Chương 81: Nhất định phải chết
Cánh cửa xa hoa, Âu Thiển Thiển chần chừ vươn tay, sau đó nhấn chuông cửa màu trắng.
Chỉ mấy giây, cánh cửa khép chặt đã được mở ra, Lôi Minh mặc áo sơ mi màu trắng, không mang cà vạt, cởi bỏ hai nút áo, trông hắn thật anh tuấn, hắn nói "Em đã đến rồi!"
Âu Thiển Thiển khẽ cúi đầu, không nhìn tới mặt của hắn, nhỏ giọng nói, "Tôi có chuyện muốn hỏi anh!"
"Vào đi, tôi đã chuẩn bị bữa tối mà em thích!" Hắn nói xong, liền nghiêng người nhường đường.
Âu Thiển Thiển hít sâu một hơi, sau đó sải bước đi vào bên trong phòng, không để cho mình có cơ hội trốn tránh. Trong căn phòng hào hoa xa xỉ, là một bàn tiệc tối dưới nến, hai người ngồi đối diện nhau, Lôi Minh rót một ly rượu đỏ cho cô.
Cô nhận lấy, để ở một bên nói "Ta đã nhờ Three điều tra, anh nhận hợp tác với Tuyết Nhi, mục tiêu là tôi!"
Hắn, Lôi minh, cũng như cô là người của Thiên quốc gia, nghề nghiệp của hắn là sát thủ ma quỷ, toàn bộ nhiệm vụ được nhận đều là giết người, khi hắn mười mấy tuổi đã tiếp nhận nhiệm vụ, chưa bao giờ thất bại, đối với hắn bây giờ mà nói, giết người chẳng qua là chuyện thường như cơm bữa, căn bản không đáng nhắc tới.
Nhưng nhiệm vụ lần này của hắn là giết cô? Cùng là người trong tổ chức, boss tại sao lại đồng ý? Mà tại sao hắn lại nhận?
Lôi Minh thong thả uống rượu đỏ, chất lỏng trong ly rượu đỏ tươi kia giống như là máu tươi lúc giết người, làm cho người ta có chút ghê tởm.
Đặt cái ly xuống, hắn mở miệng nói, "Từ ngoài nhìn vào, mục tiêu đúng là em, nhưng từ lần đầu tôi biết em, đã không nghĩ tới muốn giết em. . . . . . Em nói xem tôi nên như thế nào?"
"Anh rốt cuộc muốn nói cái gì?" Âu Thiển Thiển vội vàng hỏi, mà thân thể cũng bắt đầu run rẩy không khống chế.
Lôi Minh đứng lên, đôi tay chống lên mặt bàn, thân thể nghiêng tới trước, khoảng cách gần nhìn cô nói, "Em còn nhớ không? Tôi đã từng nói, tôi sẽ giết tất cả những người muốn tổn thương em, cũng sẽ giết tất cả những người thích em!"
Âu Thiển Thiển không chịu nổi bị hắn nhìn chăm chú, đột nhiên đứng dậy, hoảng hốt lui về phía sau.
"Anh đã không muốn giết tôi, tại sao còn muốn tiếp nhận nhiệm vụ này, mục đích của anh rốt cuộc là cái gì?" Cô hốt hoảng hỏi.
Lôi Minh bước qua cái bàn, hướng về phía cô, từng bước tiến tới gần "Bảo bối, khi nào thì em trở nên đần như thế hả ? Đến bây giờ còn chưa hiểu ý tứ của tôi sao? Tôi sẽ không giết em, người mà tôi muốn là Hàn Đông Liệt!"
"Không thể, tại sao anh không tuân theo qui định của Thiên quốc gia, anh sẽ bị boss trừng phạt. Tôi khuyên ngươi mau hủy bỏ nhiệm vụ này, chỉ cần tôi còn sống, nhất định sẽ không để cho anh tổn thương Hàn Đông Liệt!" Mặc dù cô đang sợ, nhưng giọng nói cũng rất kiên định.
Lôi Minh đi tới trước mặt cô, nắm hai vai của cô, tức giận nhìn cô nói "Em thích hắn ta?"
"Không, tôi không thích hắn!"
"Vậy tại sao phải bảo vệ hắn? Tại sao muốn quan tâm hắn? Tại sao ở trước mặt của tôi lộ ra một bộ dáng “đã thích hắn”?"
"Không có, không có, tôi không có!" Âu Thiển Thiển lắc đầu rống to.
Khóe miệng Lôi Minh khẽ nâng lên, tà ác nói, "Nếu không có, vậy tôi coi như giết hắn rồi cũng không có quan hệ gì. . . . . ."
"Không, anh không thể giết hắn, nhiệm vụ của tôi còn chưa hoàn thành, anh không thể giết hắn được!"
Lôi Minh tràn đầy tia máu đỏ tươi , tức giận quát, "Tất cả dám đụng đến em đều phải ch.ết, Hàn Đông Liệt nhất định phải ch.ết!"
Âu Thiển Thiển sững sờ nhìn hắn, bộ dáng của hắn bây giờ giống như lúc đó, giống như lúc chuẩn bị giết người.
Không, không muốn, cô không muốn Hàn Đông Liệt ch.ết ——