Chương 82: Ân nhân cứu mạng

Trong phòng bệnh
Hàn Đông Liệt ngồi dựa vào thành giường, Three đứng bên cạnh, trên mặt vẫn dịu dàng, nhưng giữa hai lông mày lại có nét âm trầm mờ nhạt.
"Anh muốn cùng tôi nói chuyện về Thiên Chi Quốc, anh có ý gì?" Three không quanh co lòng vòng, mở miệng hỏi trực tiếp.


Hàn Đông Liệt hơi mất tự nhiên, nhưng cũng cố làm ra vẻ, trực tiếp nói, " Tôi đã biết chuyện anh cùng cô ấy ở Thiên Chi Quốc, lần này tôi tới tìm anh, chính là muốn anh nói cho tôi biết, mười lăm năm qua, cô ấy rốt cuộc đã trải qua những chuyện gì?"


Mất tích mười lăm năm, toàn bộ người thân của cô đều qua đời, hơn nữa còn gia nhập tổ chức Thiên Chi Quốc, rốt cuộc cô ấy còn có bao nhiêu bí mật, quá khứ có bao nhiêu bi thảm? Hắn muốn biết, đã không thể nhẫn nhịn nại nữa, muốn lập tức biết ngay.


"Tôi sẽ không nói cho anh biết !" Three quả quyết cự tuyệt, không suy nghĩ.
"Anh không sợ tôi sẽ đem chuyện ở Thiên Chi Quốc nói ra?" Hàn Đông Liệt thử uy hϊế͙p͙.


"Anh sẽ không làm vậy! Nếu như anh muốn nói thì cũng đã nói từ sớm rồi, hơn nữa nếu như anh nói ra, Thiển Tthiển nhất định sẽ bỏ anh mà đi. Anh sẽ không ngu ngốc mà vứt bỏ lá bài lợi thế này trong tay mình đi, sẽ vứt bỏ đi?" Lúc Three nói nói ra những lời này mang theo nụ cười dịu dàng, nhưng trong lòng cũng đang thấp thỏm bất an. Tại sao hắn ta lại biết thân phận của bọn họ? Hắn ta làm thế nào tr.a ra được? Hắn còn biết gì khác nữa?


Gương mặt Hàn Đông Liệt thong dong, tựa hồ cũng đã sớm đoán được hắn sẽ trả lời như vậy, hắn cầm ly nước lạnh trên tủ đầu giường, uống một hớp, nói, "Lam tổng thật không muốn nói cho tôi biết sao? Nếu như không muốn nói cho tôi biết, vậy tại sao tới đây? Trực tiếp cự tuyệt trong điện thoại không phải tốt hơn sao?"


available on google playdownload on app store


Hắn hỏi ngược lại ba câu liên tục, mỗi một câu hỏi đều mang ý châm biến, giọng điệu mạnh mẽ.
Three hạ một nụ cười nơi khóe miệng, nghiêm túc nói, "Không sai, là tôi có chuyện muốn nói cho anh biết! Đó là lần đầu tiên Thiển Thiển tiếp nhận vụ tình cảm, tôi nghĩ anh nên biết."


Dù sao cũng phải nhắc nhở hắn ta cẩn thận Lôi Minh, mặc dù hắn rất ghét hắn ta, nhưng nếu như hắn ta có chuyện gì xảy ra, người đầu tiên đau buồn nhất định là Âu Thiển Thiển. Không muốn nhìn thấy cô thương tâm khổ sở, càng không muốn thấy cô rơi nước mắt lần nữa.


"Là chuyện gì?" vẻ mặt Hàn Đông Liệt trở nên nghiêm túc.


"Thật ra thì 5 năm trước, khi Thiển Thiển lần đầu tiên nhận nhiệm vụ, cô ấy vốn là phá không cho người đàn ông kia thừa kế di sản gia tộc, nhưng Thiển Thiển lại thích người đàn ông kia, cho nên đã phản bội nhiệm vụ, ra tay giúp người đàn ông kia thừa kế di sản gia tộc, nhưng khi đó cô ấy còn ngây thơ, đối với tình yêu tỉnh tỉnh mê mê nên Thiển Thiển bị người đàn ông kia lừa gạt, hắn ta đem dâng cô ấy cho chú mình, để đổi lại điều kiện được nhường lại vị trí thừa kế di sản gia tộc. . . . . . Mà khi đó người đàn ông kia đã sáu mươi mấy tuổi, khi hắn ta cường bạo cô, thì Lôi Minh tới cứu cô ấy. . . . . ."


Chuyện cũ là như vây, Hàn Đông Liệt nhịn không được hỏi, "Lôi Minh? Tại sao? Nếu hắn là ân nhân cứu mạng Thiển Thiển, vậy tại sao Thiển Thiển lại sợ hắn?" Điều này không đúng.


Đột nhiên Three tái mặt, yếu ớt nói, "Đó là bởi vì, khi Lôi Minh cứu cô ấy, hắn ta đã dùng phương thức tàn bạo nhất, đó là ở trước mặt cô ấy giết ch.ết người đàn ông kia. . . . . . Đó là lần đầu tiên Thiển Thiển thấy cảnh giết người, mắt thấy người đang sống sờ sờ ch.ết ở trước mặt mình, anh cảm thấy cô ấy sẽ không sợ sao?"






Truyện liên quan