Chương 8: Thiên vân học viện
Thiên Vân học viện, một trong những học viện lớn nhất ở Thánh Linh Đại Lục, có lịch sử và truyền thừa trên vạn năm, trở thành một trong những nơi các Chiến Hồn giả muốn tới học tập nhất. Thiên Vân học viện có hàng trăm phân viện rải rác ở khắp các nơi trên đại lục, vậy nên cũng không nói ngoa khi Thiên Vân học viện là nơi tụ tập cường giả nhiều nhất và ở Thanh Phong Quốc này cũng tương tự có một cái phân viện của Thiên Vân học viện.
Nguyên Du bước tới trước cổng học viện, thay vì quang cảnh không một bóng người như lúc nãy thì bây giờ đã có chút hơi người khi có từng tốp học viên bắt cặp nói chuyện với nhau tiến vào trong học viện. Nguyên Du cũng theo chân bọn hắn vào trong học viện, vì là một nhân vật đậm chất quần chúng nên cũng không ai chú ý tới hắn. Đi vào bên trong hắn mới cảm thấy học viện này to lớn cỡ nào, học viện xây theo hình chữ U, mái trường lợp gạch tạo một cảm giác cổ kính, hai bên đường đi cũng trồng thêm các loại cây xanh, hoa lá. Sân trước nằm lọt thỏm giữa chữ U, dù vậy nhưng nó cũng rất rộng, đủ để chứa vài ngàn người mà không lộ ra chen chúc, sân trước cũng đặt một số cái ghế và trồng một ít cây xanh tạo cảm giác thoải mái, thoáng đãng. Nhìn sang hai bên, hắn thấy lớp học ở đây tổ chức cũng rất có trật tự, khu sơ cấp bên trái, trung cấp bên phải và cao cấp nằm chính giữa, ngoài ra, dãy nhà ở chính giữa được xây thành hai lầu, lầu dưới dùng làm chỗ giảng dạy cho học viên và lầu trên dùng làm nơi nghỉ ngơi cho các giảng viên.
Nguyên Du khẽ tấm tắc thầm khen một cái rồi cũng không có thêm bất kì biểu hiện nào, nơi này quả thật rất lớn nhưng so với trường học ở Trái Đất thì cũng chênh lệch hơi nhiều, vậy nên ngôi trường này cho hắn rung động cũng không quá lớn. Lục lọi trí nhớ một chút, hăn dựa theo những gì mình tìm được vô cùng bình yên vào tới lớp sơ cấp, theo như những gì hắn tìm được trong trí nhớ thì hắn hiện tại chỉ là mọt hoc viên mới vào trường vậy nen phải vào lớp sơ cấp cũng là điều dễ hiểu. Đi dọc hành lang, thính thoảng nhìn ngó xung quanh, hắn cũng không khỏi cảm thán nơi đây đúng là rất lớn, đi tầm vài phút hắn đi đến lớp của mình, kéo nhẹ cánh cửa rồi bước về chỗ của mình một cách bình yên.
Chỗ ngồi của học viên được xây theo kiểu bậc thang để học viên dễ quan sát bài giảng và giảng viên cũng sẽ dễ quan sát các học viên của mình hơn. Ngồi xuống chỗ của mình, hắn phát hiện mình đang ngồi ở một góc không chút nổi bật nào để thu hút ánh mắt người khác. Nguyên Du cũng không thèm quan tâm mấy cái này, sau khi ngồi xuống chỗ của mình, hắn liền gục đầu xuống bàn, chuẩn bị nướng một giấc đến lúc giáo viên tới, hành động của hắn cũng không đưa tới ánh mắt chú ý của bất kì ai, hắn cứ thế yên bình nằm ngủ tới tận lúc giáo viên tới.
Vân Nhược Hân ngồi trong phòng riêng của mình, nhớ lại tình cảnh sáng nay khiến nàng không khỏi đỏ hết cả mặt lên, ta thật sự là một nữ nhân dễ dãi sao?. Nàng thậm chí còn chưa biết đối phương là ai mà đã tùy ý để hắn ôm ấp, không những vậy sau đó còn thay đồ sau lưng hắn, dù biết hắn có nhìn lén cũng không nói cái gì, nhớ lại mấy tình cảnh đó khiến nàng xấu hổ ch.ết mất. Đặc biết là khi bị hắn ôm vào lòng, một mùi hương nam tính xộc lên mũi nàng khiến nàng không khỏi mê mẩn, nhớ tới mùi hương đó khiến mặt nàng lại càng đỏ hơn, thậm chí trên đầu còn có vài tia khói trắng bốc ra, nếu có người đi vào lúc này hẳn là giật mình ch.ết đi, ai mà ngờ được một mỹ nhân băng lãnh như Vân Nhược Hân lại có ngày bày ra vẻ xấu hổ lúc mới yêu cơ chứ?
Lắc đầu qua lại, nàng muốn vung mấy cái kí ức đáng xấu hổ đó ra khỏi đầu mình nhưng càng làm vậy ngoài cảm thấy chóng mặt ra thì cũng không có gì khác xảy ra, giống như mấy điều đó đã in sâu vào trong tâm trí nàng vậy. Bình tâm lại một chút, nàng lại bất giác nhớ tới tràng cảnh hắn bộc lộ sức mạnh, lúc ấy nàng nằm trong ngực hắn hưởng thụ cảm giác an toàn còn hắn lại vì nàng mà bộc lộ sức mạnh giết hết kẻ địch, nhớ tới mấy cái này nàng lại đỏ mặt lên. "Thùng, thùng" tiếng trống trường vang lên, báo hiệu giờ học đã tới, Vân Nhược Hân điều chỉnh tâm tình một chút rồi bước ra khỏi phòng, khôi phục bộ dáng mỹ nhân băng lãnh cách người ngàn dặm, nào còn có cảm giác thiếu nữ mới biết yêu lúc trước?
Bước về phía một phòng học, vừa đi vừa điều chỉnh tâm tình của mình, hôm nay nàng tới một lớp khác với danh nghĩa giáo viên dạy thay vài hôm, nàng đáng ra cũng không muốn chấp nhận nhưng ai biểu đối phương là một trong những người bạn ít ỏi của nàng cơ chứ? Người đó đã mở miệng thì nàng cũng không tiện cự tuyệt. Bước đi tới lớp học với một tâm trạng không chút gợn sóng, thở dài một hơi rồi nàng mở cửa bước vào lớp học, tiến tới bàn giáo viên đặt ở giữa lớp, đặt giáo án xuống, hắng giọng một cái, nàng nói lớn.
"Giáo viên chủ nhiệm của lớp này đang tạm bận một chút công việc, vậy nên từ bây giờ cho đến lúc có người đảm nhiệm lớp, tôi sẽ tạm thời làm giáo viên dạy thay. tôi gọi Vân Nhược Hân." Nói xong nàng nhìn quanh khắp lớp xem như nhớ mặt học viên. Khỏi cần nàng nói thì học viên trong lớp này cũng đoán được hôm nay sẽ có giáo viên dạy thay do hôm qua đã có người thông báo cho bọn hắn, mấy tên nam học viên nhìn lấy thân hình bốc lửa vô cùng quyến rũ kia, dục hỏa không ngừng tăng cao, hạ bộ cũng bắt đầu ngỏng lên khiến bọn hắn phài ngồi gần bàn hơn để che giấu cái dị động này, đám nam học viên nhìn nhau cũng chỉ cười một tiếng đồng cảm. Nam học viên đã thế, nữ học viên nhìn về nữ giảng viên mà trong lòng không khỏi hâm một cái thân hình quyến rũ kia. Cả lớp nghĩ giáo viên chủ nhiệm lớp mình đã là quyến rũ nhất rồi nhưng bây giờ mới biết có người cũng có thể so sánh với chủ nhiệm lớp mình.
Vân Nhược Hân nhìn thấy dị dộng của đám con trai cũng không nói cái gì, bởi vì ngay cả nam sinh lớp nàng cũng sẽ có mọt số học viên có biểu hiện giống như vậy, nhìn về phía đám nữ sinh, thấy vẻ hâm mộ trong mắt chúng nàng cũng không nói gì. Nhìn quanh khắp lớp, cuối cùng ở ngay một góc không có bất kì thu hút nào, nàng lại thấy một thân ảnh quen thuộc đang nhìn nàng. Cái quái? Nàng tự hỏi trong lòng, một người có thực lực như hắn sao lại ở cái lớp sơ cấp này, ít nhất hắn cũng phải ở lớp trung cấp hay cao cấp mới đúng. Thấy hắn đang nhìn mình, cố nén vẻ xấu hổ, cố gắng duy trì hình tượng một giáo viên lạnh lùng, nàng cầm lấy một cuốn sách rồi sau đó quay người lại cầm lấy một viên phấn chuẩn bị giảng bải học hôm nay.
Nguyên Du hắn cũng là rất giật mình a, ai mà ngờ được một đại mỹ nhân như nàng lại dạy ở lớp hắn, mà theo như nàng nói thì nang là giáo viên dạy thay vài ngày cho tới khi chủ nhiệm đến lớp trở lại, nó cũng đồng nghĩa với việc hắn và Vân Nhược Hân sẽ có cơ hội gặp gỡ nhiều hơn tăng tiến tình cảm, nở một nụ cười "xấu xa" hắn quan sát bộ dáng đầy chật vật của Vân Nhược Hân cố gắng che đi sự xấu hổ của mình, đặc biệt là khi nàng nhìn thấy hắn. Nguyên Du có thể cảm thấy nàng đang bối rối như nào bởi vì ngay trước mắt hắn là một bảng thông tin của Vân Nhược Hân và ở một góc chính là nhịp tim của nàng, thay vì nhảy bình thường như lúc mới vào lớp thì bây giờ nó lại đang nhảy loạn lên. Nguyên Du nở nụ cười nhìn xem bài giảng ngày hôm nay, dù không nghe giảng nhưng ngắm một mĩ nhân cũng không tệ a.