Chương 9: Giờ học nhàm chán
"Như chúng ta đã biết, các Chiến Hồn giả ở Thánh Linh đại lục gồm có Tụ Hồn Cảnh, Khởi Hồn Cảnh, Võ Hồn Cảnh, Chiến Linh Cảnh, Chiến Sư Cảnh, Chiến Vương Cảnh, Chiến Hoàng Cảnh, Chiến Tôn Cảnh và cuối cùng là Chiến Thánh cảnh. Vậy điểm khác biệt chính yếu giữa các cảnh giới là gì?...." Giọng của Vân Nhược Hân vang lên đều đều giữa lớp học nhưng kì lạ là không ai ngủ gật, kể cả một kẻ không thích học như Nguyên Du. Hắn không ngủ bởi bì hắn còn đang bận ngắm giảng viên quyến rũ đang giảng bài kia, còn mấy tên kia vì sao không ngủ thì hắn không biết nhưng hẳn là có chung lí do với hắn đi.
Nhìn ngắm thân hình bốc lửa của Vân Nhược Hân, trong lòng hắn dâng lên một đoàn dục hỏa, bất chợt trong đầu hắn hiện ra một ý nghĩ điên rồ: dùng khả năng Xuyên Thấu để nhìn xuyên qua lớp y phục kia, nhìn ngắm thân thể trần như nhộng của nàng, nhưng một chút lí tính còn lại lại cản đường hắn, Nguyên Du hắn không phải một tên biến thái tối ngày thích soi hàng con gái nhà lành. Nhưng sau một hồi đấu tranh tư tưởng, hắn lại quyết định chọn phương án dùng Xuyên Thấu để xem hàng của Vân Nhược Hân, nhưng trước khi hắn kịp làm như vậy thì một bảng thông báo đã hiện ra trước mắt hắn.
"Cảnh báo! Dựa theo tính toán và đo nhịp độ tim, hệ thống cực kì không tán thành việc sử dụng Xuyên Thấu để xem hàng đối tượng Vân Thanh Nhu!" Hệ thống phát hiện ra ý định của Nguyên Du, lập tức xuất hiện ngăn cản hắn, hệ thống đã tính toán đến việc khi xem được hàng của Vân Thanh Nhu thì kí chủ của nó sẽ trở nên cực kì hưng phấn, mà khi Vân Thanh Nhu thấy kí chủ đang trở nên hưng phấn khi nhìn mình thì chắc chắn nàng sẽ trở nên bối rối. Khi nàng bối rối thì cả lớp sẽ phát hiện ra dị động của nàng và kí chủ, từ đó sẽ có một số lời đồn không hay truyền ra, tuy không lớn nhưng ít nhiều sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng kí chủ sau này, đặc biệt là ngay lúc Vân Nhược Hân thấy kí chủ đang nhìn mình thì sẽ đẩy cả hai vào một tình cảnh vô cùng bối rối, rất có thể điểm hảo cảm sẽ giảm xuống một ít, Từ những điều trên, hệ thống quyêt định đứng ra ngăn cản.
Nguyên Du sau khi đọc hết cái nguyên nhân khiến hệ thống đứng ra ngăn cản mình khiến hắn không khỏi tấm tắc, quả nhiên là hệ thống rất có ý nhìn xa trông rộng a, nếu là hăn thì lúc đó sẽ chỉ nghĩ đến soi hàng cho bằng được chứ không nghĩ đến những chuyện sau này. Nguyên Du sau khi nghĩ lại càng cảm thấy hệ thống có lí, hắn dù là một nhân vật quần chúng nhưng nếu có một ít lời đồn truyền ra, từ đó sẽ khiến bản thân bị người khác chú ý, mà khi bị người khác chú ý thì một số hành động lén lút hẳn sẽ khó mà thành công được do hắn lúc đó đã trở nên bắt mắt hơn. Nguyên Du hắn cũng không quan tâm danh tiếng của mình ra làm sao nhưng đối với Vân Nhược Hân thì hắn không chắc, mà dù nàng không quan tâm thì gia tộc của nàng hẳn cũng sẽ quan tâm, từ đó bọn hắn sẽ phái người đi truy sát hắn, nếu chỉ truy sát không thì hắn không nói nhưng nếu vượt giới hạn thì rất có thể vì một giây phút điên tiết nào đó mà hắn giết ngược trở lại, san phẳng gia tộc của nàng. Hắn cũng không muốn thấy cảnh nàng làm tất cả để có sức mạnh chỉ để giết hắn báo thù. Tuy trên lý thuyết hắn không dám xem hàng, nhưng vẫn có chút tò mò hỏi.
"Hệ thống, nếu như ta sử dụng Xuyên Thấu thì có thể xem trong bao lâu?" Nguyên Du có chút tò mò hỏi, xem như là thang đo để sau này mình đi xem hàng người khác cũng xem như có kinh nghiệm. Hệ thống sau khi nghe câu hỏi thì một dòng chữ "Đang tính toán...." hiện lên trước mắt hắn, giống như mấy cái máy tính khi hắn nhập quá nhiều phép tính thì nó cũng sẽ hiện ra một dòng như vậy. Nguyên Du đoán cái này có lẽ sẽ tính rất lâu, bởi vì còn dựa vào rât nhiều yếu tố, hắn nghĩ phải mất mười mấy giây mới có thể tính toán xong nhưng chưa tới một giây sau đã có kết quả.
"Tính toán hoàn thành, hệ thống đưa ra dự đoán là: xấp xỉ 3, giây! Tính toán dựa trên các yếu tố: khoảng cách từ kí chủ đến đối tượng, độ dày y phục, cường độ chuyển động của đối tượng, cường độ di động của y phục, độ thành thục của Xuyên Thấu, mức độ tiêu hao năng lượng mỗi giây, cách biệt sức mạnh giữa hai bên, độ phòng chống nhìn trộm,...." Hệ thống sau khi tính toán hoàn thành, nói cho hắn nghe kết quả rồi liệt kê ra một tràng dài các yếu tố quyết định đến kết quả, Nguyên Du sau khi nghe không khỏi choáng váng, cái quần què gì vậy!? Chỉ là tính toán thời gian xem lén là bao lâu thôi mà có nhiều yếu tố quyết định đến mức này á!? Ảo vãi cả chưởng, hắn nhớ lại kiếp trước đọc truyện, xem truyền hình, hễ là người có năng lực xuyên thấu thì chỉ cần muốn là có thể nhìn xuyên nhưng bây giờ hắn mới biết được có nhiều yếu tố tới vậy.
Hệ thống nói trọn vẹn gần 2 phút mới dừng lại, Nguyên Du sớm đã nghe không vô, cứ để nó nói vô tư. Nguyên Du cũng không thể không bội phục khả năng tính toán của hệ thống, cả đống phép tính thế này mà nó chỉ tính trong một giây, chưa kể đến sai số. Nguyên Du nghe xong cũng không nói gì, chỉ tiếp tục tập trung vào bài giảng trước mắt, còn hệ thống thì cứ tạm thời vứt sang một bên. Dù không thể dùng Xuyên Thấu để xem hàng của Vân Nhược Hân nhưng xem thế này cũng rất tốt, mặc dù nàng không mặc đồ sẽ tốt hơn.
"Thùng thùng!" Tiếng trống trường vang lên, báo hiệu đã đến giờ nghỉ trưa, Nguyên Du lúc này mới tỉnh hồn lại. Suốt cả buổi học kéo dài mấy tiếng hắn nghe vô một chữ nào hắn ch.ết liền, từ đầu chí cuối thứ hắn chú ý chỉ có mĩ nhân đang tích cực giảng bài trước mắt hắn. Thấy Vân Nhược Hân chậm rãi kết thúc bài học, chào lớp một cái rồi đi ra khỏi lớp học, trước khi nàng đi, hắn chắc chắn thấy rõ nàng đã nhìn hắn một cái rồi cực kì bối rối ra khỏi lớp học, may mà ở đây không ai chú ý đến dị động của Vân Nhược Hân với hắn.
Aaaa, hắn làm gì vậy chứ!?, Vân Nhược Hân vừa đi vừa đỏ mặt, nàng không biết vì sao mà từ đầu tới cuối Nguyên Du chỉ chăm chú nhìn vào nàng với một vẻ mặt say mê vô cùng, cái này khiến tâm hồn thiếu nữ của nàng rất khẩn trương a. Vân Nhược Hân vừa đi vừa nghĩ khong biết tại sao Nguyên Du cứ nhìn chằm chằm vào nàng, khiến nàng không khỏi suy đoán vài thứ "linh tinh". Nàng cứ vậy đi đường, vừa đi vừa suy nghĩ viễn vông, bất chợt nàng đâm sầm vào một người. Nàng vội ngẩng đầu lên, khôi phục vẻ mặt của một thiếu nữ lạnh lùng nhìn lấy người kia.
"A, ra là Tiểu Hân Hân a, ngươi không sao chứ?" Người kia thấy Vân Nhược Hân, trong mắt lóe ra một tia kinh ngạc nhưng rồi nhanh chóng thay thế bằng một nụ cười đầy giả tạo. Khoảnh khắc lúc nãy tuy nhanh nhưng sao trốn thoát khỏi mắt nàng? Thấy vẻ mặt đó của hắn khiến một số suy đoán trong lòng nàng bắt đầu thành sự thật.
"Ta không sao, đa tạ Lâm công tử quan tâm. Nhưng ta vẫn phải nhắc ngài một điều: ta với ngài không quen tới mức tùy ý gọi tên nhau." Vân Nhược Hân nói xong liền bỏ đi, mặc kệ tên Lâm công tử kia. Lúc nãy hắn hiện lên một tia kinh ngạc khiến suy đoán của nàng đang trở thành sự thật mà hắn chính là hung thủ, nàng không khỏi cảm thấy may mắn, nếu như không phải nửa đường tự nhiên xuất hiện Nguyên Du nàng cũng không dám nghĩ mình sẽ bị chà đạp như thế nào.
Nguyên Du thấy Vân Nhược Hân đi ra khỏi lớp, hắn cũng không đuổi theo, nhìn về phía tên "Nhân Vật Chính" đang ngồi một góc, khóe miệng hắn nhếch lên một chút. Hắn đang suy nghĩ lại, một là bán hành cho tên nhân vật chính kia, hoặc thu hắn làm một tiểu đệ. Nguyên Du là một nam nhân, mà đã là nam nhân thì sẽ luôn có chí lớn, hắn từ nhỏ luôn mong muốn mình là nhất bang chi chủ, hoặc ít nhất là một phương che trời, nhưng lúc đó hắn còn là con nít kèm không có tài cán gì nên không dám mơ mộng, nhưng bây giờ hắn đã có hệ thống, mong ước đó không chừng có thể thành sự thật. Nguyên Du nhìn về phía tên kia, hắn không nói gì, cũng không động chạm gì đến hắn, chỉ lẳng lặng nhìn một chút rồi bỏ đi. Điểm xuất phát của Nguyên Du đã cao hơn của tên nhân vật chính kia, nếu hắn muốn giết thì chỉ cần một ý niệm là có thể nhưng hắn không làm vậy, không phải là hắn khinh thường tên kia, mà đó là một sự đồng cảm giữa những kẻ yếu đuối với nhau, hắn quyết định dù có giết tên kia thì cũng sẽ đường đường chính chính chiến đấu, sau đó lấy mạng hắn. Nguyên Du quay người bước đi, bỏ lại ánh mắt hiếu kì của người kia mà không biết rằng chính mình sẽ trở thành một trong những người quan trọng nhất cả cuộc đời hắn.