cứ lắc qua lắc lại tựa hồ như tự nó có thể đi được.
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Kỳ thật rất đơn giản….
Ở mặt bên kia, cô nhóc kia đang ôm cái bình hoa khổng lồ nếu đem so sánh với thân hình của cô nhóc, nhích từng bước nghiêng qua nghiêng lại…. Khuôn mặt đỏ bừng, cái đầu nhỏ ngửa ra sau, hao phí sức chín trâu hai hổ, chân ngắn nhích từng bước một, cắn chặt răng quật cường ôm cái bình cổ danh quý.
Cô nhóc kia muốn làm cái gì….
Hành Chi Thiên bỗng đứng dậy, bước nhanh tới, ánh mắt hướng về phía quản gia.
Quản gia ngượng ngùng cười, vừa định giải thích, ánh mắt lại liếc nhìn về phía cô nhóc kia, đúng lúc nhìn thấy cô nhóc bước hụt một chân, lảo đảo một cái, lão nhân sốt ruột, eo già cúi xuống đi theo ở phía sau, không nỡ ngăn trở, luống cuống ra dấu, đại khái chính là nói, tiểu thư…. Mau buông ra, cái này giá trị cũng không có bao nhiêu tiền, đừng để cho nó đè ngã làm bị thương cô.
Nhưng Dã cục cưng chỉ lưu lại cho hắn bóng lưng nho nhỏ quật cường.
Quản gia run rẩy đi theo ở phía sau, còn không quên lấy ra khăn tay lau mặt…. mồ hôi này.
Ở trong tòa thành này, ngoại trừ quản gia sốt ruột.
Còn có một người so với hắn càng nôn nóng hơn.
Bình hoa bị đoạt.
Dã cục cưng còn chưa kịp phản ứng lại, hai tay vẫn còn cương lại ở trước ngực nhỏ duy trì tư thế ngốc sững, mái tóc ngắn rối bù, mặt bị nghẹn đỏ, đáng yêu tới mức khiến cho người ta chỉ muốn ôm cô bé vào trong lòng, chà đạp một phen.
“Chi Nhược, em đang làm cái gì?”
Thân hình nhỏ cứng ngắc từ từ nhúc nhích trở lại. Cô nhóc kia bổ nhào về phía trước, ôm lấy ca ca…. Cô nhóc ghé vào giữa hai chân hắn, ngửa khuôn mặt đáng thương lên nhìn Hành Chi Thiên.
“Bán….” Cô nhóc ôm lấy chân hắn, liếc mắt một cái nhìn cái bình hoa đời nhà Thanh bị hắn dễ dàng nhấc lên, vẻ mặt sợ hãi nói, “Đem bán lấy tiền cho cục cưng đến trường.”
Mồ hôi lạnh….
Tập đoàn Hành thị thống lĩnh mạch máu kinh tế của toàn Châu Á, cư nhiên lại phải đi bán đồ cổ để lấy tiền cho người thừa kế nhỏ đến trường.
Nói ra ai thèm tin.
Hành Chi Thiên chìa tay ra, vò rối tung mái tóc ngắn của cô nhóc, “Nói bậy bạ gì đó, không phải mỗi ngày đều có thầy đến dạy cho em sao?”
“…. Nhưng là người ta muốn cùng với Chi Thiên giống nhau, ra bên ngoài học.”
Nhất định là trong nhà chỉ có đủ tiền để nuôi một người đi học.
Cho nên cục cưng mới phải học ở nhà.
Dã cục cưng mím môi, rất tủi thân.
“Chờ em trưởng thành sẽ cho em ra bên ngoài.”
“Chi Nhược sáu tuổi rồi.”
Ngón tay thon dài véo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhóc một cái, Hành Chi Thiên ngồi xuống đất, cười đến híp mắt, dỗ ngọt, “A…. há miệng ra.”
Nhóc con, nhe răng trợn mắt, “A….”
“Xem này, răng sữa còn thiếu, răng mới vẫn còn chưa mọc dài chắc, cục cưng vẫn còn rất nhỏ.”
“Chi Nhược lớn lên, thật sự có thể ra khỏi tòa thành?”
Trong nhà có tiền, vậy cho cục cưng đi đến trường…. câu dẫn ca ca xinh đẹp?
Hành Chi Thiên không nói lời nào, chỉ là nhìn cục cưng cười đến ôn nhu, ôm cô nhóc vỗ nhẹ, “Mau một chút, cô giáo đang ở phòng khách chờ.”
“Vâng!” Đáp lại một tiếng thật lớn, cô nhóc kia trong lòng tràn đầy vui sướng, chạy đi.
Mồ hôi lạnh….
Nha đầu kia, hắn còn không có đáp ứng với ngươi đâu.
Thật sự là, thật sự là dễ dàng bị lừa gạt mà.
Phòng khách.
Một người phụ nữ tao nhã đang ngồi bên cạnh bàn trà, chỉ tay vào tờ giấy, tay cầm một cây viết đưa cho cô nhóc kia, nhỏ nhẹ giải thích gì đó.
Cô nhóc kia lơ đãng, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây.
Hành Chi Thiên gõ cửa,
Nữ nhân bỗng chốc đứng thẳng dậy, mỉm cười ngây ngô như trẻ con, vẻ mặt xinh đẹp như một đóa hoa vừa chớm nở.
Hừ, trâu già mà muốn gặm cỏ non….
Dã cục cưng mím môi, nhìn vẻ thẹn thùng trên khuôn mặt của đại nữ nhân kia, cô nhóc chơi đùa với cây bút trong tay, rên hừ hừ bực tức.
Ca ca phải cưới ca ca xinh đẹp tóc vàng,
Mới không thèm để ý tới nhà ngươi, hừ…. hừ!!
Hành Chi Thiên cười đáp lại cho có lệ, không để ý tới nữ nhân đang lải nhải liên miên kia, ánh mắt chỉ hướng về phía cái kẻ đang úp mặt trên bàn trà không có tinh thần Dã cục cưng, không biết trong đầu của nhóc con này đang nghĩ bậy nghĩ bạ cái gì.
“Ngươi ra ngoài đi.”
Nữ nhân tựa hồ còn muốn nói cái gì.
“Ra ngoài.”
Cửa bị khép lại.
Hành Chi Thiên nhìn dáng vẻ giận dỗi của cô nhóc kia tâm tình tựa hồ rất tốt, bế cô nhóc lên để cô nhóc ngồi trên đùi của hắn, nhẹ nâng cằm nhỏ lên, “Không thích cô ta?”
“Ừ!”
Cục cưng là đang ghen….
Hành Chi Thiên mỉm cười, âu yếm ôm sát cô nhóc vào lòng, động tác thật nhẹ nhàng, “Vậy lần sau để Bác Câm đổi một giáo viên khác cho em.”
Ngày kế.
“Ca ca, tay ngươi thật trơn nha.” Thanh âm non nớt của trẻ con, ngọt lịm như đường, chỉ có điều lời thoại lại khiến cho người ta liên tưởng tới một tên tiểu ác bá đang chòng ghẹo dân nữ ở góc đường.
“….”
“Dùng gì để tắm vậy….” Thanh âm của trẻ con từng chữ lọt vào tai, tiếp tục truy hỏi.
“Điêu bài.” Giọng nam mang theo vẻ khiếp đảm, thanh âm mang lại cho người ta cảm giác khoan khoái, rất êm tai.
“….” Điêu bài chẳng phải là bột giặt quần áo sao, bột giặt cũng có thể dủng để tắm hả.
Bác Câm đã mời cái gã nào đến dạy học vậy.
Hành Chi Thiên đang nghe lén ở ngoài cửa, nhịn không được áp sát thân mình vào cánh cửa, dựng thẳng lỗ tai lên tiếp tục nghe.
“Ca ca xinh đẹp, thật là thơm nha.”
Cửa bị đẩy ra một khe hở, thấp thoáng có thể nhìn thấy Dã cục cưng đang dựa sát vào người của một cậu trai lúc này đang đỏ mặt tía tai, cái đầu nhỏ không ngừng cọ cọ, làm nũng.
Hóa ra, là hắn.
Cậu bé thiên tài, hàn vi, nổi tiếng trong giới vật lý thế giới.
“Tiểu thư, hằng đẳng thức này cò nhiều công dụng…. xin hãy cẩn thận lắng nghe….” Cậu trai ôm cũng không phải, mà bế cũng không phải, thân hình cứng ngắc, vẫn còn cầm trong tay cây bút, ngón tay có chút run rẩy.
“Ôm một cái, ca ca ôm một cái.”
Không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa….
Cửa, phịch một tiếng bị đá văng ra.
“Đi ra ngoài!”
Hắn cố kìm nén cơn kích động của mình, nắm lấy tay của Dã cục cưng lôi ra ngoài, đối với Bác Câm đang đứng cứng ngắc ở bên ngoài thư phòng, nói, ”Lần sau cấm tiệt động vật giống đực lọt vào đây…. Đúng rồi, còn có ta sẽ tự chọn giáo viên cho Chi Nhược.” (Cesia: Vậy cấm tiệt cả người lẫn thú luôn hả bé Thiên?)
Ngày thứ ba
“Đối với phản ứng hóa học này.”
“….”
“Tiểu thư, cô có chăn chú lắng nghe không?”
“….”
“Thật ra chính là….”
“Thầy, cho thầy kẹo ăn nè.” Giọng nói ngoan ngoãn của một bé gái.
Âm thanh sột soạt của tiếng lột giấy kẹo, hai người dựa vào, nhai chóp chép.
Chỉ một chốc sau, vị giáo sư kia tay chân luống cuống, ly nước ở trên cái bàn dài rớt xuống đất, bể tan tành. Cô nhóc cúi người xuống che miệng, tay còn lại không ngừng hươ hươ.
Cô nhóc kia ngoan ngoãn ngồi, cười hắc hắc, vẻ mặt có phần quỷ quyệt, “Kẹo này thật dính răng đúng không?”
“Quản gia ghét nhất là ăn loại kẹo này, sẽ làm cho răng giả dính lại.”
“Thầy, thầy thật sự đoạt được giải Nobel sao?”
“Nếp nhăn của thầy của thật nhiều nha…. Thầy còn già hơn so với Bác Câm hả? Mà nè, cái răng giả này là nhãn hiệu gì vậy?”
“….”
*Lời cuối sách:*
Thật lâu thật lâu về sau, rất nhiều học giả nổi tiếng của thế giới khi hồi tưởng lại khoảng thời gian dạy học trong phòng sách của Hành thị, tất cả đều nhịn không được rùng mình một cái…. Bởi vì bọn họ đều cảm thấy dạy một đứa con nít, còn tổn hại cơ não của bọn họ nhiều hơn cả nghiên cứu ra phát minh cống hiến cho khoa học, đó là một đoạn hồi ức nghĩ lại mà kinh hoàng.