Chương 3

Mạch Khiết trở về nhà, đã 8 giờ tối, vừa mới tắm xong, chuông cửa đã vang lên.
Mạch Khiết mở cửa, nhìn thấy Lâm Đại xách hai cái hộp to xuất hiện trước mặt cô.


Lâm Đại lớn hơn Mạch Khiết một tuổi, hai người cùng tốt nghiệp khoa trung văn của trường Đại học Sư phạm thành phố S. Lâm Đại bước vào tòa soạn M Beautiful trước Mạch Khiết một năm. Năm sau, khi Mạch Khiết đăng kí thi tuyển vào, Lâm Đại phát hiện ra cô học cùng trường, nên đã giới thiệu để BOSS tuyển dụng cô.


Khi một tờ tạp chí nữ giới có tên là Vu Môn (Hội bà đồng) vừa mới nổi lên, M Beautiful phát động cuộc tấn công ồ ạt để bóp nghẹt đối phương lúc đang chuẩn bị nở rộ. Ba năm đã trôi qua, Vu Môn vẫn thở thoi thóp, nhưng thời kỳ huy hoàng được mọi người trầm trồ khen ngợi của M Beautiful cũng dần đi qua – thị trường luôn tồn tại sự cạnh tranh, và có cạnh tranh thì mới không tạo nên sự lũng đoạn thị trường trong khoảng thời gian dài.


Có lẽ bởi vì cùng tốt nghiệp một trường đại học, nên trong môi trường M Beautiful lòng người lạnh giá, chỉ có Mạch Khiết và Lâm Đại còn có chút tình bạn chân thành.
Lâm Đại giơ ra một chiếc hộp rất đẹp:
- Mình làm món sa lát hoa quả, biết rằng cậu chắc chắn chưa ăn tối, mình cùng ăn nhé!


Dáng người Lâm Đại đầy đặn hơn so với dáng vẻ mảnh mai của Mạch Khiết, thuộc loại ăn nhiểu một chút là sẽ béo lên ngay, cho nên cô đặc biệt chú trọng đến việc giữ vóc dáng. Dung mạo Lâm Đại vào loại thường thường bậc trung, nhưng khí chất thì cũng rất khá. Một cô gái đến từ Tự Hiến – Tứ Xuyên, hiện nay ở thành phố S phồn hoa đã mua được nhà và xe. Nhưng cũng như phần đông những cô "gái ế", từ khi mua được nhà và xe, cô không thể tìm được một người bạn đời ưng ý. Nam giới mà có nhà và xe thì lại có thêm vô số lựa chọn so với người đàn ông bình thường khác, nhưng người phụ nữ có nhà và xe thì ngược lại, phạm vi lựa chọn ít hơn những người phụ nữ khác vô số lần. Đây chính là sự khác biệt giữa nam giới và nữ giới.


Mạch Khiết nhận lấy sa lát, rót cho Lâm Đại nước hoa quả, họ thân mật ngồi trên sofa, vừa lật giở những tờ tạp chí mà Mạch Khiết đem từ Thượng Hải về.


available on google playdownload on app store


Mạch Khiết lơ đễnh ăn sa lát, chờ Lâm Đại lên tiếng. Cô hiểu rất rõ về người bạn này, nếu cô ta mà có thể chờ đợi được lâu thì lợn cũng có thể leo lên cây được.
Quả nhiên, Lâm Đại lên tiếng:
- Sự việc đó, mình đã điều tr.a rõ rồi, đúng là như vậy!


Đôi lông mày Mạch Khiết khẽ rướn lên, hỏi đầy kinh ngạc:
- Điều tr.a ra nhanh vậy sao? Cậu chắc chắn chứ?
Lâm Đại cười nhạt:
Lâm Đại ta đây muốn làm việc gì thì nhất định có thể làm được. Yên tâm đi, chắc chắn lắm. Còn cậu thì sao, tình hình điều tr.a thế nào?
Mạch Khiết lắc đầu:


- Cậu cũng biết công việc điều tr.a thị trường là công việc đòi hỏi sự tỉ mỉ và vụn vặt nhất, mình không có con số chuẩn xác, nhưng lượng phát hành đi xuống là sự thực không thể chối cãi được – Mạch Khiết thầm cân nhắc một chút, rồi vẫn quyết định nói cho cô bạn biết:


- Lúc mình ở Thượng Hải, cô ta cũng gọi điện hỏi han tình hình.
Lâm Đại giơ ngón tay trắng ngần khẽ chạm nhẹ vào vầng trán mượt mà của Mạch Khiết:


- Chị ta chắc chắn là rất quan tâm rồi! Bây giờ lượng phát hành trượt dốc như vậy, ai cũng có thể cảm nhận được, người duy nhất vẫn bị lừa gạt chính là BOSS. Cậu ấy, mình phải nói cậu thế nào mới được đây, còn mang tiếng là cậu được mình tuyển vào. Cậu nói thế chẳng khác nào chưa nói, cậu không có con số chuẩn xác thì sao có thể lật đổ chị ta được? Chị ta vốn không hề quan tâm đến việc bị trả lại hàng mà vẫn luôn cho tăng số lượng in, bảng báo cáo trông đẹp mắt lắm nhưng thực ra đã nát bét từ lâu rồi.


Mạch Khiết cười nói:
- Đúng vậy, mình sao có thể tinh anh tài giỏi như cậu được, dù sao lật đổ chị ta thì cậu đang giữ chức chủ nhiệm chắc chắn được lên chức tổng biên tập rồi, mình còn có việc gì nữa chứ?
Lâm Đại cười:


- Xem kìa, cậu cũng thật tầm thường quá. Mình lên chức, lẽ nào còn quên cậu sao? Ít nhất chức chủ nhiệm cũng để lại cho cậu.
Mạch Khiết năm ngoái được lên chức lên trưởng ban biên tập, mặc dù cũng được coi là cán bộ trung cấp, nhưng vẫn còn cách chức chủ nhiệm khá xa.


Lâm Đại ôm đôi vai mảnh khảnh đẹp đẽ của Mạch Khiết:
Mình nghĩ, dựa vào tài năng của hai người bọn mình, chỉ cần bọn mình liên kết với nhau, M Beautiful lấy lại được thời đại huy hoàng cũng không phải là điều không thể.


Trên người Lâm Đại thoang thoảng mùi hôi nách, khiến Mạch Khiết cảm thấy hơi khó chịu, hơn nữa, cô không quen có những hành động quá thân mật với người bạn cùng giới. Mạch Khiết khẽ đẩy Lâm Đại ra, đặt lọ nước hoa CoCo vào tay cô. Hy vọng món quà này có thể che đậy được khiếm khuyết của cô, làm trong sạch bầu không khí tình bạn.


- Được rồi, được rồi! Đừng có nói chuyện công việc ở nhà mình nữa. Cậu đấy, một nửa cần quan tâm đến cậu đang ở đâu rồi, tìm được đức lang quân như ý, vậy thì nửa đời còn lại của cậu, việc duy nhất cần luyện tập chính là đếm tiền.


Câu nói này đã chạm vào nỗi lòng của Lâm Đại, cô khẽ thờ dài, rút từ trong túi xách ra một tờ báo, vứt cho Mạch Khiết:
- Đúng vậy, nếu như có thể tìm thấy một người yêu như thế này, cho dù có phải làm kẻ thứ ba, mình cũng cam tâm.


Mạch Khiết cầm lấy tờ báo, trên đó viết: "Nhà văn thần bí Kha Đậu được tặng một tòa biệt thự, trong buổi họp báo không thấy tăm hơi".


Mấy năm trở lại đây, trên mạng xuất hiện một đại văn hào tên Kha Đậu, bộ sê-ri thám hiểm tìm kiếm báu vật mà anh ta viết đã giúp anh ta kiếm được hàng chục triệu nhân dân tệ.


Chỉ có điều, anh ta chưa từng lộ diện ở bất cứ nơi công cộng nào. Có lời đồn rằng Kha Đậu vốn không phải là một người, mà là một nhóm, cũng có người nói Kha Đậu là một nam sinh tính tình vui vẻ, còn có người nói Kha Đậu là người ngoài hành tinh, có người còn nói Kha Đậu là một người bị mắc căn bệnh hiểm nghèo, luôn phải đấu tranh với thần ch.ết, còn có người nói...


Bất luận có bao nhiêu người nói, một sự thực bất biến chính là, Kha Đậu là một chàng công tử chơi bời trác táng thay đàn bà như thay áo, bởi vì ngày nào anh ta cũng khoe khoang trên blog của mình hôm nay lại quyến rũ được người phụ nữ nào, hơn nữa còn quá quắt đến độ đặt số hiệu cho bọn họ, 26 chữ cái trong tiếng Anh đã đặt hết, bắt đầu đặt ra A , B , đến giờ đã đặt đến A111 rồi. Miêu tả tình tiết vô cùng sống động, tỉ mỉ sâu sắc, cho nên số lượng người vào đọc blog của anh ta nhiều vô số kể. Điều khiến Mạch Khiết lấy làm khó hiểu chính là, sao đội truy quét web sex lại không xóa bỏ blog của anh ta?


Đàn ông không xấu xa, thì phụ nữ không yêu, đây chính là chân lý muôn đời muôn kiếp không trở lại được.


Giống như Lâm Đại, rõ ràng là "Bạch Cốt Tinh[ ]", của tạp chí danh tiếng hàng đầu M Beautiful, được coi là tấm gương của nữ giới "độc lập về tinh thần, độc lập về kinh tế, độc lập về thân thể", mà lại chỉ mong ngóng được lè lưỡi ra ɭϊếʍƈ quần bò của loại đàn ông rác rưởi như Kha Đậu. Đối với những cô gái trong giới văn nghệ, người đàn ông vừa có tài lại vừa có tiền chính là đối tượng luôn luôn được theo đuổi, là cảm hứng để nảy sinh tình cảm nồng cháy, là món canh cay nồng trong ngày đông giá rét, là cây kem Haagen- Dazs[ ] trong ngày hè nóng nực, là món rau chân vịt trong ngày đông man mát, là tâm trạng rạo rực trong ngày xuân phơi phới...


[ ] Cách nói tắt hóm hỉnh của giới trẻ Trung Quốc. Bạch: nhân viên văn phòng cổ cồn trắng; cốt: chủ chốt; tinh: tinh anh giỏi giang.
[ ] Một hãng kem nổi tiếng của Mỹ.


Điều đáng bực bội chính là, mỗi lần khi Mạch Khiết nhắc Lâm Đại cần phải chú ý đến giới hạn của việc say mê thần tượng của mình, cô ta lại nghi ngờ đến xu hướng giới tính của Mạch Khiết. Mạch Khiết đau khổ suy nghĩ, nếu như không phải tại vì bị cô ta cứ luôn hoài nghi như vậy, thì mình có lẽ cũng không tùy tiện yêu bừa anh chàng đầy "nữ tính" Đường Vĩ đó, cuối cùng mới dẫn tới hậu quả bị một người đàn ông lạ mặt hôn trộm.


Với vai trò là trưởng ban biên tập của tờ tạp chí M Beautiful, muốn "gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn là điều không dễ dàng chút nào cả. Mặc dù những cô gái khác thay người yêu như là thay hãng mặt nạ dưỡng da. Còn Mạch Khiết thì sao? Mặc dù là người viết và biên tập những bài viết đầy vẻ phong hoa tuyết nguyệt, nhưng lại chưa từng yêu đương, cũng chẳng trách bị người khác nghi ngờ về xu hướng giới tính.


Ví dụ, có một lần ngồi trong quán café tán chuyện với mấy đồng nghiệp về tiêu chuẩn của người yêu lý tưởng. Khi hỏi Mạch Khiết, Mạch Khiết lúc đó đầu óc ngớ ngẩn quên mất chân lý không được phép nói thật lòng với đồng sự, mắt long lanh, miệng khẽ run run nói:


- Người chị thích phải mặc áo sơ mi trắng, quần bò màu lam nhạt, đi xe đạp màu xanh lam, trên giỏ xe cắm một chiếc chong chóng nhiều màu...
Cả căn phòng bỗng im ắng lạ thường, giây lát sau thì tiếng cười bỗng vỡ òa như nước triều dâng Những cô gái càng trẻ trung lại càng cười nghiêng ngả.


- Chị xuyên khung từ những năm 70 của thế kỷ trước đến đây hay sao? Sorry, mặc dù chị mặc quần áo của hãng Issey Miyake[ ], nhưng cũng không loại trừ khả năng chị xuyên khung vào cơ thể của một yểu điệu thục nữ mặc trang phục của hãng Issey Miyake. – Miệng lưỡi của những cô gái trẻ giới văn nghệ thực sự quá chua ngoa cay nghiệt, lúc nào cũng toát ra khí chất văn học, giống như quả táo đỏ Mỹ quá hạn được bôi lên lớp bóng mỡ màng ở trong siêu thị, màu sắc hấp dẫn nhưng cắn một miếng là lập tức muốn cắt bỏ luôn phần lưỡi vị giác của mình.


[ ] Hãng quần áo thời trang của Nhật.


Cùng lúc Mạch Khiết và Lâm Đại ngồi trò chuyện, Tưởng Văn đang ngồi trong phòng riêng của quán café "Mộng Hà Biên", ngồi đối diện với cô là người đàn ông béo mập hai bên tóc mai đã bạc trắng từ từ đưa ra một chiếc hộp nhỏ nhắn tinh xảo, bên trong là sợi dây chuyền bạch kim hãng Ancient.


Có thể là do sợi dây chuyền quá rực sáng, Tưởng Văn bỗng cảm thấy như có luồng ánh sáng lướt qua, cứ ngỡ là ảo giác.
- Em hãy suy nghĩ đi nhé! –Người đàn ông béo mập chậm rãi nói với vẻ chân tình.


Là một cô gái giới văn nghệ, xét trên phương diện lý trí, Tưởng Văn biết mình hơi sĩ diện, muốn được kẻ khác ái mộ, nhưng xét trên phương diện tình cảm, thì cô lại không thể tiếp nhận nổi. Nếu như đồng ý với ông ta, thì sẽ được bắt đầu một cuộc sống đầy đủ sung sướng lên xe xuống ngựa. Chỉ có điều tại sao mình lại không giống được như Tiêu Ma Nữ, khi màn đêm buông xuống, ngón tay chỉ cần khẽ cử động, người đàn ông bên cạnh mình lập tức có thể biến thành Kim Thành Vũ.


Bất luận là 18 tuổi, 28 tuổi hay là 38 tuổi, 48 tuổi, nội tâm của những nữ giới văn nghệ đều ngoan cường không dễ gì thay đổi. Trên phương diện lý trí thì ái mộ người đàn ông có tiền, trên phương diện tình cảm thì ái mộ người đàn ông có tài[ ]. Mộng tưởng mình có được hoa trên trời rơi xuống như mưa[ ], nhưng lại quên mất việc hệ trọng nhất, đó là khuôn mặt của mình trải qua sự bào mòn của thời gian đã dần bị mất đi sự trơn mịn tràn đầy nhựa sống.


[ ] Trong âm tiếng Trung, chữ tiền và tài năng đồng âm.
[ ] Theo truyền thuyết thời Lương Vũ đế, pháp sư Vân Quang giảng kinh rất hay khiến cả trời xanh cũng cảm động, hoa trên trời rơi xuống như mưa.
Trong căn hộ chung cư cao cấp của thành phố S...


Lý Mộng Long đang cởi cúc áo sơ mi, tiếng tivi trong phòng khách mở rất to, suýt chút nữa anh không nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động.
Anh nghe máy.
- Tưởng, cô tìm tôi có chuyện gì vậy?
Lắng nghe giây lát rồi nói:
- Được, tôi biết rồi, ngày mai gặp!


Tiếng con gái nhõng nhẽo vang lên ở phòng khách, anh đành phải vội vàng tắt máy.


Bước từ phòng ngủ ra phòng khách, chào đón anh là nụ hôn nóng bỏng. Trong miệng cô gái có mùi café, anh bất giác cau mày, trong lúc mơ màng, anh chợt nhớ lại cô gái anh đã hôn ở cửa thang máy khách sạn Bán Đảo. Đôi môi cô ấy mềm mại ngọt ngào, hàm răng trắng muốt đều tăm tắp, miệng sạch sẽ và có mùi hương. Chắc là cô ấy dùng kem đánh răng Oravive, thương hiệu của Mỹ, mùi hương lưu lại rất lâu, có thể cô ấy mắc chứng sạch sẽ.


Khóe môi anh thoáng mỉm cười, đang ôm trong lòng một cô gái mà lại nghĩ đến cô gái khác, hình như đó không giống với phong cách vốn có của mình.
Anh dường như ngày nào cũng yêu đương nồng nhiệt, nhưng lại không biết, thực ra mình chưa yêu ai thực lòng bao giờ.


Khoảng cách giữa anh và tình yêu, dường như xa vời vợi hơn bất cứ người nào.






Truyện liên quan