Quyển 5 - Chương 1: Những kỵ sĩ Thánh Khiết Chi Thuẫn (1)
Thần nói: "Ngươi nghỉ phép cho ta."
Thần có một đầu tóc đỏ lộn xộn ngồi phía sau bàn công tác cạnh cửa sổ. Khuôn mặt chính trực phối với cặp mặt có chút gian trá cùng một chút lạnh lẽo. Thần không phải thần vô cùng cao thượng sáng tạo thế giới cùng con người, yêu cầu con người phải tuân theo những chuẩn tắc đạo đức, nhất là phải tin tưởng ngài trong tôn giáo của người phương Tây.
Thần cũng không phải những ‘sự vật’ phi nhân loại, không cách nào nắm bắt, không tuân theo quy củ như người Aidonatello hay kể.
Thần này là thần của những kỵ sĩ trẻ thuộc đoàn kỵ sĩ hoàng gia Thánh Khiết Chi Thuẫn, người lãnh đạo mọi người, Bacharach.
Ông lùn hơn Even Joseph (là Even Joseph quá cao không phải ông quá thấp) một ít, bắt chéo hai chân, chỉ Even Joseph: "Cứ như vậy."
Bàn công tác của Even Joseph ngay bên cạnh Bacharach. Tài liệu cùng đồ dùng văn phòng trên bàn hắn rất chỉnh tề, lẫn trong đám đồ còn có mấy gói đồ ăn vặt cho mèo. Có một cái ống đựng bút bị đẩy ngã, bút còn lăn xuống ngăn bàn. Even Joseph đang quay lại lấy tài liệu. Hắn thuận tiện dọn dẹp lại ống bút bị mèo cưng đẩy ngã, sau đó chợt nghe Bacharach ‘ban thánh chỉ’.
Even Joseph cầm gói đồ ăn lên, phát hiện mèo cưng đã cào một cái lỗ trên đó, đồ vật bên trong đã bị ăn hết. Hắn xoay người nói với Bacharach: "Hình như tôi nghe thiếu câu gì? Trước đó ông còn nói lực lượng không đủ."
"Đúng vậy a. Nhưng mà lực lượng không đủ không phải vì không đủ người, mà là 『 ngoại lực 』 nhúng tay vào công tác nhân sự, bắt buộc chúng ta phải điều người đi, mới làm cho lực lượng không đủ. Ta thấy ngươi còn rất nhiều ngày nghỉ chưa dùng." Bacharach là quản lý, cho nên công văn trên bàn rất cao. Còn có cặp công văn đủ mọi màu sắc chất đầy ba cái ngăn tủ to quanh bàn. Even Joseph nhìn cục diện này, cảm thấy hơi giống thứ được gọi là "Ổ phi cơ", ý chỉ ba mặt tường bảo vệ sườn máy bay không bị nổ bởi các cuộc không kích. Khí chất của Bacharach cũng thật sự hơi giống máy bay chiến đấu.
"Còn rất nhiều công tác quan trọng a." Even Joseph nói: "Như là —— "
Even Joseph còn chưa nói ra miệng, Bacharach một mặt phê công văn một mặt nói: "Án mạng năm thi thể Moss không phải chuyên ngành của ngươi, ngươi không hiểu phạm nhân cá tính nhu nhược. Kế hoạch hợp tác điều tr.a biển Oanh Lam với Quyền Trượng Ánh Sáng thì ngươi lại thiếu năng lực phân tích tư liệu, không thể xen vào. Kêu ngươi xuất ngoại điều tr.a tội phạm kinh tế nha... ta nghĩ ngươi không thuộc điều ước quốc tế. Muốn làm đại sứ, ngươi lại không có khiếu diễn, không để ngươi gặp phóng viên là tốt nhất."
"Lời nói của tôi cũng rất có trật tự rõ ràng ah!" Even Joseph bất bình. Ý là hắn cũng không ngốc.
"Trật tự chỉ mình ngươi hiểu không phải trật tự. Trật tự tồn tại để trao đổi cùng người khác, chỉ tồn tại trong đầu ngươi cũng vô dụng thôi." Bacharach đáp lại không khách khí chút nào: "Công dụng của kiểu người như người ở thời điểm này là quá ít."
Even Joseph quyết định tìm kiếm đồng đội ủng hộ, hắn chuyển san một vị khác đang làm việc phía sau bàn công tác. Đó là một kỵ sĩ trẻ tóc nhuộm màu quế trúc(*). Cậu cũng như đa số kỵ sĩ khác, trên người không có một miếng thịt thừa, nhưng khung xương của cậu lại không sắc nét, cơ bắp cũng không rõ ràng. Nếu như không phải mặc một thân đồng phục kỵ sĩ, người bên ngoài có thể nghĩ cậu là quan văn.
Even Joseph rất kiên trì: "Thái Nhược, chúng ta thiếu người."
Thái Nhược ngẩng đầu, mỉm cười: "Bacharach nói thế nào, cậu làm như thế đi."
"Sách, tôi quên măng tử(**) là tín đồ của Bacharach."
Even Joseph cầu cứu người cuối cùng. Người cuối cùng đang đứng cạnh cửa, mắt hướng hành lang. Nam nhân trẻ tuổi này không biết đang quan sát cái gì, thực sự không có ai để ý anh làm gì. Người chung quanh anh đều đã quen như vậy. Anh có màu da ngâm, đôi mắt to đặc biệt sáng ngời, tóc cột đuôi ngựa, trên đồ cột tóc đính rất nhiều hạt châu như lưu ly.
Even Joseph nói với anh: "Mcletchie, cậu cảm thấy Bacharach nói đúng sao?"
Qua một giây, Mcletchie mới quay đầu nhìn Even Joseph, mặt không cảm xúc hỏi lại: "Có nói gì sao?"
Thái Nhược vùi đầu vào đống tài liệu cười ha hả.
"Như vậy là xong rồi, ngươi đến nơi này nghỉ phép cho ta." Bacharach lấy ra một cái bản đồ, chỉ vào một thắng cảnh nghỉ mát tại phía nam Sarangi Lehra, chỗ đó viết ký hiệu ngày tháng năm, còn vài ngày nữa: "Không được chậm trễ."
Even Joseph tiến lên nhìn bản đồ. Tấm bản đồ kia là một phần của kế hoạch. Even Joseph cầm bản đồ lên, cuối cùng hắn cũng rõ Bacharach muốn làm cái gì: "Công chúa muốn tới chỗ này nghỉ phép."
"Là ngươi muốn đi nghỉ phép." Bacharach cười nói.
Even Joseph cảm thấy cái nụ cười này của Bacharach cùng một sinh vật tên là sài lang tuy phương thức có khác nhưng kết quả lại giống.
Even Joseph thu thập hành lý, chấp hành nhiệm vụ nghỉ phép mà Bacharach chỉ định.
Thắng cảnh nghỉ mát này mặc dù nằm ở cực nam Sarangi Lehra những vẫn xem như khá mát mẻ. Even Joseph xuất thân từ vùng lạnh, sắp xếp xong hành lí hắn liền mặc áo ngắn tay ra phố.
Nhà ở chỗ này không cao quá ba tầng, ngẩng đầu có thể nhìn thấy trời xanh. Vách tường, mái nhà đều dùng màu sáng, thể hiện ra cái gọi là "phong cách nước ngoài". Khắp nơi đều là khách sạn, bể bơi, quán rượu, nhà hàng....
Even Joseph chắc chắn mình ngửi được vị sòng bạc, trong nước không được kinh doanh sòng bạc. Nhưng mà hắn đang "Nghỉ phép", tạm thời bỏ qua vậy! Hắn dạo bước trên con đường được lát gạch rực rỡ, xem xe kéo chở du khách chạy qua. Trẻ con cưỡi ngựa lùn dạo phố với người lớn.
Cảnh sắc rất hài hòa.
Even Joseph mua năm xâu thịt cùng một con cá nướng, hai cành hoa sấy, một ly nước trái cây to, một bao bánh rán hành bỏ thêm trứng, một lồng bánh bao hấp, hai phần thịt trâu, toàn bộ đều cho một mình hắn.
Hắn vừa đi vừa ăn, thoáng cái đã ăn hết, hắn muốn mua thêm một ít đồ ăn, lúc đang tìm kiếm quán ăn vặt chung quanh thì, nhìn thấy hai nữ sinh kỳ lạ đứng ven đường. Thoạt nhìn vẫn chưa tới mười lăm tuổi.
Nơi này là làng du lịch cao cấp, chi phí cao hơn những khu bình dân rất nhiều, ở đây chỉ người có tiền tiết kiệm, hoặc là cực có điều kiện đến nghĩ dưỡng.
Hai cô bé không có khả năng tự mình tiết kiệm tiền đến đây du lịch. Bọn nó mặc đồ theo phong cách đang lưu hành, nhưng đồ đạc cùng trang sức lại cắt ngắn hết cỡ, cũng không giống người bình thường đang nghỉ phép. Không chỉ như thế, người du lịch chân chính (không cần biết tiền từ đâu mà có), sẽ không có thái độ đối địch với tất cả mọi người xung quanh như bọn nó. Lúc bọn nó nhìn những người xung quanh, kia cũng không phải loại cảnh giác "có lẽ là người xấu", mà là loại ánh mắt kiểu như "Người lớn chỉ biết xía vào chuyện của ta".
Hai cô bé trốn nhà.
Ở đây tùy tiện mua bình nước trái cây đã có giá gấp bốn lần thủ đô, trốn nha như hai cô bé kia chắc chắn không thể trụ lại lâu. Even Joseph quyết định xen vào.
Sự tình tiếp theo y như những gì Even Joseph đoán trước. Hắn được tẩy lễ bằng một tràng ‘tục ngữ’ từ truyền thống tới hiện đại như "Biến thái", "đại thúc thối", sau đó là một màn cào xé bằng móng tay mới có thể đưa ra huy chương kỵ sỹ, đem hai cô bé tới cục cảnh sát. Trên đường không ngừng có người lớn tốt bụng tới xác nhận Even Joseph phải chăng là tội phạm bắt cóc. Cuối cùng, giữa một biển người vây xem đã hộ tống thành công hai cô bé tới nơi, giao cho cảnh sát trực ca.
Hai cô bé khoanh tay, mím môi trong cục, thể hiện ra một loại thái độ đoàn kết một lòng đối kháng người lớn độc ác, gào thét với Even Joseph cùng cảnh sát: "Giả bộ người tốt làm gì á! Người lớn chẳng qua là biết kiếm tiền mà thôi, vậy nên mới có quyền, chỉ cần chúng ta kiếm được tiền —— "
"Người lớn không chỉ biết kiếm tiền mà còn phải biết làm sao không để tiền hại bản thân mình." Even Joseph tìm được một tấm bưu thiếp trong túi một cô bé, trên đó viết: "Kiếm tiền không khó, thu nhập một tháng 30 vạn, phương pháp tự chủ kinh tế tốt nhất cho những cô gái trẻ." Even Joseph giao nó cho cảnh sát: "Là mua giới mại ɖâʍ."
Lúc hai nữ sinh thấy Even Joseph tìm được tấm thẻ, đột nhiên đều ngậm miệng không dám nói tiếp nữa. Bọn nó rất rõ ràng đó là cái gì, nhưng hiển nhiên không hiểu rõ hậu quả như người lớn.
Even Joseph thở dài: "Để chú nói cho hai đứa biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Mấy đứa chưa kiếm được khoản tiền đầu tiên đã bị cưỡng hϊế͙p͙. Sau đó bọn họ sẽ giam lỏng hai đứa, bắt hai đứa phục vụ mấy ông già còn ác hơn chú gấp bội. Một ngày mười người chỉ là số lượng cơ bản, chú còn nghe có yêu cầu nhân đôi kinh nghiệm đấy. Không đủ số hai đưa mơ mà có cơm ăn. Cũng đừng mơ tưởng cầu cứu người ngoài, chỗ đó mặt trời còn nhìn không thấy nha. Những người kia sẽ cầm nến châm vào người hai đứa, cũng sẽ lây bệnh qua đường sinh dục a. Hai đứa muôn tránh thai hay không còn phải xem tâm tình mấy người kia. Còn phải phục vụ boss miễn phí —— "
"Chỉ cần có tiền là được!" Một nữ sinh trả lời.
"Không có tiền đâu." Even Joseph nói: "Thu nhập ghi trên này chỉ là mồi nhử lừa hai đứa rời khỏi vòng tay người lớn, đi vào vòng tay bọn chúng. Chỉ cần không tiếp khách một ngày, ông chủ sẽ vịn vào đó trừ sạch tiền của cháu. Cháu có thể tiếp mười khách một ngày, nhưng liên tục được bao lâu? ‘Ngày ấy’ đến không thể nghỉ ngơi, nạo thai cũng không thể nghỉ ngơi, chỉ cảm mạo càng không cần phải nói. Cho dù cháu liều mạng 『 công tác 』, hắn vẫn có thể tìm lý do khác trừ tiền lương. Nụ cười không sáng lạn, nội y không đủ gợi cảm, tư thế không đúng —— bọn chúng còn có thể cho hai đứa dùng thuốc phiện, muốn chạy trốn cũng không có biện pháp. Biết đó là cái gì sao?"
Hai nữ sinh rụt đầu. Chính phủ có lẽ có dạy bọn nó không thể dùng vật kia, đã có vô số người bị vật kia hủy hoại cuộc sống, nhưng bọn nó luôn cho rằng đó chỉ là người lớn dọa xuông.
Even Joseph trừng bọn nó: "Chỉ cần hít qua, sau này không dùng thường xuyên sẽ sống không bằng ch.ết, cháu không hút sẽ cảm thấy toàn thân như có kiến bò. Mà lượng dùng lại càng ngày càng lớn, tiền cho vật kia sợ là còn gấp ba phí phục vụ của mấy đứa, sớm muộn cũng không giao đủ. Cháu kiếm bao nhiêu cũng không đủ, mà thân thể sẽ bị hủy hoại dần dần, gương mặt dùng để 『 kiếm tiền 』của mấy đứa sẽ khó coi hơn cả chó ghẻ." Kỳ thật loại hình dung này đã giảm đi ít nhiều, người hút thuốc phiện thâm niên, thoạt nhìn cũng có thể diễn cương thi không cần trang điểm nha."Đến lúc đó hai đứa chẳng những không có tiền, còn nợ ông chủ một số tiền lớn, bởi vì mại ɖâʍ, nghiện thuốc, muốn làm người bình thường cũng không có khả năng rồi."
"Ít nhất ——" một nữ sinh khóc lên: "Sẽ có người yêu cháu."
Even Joseph thở dài, hắn nhìn không ra chỗ nào có tình yêu trong toàn bộ quá trình.
Sau khi công an tiếp nhận, Even Joseph lưu ở bót cảnh sát, ăn cơm cùng những đồng nghiệp mà không đồng ngành.
Một cảnh sát nói: "Tôi dám cam đoan không cần nửa tháng, bọn nó lại cầm một tấm bưu thiếp mua giới mại ɖâʍ xuất hiện trên một con đường khác. Bọn nó sẽ thử cho đến khi chúng ta không kịp ngăn cản mới thôi. Nếu xui xẻo, bị bán ra nước ngoài sẽ không bao giờ gặp lại tụi nó rồi."
Một cảnh sát khác nửa niệm nửa hát: "Người trẻ tuổi không cách nào tưởng tượng cái ch.ết của mình." Thuyết phục người trẻ tuổi quay đầu dường như là chuyện không thể. Bọn họ luôn cứng đầu cho rằng mình sẽ không ch.ết, cho là mình sẽ không nhiễm bệnh, sẽ không bị cướp, sẽ không bị những kẻ xấu lợi dụng sự ngây thơ của họ để nuốt chửng bọn họ.
Even Joseph nhồi thịt kho tàu cùng cơm trắng vào miệng của mình.
Dù là mại ɖâʍ hợp pháp hay không hợp pháp, mặc kệ tại quốc gia nào, lạm dụng trẻ vị thành niên là phi pháp. Bởi vì người chưa thành niên dễ bị lừa hơn người lớn, cũng dễ khống chế, người chọn trẻ vị thành niên làm mục tiêu khẳng định đều có ý định lợi dụng điểm ấy, cũng không tồn tại tình huống mại ɖâʍ không bóc lột trẻ vị thành niên. Người môi giới mại ɖâʍ trẻ vị thành niên, 100% đều là người xấu. Mặc dù rất muốn giải quyết vấn đề này, nhưng xã hội bây giờ lại đào tạo ra những đứa trẻ ‘muốn’ người xấu lừa gạt, cảnh sát chẳng qua là người giữ một cửa cuối cùng, bất lực đối với cái này.
Nghe nói tại những nơi là "quốc gia tiên tiến", tình huống còn nghiêm trọng hơn.
"Cảm ơn chiêu đãi." Even Joseph thấy đã no, cũng đã xả ra một bụng bực tức liền nói lời chào tạm biệt....