Chương 6: Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh
Bạn quyết không thể ngờ được rằng "Tử Trúc Lâm", cái địa danh đẹp đẽ nhường này lại lại một chợ bán những động vật sống dưới nước.
Mỗi lần đi đến cổng ra vào Tử Trúc Lâm, là có thể ngửi thấy ngay mùi tanh nồng của loài động vật sống dưới nước. Đến mùa hè nóng nực, từng đàn ruồi nhặng bay lượn khắp mặt đất, khiến Mạch Khiết không thể không nghi ngờ dưới lòng đất chỗ này liệu có phải có thi thể nghìn năm bị thối rữa hay không.
Mạch Khiết mặc chiếc áo sơ mi màu đen của hãng Issey Miyake và chiếc quần âu hơi bó, đôi giày cao gót đế mảnh tạo nên "bước chân cao quý" bước đi thận trọng ở chợ đồ biển. Sau khi "trèo đèo lội suối", cô cũng đến được trước ngôi nhà nhỏ ba tầng của tư nhân.
Đây chính là nhà của Mạch Kỳ – chị gái Mạch Khiết.
Nhiều năm trước đây, Trần Hạo đã dùng ngôi nhà này để làm "mồi câu" rất thành công, cưới được Mạch Kỳ – cô "hoa khôi" của chợ thực phẩm. Hồi đó, Trần Hạo nói ngôi nhà này do tổ tiên để lại mặc dù cũ nát, nhưng mảnh đất này sớm muộn gì chính phủ cũng sẽ tịch thu, lấy tiền đền bù cũng đủ để ăn cả đời. Lúc đó, anh ta đã hào phóng lấy hai vạn tệ ra làm đồ sính lễ.
Khi đó, Mạch Khiết đang thi vào trường đại học Sư phạm, nhưng ông bố có suy nghĩ cổ hủ lạc hậu "Phụ nữ không có gì tài cán thì mới là có đức hạnh" nhất định không chịu cho tiền đóng học phí. Chị gái bèn nhận sính lễ, sau đó để dành toàn bộ số tiền lại cho Mạch Khiết đóng học đại học. Mạch Khiết lên được thiên đàng, còn chị gái từ đó bắt đầu cuộc sống chốn địa ngục trần gian.
Sáu năm đã trôi qua, việc dỡ bỏ ngôi nhà không có chút động tĩnh gì, anh rể thì vẫn vô công rỗi nghề, trông cậy vào chút tiền lương ít ỏi của chị gái để sống qua ngày. Về sau, chị gái cô cũng bị nghỉ việc, để duy trì cuộc sống, chị gái cô bèn sửa tầng 1 thành cửa hàng tạp hóa nho nhỏ, tầng 3 thì cho thuê, hai vợ chồng ở tầng 2. Vốn dĩ cuộc sống cũng có thể miễn cưỡng duy trì được, nhưng Trần Hạo lại luôn cho rằng hắn được Vi Tiểu Bảo nhập hồn vào, nên đã say mê cờ bạc, nhìn thấy thứ gì là cá độ thứ ấy, nhưng chưa bao giờ thắng cả. Thua hết tiền bèn lôi Mạch Kỳ ra mà trút giận, sau đó bắt cô tìm Mạch Khiết để lấy tiền, lý do là "Mạch Khiết đã kiếm được ra tiền rồi, đã đến lúc báo đáp đại ân đại đức của họ rồi."
Báo đáp chị gái, đương nhiên là Mạch Khiết can tâm tình nguyện, nhưng kiểu mua một tặng một lại phụ thêm tên Trần Hạo khốn kiếp này thì thực sự khiến Mạch Khiết vô cùng khó chịu.
Bởi vì kinh tế khó khăn, đến giờ chị gái cô đến 30 tuổi vẫn không dám sinh con.
Khi Mạch Khiết bước vào trong ngôi nhà, chị gái cô đang vừa trông cửa hàng tạp hóa vừa xem tivi. Trời nóng nực như vậy, nhưng chị gái lại mặc một chiếc áo len cao cổ. Mạch Khiết bước tới, không nói gì, kéo cổ áo của chị gái ra để nhìn vết thương. Vết thương sâu đến nhường nào, thì lòng cô lại đau đớn nhường ấy.
Trên làn da mịn màng trắng trẻo, những vết tụ máu giống như những đôi môi đỏ thắm của trẻ em đang khóc thút thít.
Dưới ánh đèn vàng vọt, toàn thân Mạch Khiết run rẩy, như thể những cái bạt tai, cú đấm đó đều giáng cả vào thân người cô.
Cô khẽ gầm lên:
- Sẽ có một ngày, em phải giết ch.ết hắn!
Chị gái cô lầm bầm an ủi Mạch Khiết:
- Lần này vẫn còn may, chỉ mấy phút thôi.
Mặc dù Mạch Kỳ đã ba mươi tuổi, nhưng vẫn rất xinh đẹp, thân hình thon thả, chỉ có đôi mắt đã lộ ra cuộc sống đã chịu nhiều bể dâu.
Cô quay người vào bếp, múc đồ ăn nóng hổi lên.
Mạch Khiết ăn đồ ăn do chính tay chị gái mình nấu, mới ăn được một miếng, nước mắt đã tuôn rơi.
- Chị, chị ly hôn đi! Em nuôi chị!
Cô ngẩng đầu nhìn Mạch Khiết, trong đôi mắt đẹp hiện lên sự thê lương.
- Lại nói linh tinh rồi!
Mạch Khiết nghĩ, nếu như không phải vì chính mình, có phải chị gái có thể lấy được một người chồng như ý? Trước đây, cô vẫn luôn cho rằng, chị gái cô là một người con gái xinh đẹp dịu dàng và tháo vát sẽ có số giàu sang, quý phái. Nhưng bây giờ, khi đã hiểu ra nhiều điều, cô biết chị gái mình chỉ có số của người làm vợ cả. Cô là mẫu người vợ lý tưởng nhất đối với tất cả những người đàn ông, nhẫn nhục chịu đựng, chịu khổ sở vất vẩ, biết giao tiếp, biết nội trợ, đồng thời lại có thể nhẫn nhịn và tha thứ cho tất thảy mọi thói hư tật xấu của ông chồng keo kiệt bủn xỉn nghèo kiết xác và ngoại tình.
Tất cả những điều này đều là do bị ảnh hưởng từ ông bố có lối suy nghĩ cổ hủ lạc hậu trọng nam khinh nữ mà nên. Mạch Khiết cảm thấy bi kịch lớn nhất của mình chính là trong khi bản thân mình với vai trò là trưởng ban biên tập ở tạp chí M Beautiful luôn kêu gọi, khuếch trương nữ quyền, nhưng lại có hai văn vật của thời kỳ nô lệ và thời kỳ phong kiến làm thành viên gia đình. Trong cơ thể ba người bọn họ đều chảy chung huyết thống, nhưng tư tưởng quan niệm lại luôn đối chọi nhau đến nảy lửa. Họ đều muốn dùng súng tiểu liên oanh tạc đối phương, sau đó nhào nặn những mảnh vụn thành hình dạng họ thấy ưa nhìn. Nhưng thời gian cứ dần trôi đi, ai trong số bọn họ cũng vẫn giữ nguyên trái tim sắt đá, không gì có thể lay chuyển nổi.
Chị gái giữ Mạch Khiết ở lại ngủ, cô nhát gan, sợ phải ngủ một mình. Dạo này Trần Hạo thường xuyên không ở nhà, hắn là một kẻ "có hoài bão lý tưởng cao xa", muốn đi đến một nơi xa hơn để tìm kiếm vận may của mình, cho dù là hao tốn tài sản, rải tiền đi đến nơi xa hơn nữa thì cũng là một việc đáng vui mừng.
Mạch Khiết nằm xuống giường, trò chuyện cùng chị gái, lúc đang mơ màng chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, đột nhiên nghe thấy những âm thanh "thình thình" mang theo tiết tấu. Cô trở người, nghĩ thầm, thật không ngờ lại có người mở quán bar ở Tử Trúc Lâm này. Âm thanh càng lúc càng ầm ĩ, cô đành ngồi dậy, trong bóng tối, cô quay sang nói với chị gái đang nằm nghiêng nhưng chưa hề ngủ:
- Trên tầng trên có chuyện gì vậy? Đêm hôm khuya khoắt nhảy Disco, có để cho người khác ngủ nữa không?
Chị gái vùi đầu vào trong chăn, hồi lâu mới nói:
- Em làm theo cách này của chị mà ngủ đi...
Mạch Khiết khoác áo rồi đứng dậy, nói với chị gái:
- Không được, em phải lên đó xem sao, xem xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chắc không phải là uống thuốc lắc đấy chứ?
Chị gái vội vàng kéo tay cô lại, mặc dù ánh sáng rất tối, nhưng Mạch Khiết vẫn cảm thấy chắc là mặt chị gái đỏ lựng:
- Con bé Tiểu Ngọc trên lầu có bạn trai...
Mạch Khiết ngẩn người, lập tức hiểu ra ngay, mở to mắt nhìn lên trần nhà đã rơi bụi xuống, nghĩ thầm. Tiểu Ngọc vừa mới tròn 18 tuổi, đúng là có ý chí thì không phân biệt tuổi tác.
Tiểu Ngọc là cô gái tỉnh lẻ đến thành phố S để làm thuê, trước đây trông cũng nhẹ nhàng ngoan ngoãn lắm, sao giờ lại bùng phát như vậy chứ?
Bất luận thế nào, Mạch Khiết là một cô gái giới văn nghệ có văn hóa cao, sẽ không làm giống như Đường Tăng phiên bản La Gia Anh, đang lúc người ta đang mây mưa gió bão lại chạy đến giáo huấn người ta cần phải tu thân dưỡng tính, tịnh tâm, giảm ham muốn hay là nhắc nhở họ đừng có để bụi bay xuống tầng dưới; hơn nữa, nhỡ may chạy lên đó, nhìn thấy một người đàn ông trần như nhộng, nói không chừng mắt còn bị "lên lẹo". Khi đến M Beautiful làm việc, có mọc gì thì mọc, nhưng nhất định không được mọc trên mặt.
Mạch Khiết đành bất lực nằm trở lại xuống giường, ngẩn người theo dõi tiết tấu ở tầng trên, không sao ngủ được.
- Chị à, lần sau nếu anh rể không có nhà, chị hãy đến nhà em ở nhé! Nhà em yên tĩnh.
- Chị còn phải trông cửa hàng mà.
Chị gái nhất định không chịu rời khỏi căn nhà của mình. Cho dù có nghèo hơn nữa, đây cũng vẫn là nhà cô, cho nên người đàn ông có tệ hơn nữa cũng vẫn là chồng của cô, điều này không thể nào thay đổi được.
Sáng sớm hôm sau, Mạch Khiết để tiền ở dưới gối chị gái, mang đôi mắt thâm quầng rời khỏi nhà Mạch Kỳ.