Chương 13

Mạch Khiết lảo đảo bước về văn phòng làm việc của mình, mở dàn âm thanh, nghe những ca khúc đang được thịnh hành dở tệ nhất như "Nước hoa có độc", "Em là hoa hồng của anh", để cho sự khó chịu phân tán tâm trạng hụt hẫng của mình, đó là lấy độc trị độc, đây cũng chính là mật quyết không truyền cho người khác của Mạch Khiết để điều trị những vết thương nơi công sở.


Còn Lâm Đại thì sao, bánh Pizza, McDonald’s, KFC được đưa đến liên tục, mật quyết trút căm giận của cô ta chính là ăn uống thật nhiều, mặc dù sau đó có thể cô phải uống thuốc chống nôn.
Cả hai bọn họ, chẳng có ai thắng cả, mà người thật sự chiến thắng là ông chủ tinh ranh.


Trong cuộc họp, ông ta tuyên bố, phân chức vụ của Tưởng Văn thành hai, lập nên một tờ tạp chí mới, Lâm Đại đảm nhận tổng biên tập của M Beautiful phiên bản cũ, Mạch Khiết đảm nhận chức vụ tổng biên tập của M Beautiful phiên bản mới. Bề ngoài thì thấy cả hai đều được lên chức và vậy coi như là trận hòa, trên thực tế thì chẳng có ai thắng cả, cùng kiềm chế nhau, cùng chế ước lẫn nhau, cùng cạnh tranh nhau. Để không bị thua, ai cũng đều phải dồn hết tâm huyết sức lực để làm. Ông chủ toàn thắng! Họ vẫn là những con tiểu tốt bận tối tăm mặt mũi để làm việc.


Đúng là gừng càng già càng cay!


Còn nếu suy nghĩ một cách sâu xa hơn, thực ra người đang chiếm thế thượng phong vẫn là Lâm Đại. Tờ tạp chí phiên bản cũ có thể duy trì phong cách đặc trưng thuộc về M Beautiful, lượng phát hành cao ngất ngưởng thì cũng đang nằm ở đó, cô ta chỉ cần thay đổi một chút là được. Còn M Beautiful phiên bản mới thì sao? Sếp đã dặn dò Mạch Khiết như sau: quan điểm mới, kế hoạch mới, cách thức mới, nhân viên mới... bốn cái mới, chẳng khác gì muốn lấy mạng người khác!


Cục tức này, thật sự Mạch Khiết không thể nào nuốt nổi, nhưng vẫn cứ phải nuốt!


available on google playdownload on app store


Đến lúc tan làm, mọi người đều lục đục đi về, ngay cả Lâm Đại cũng rời khỏi đó trong sự buồn rầu, Mạch Khiết ngồi ở phòng làm việc, không bật đèn, nghe hết lần này đến lần khác bài hát "Nước hoa có độc", Mạch Khiết muốn cho mình cảm thấy chán ch.ết thôi.


Cửa bị ai đó gõ một chập, Mạch Khiết yếu ớt ngẩng đầu lên, vội vàng lau nước mắt, nói:
- Mời vào!
Mạch Khiết nghĩ, cô lao công cũng biết lịch sự gõ cửa. Không ngờ người tiến vào lại là Lý Mộng Long mặc chiếc áo phông hàng hiệu Jack & Jones màu vàng nhạt.


Mạch Khiết vội vàng lấy lại tinh thần, ngồi thẳng lưng chăm chú nhìn Lý Mộng Long với vẻ hết sức cảnh giác, Mạch Khiết tin rằng anh ta đến không có thiện ý gì, giậu đổ bìm leo và xát muối lên vết thương của người khác chính là phong cách quen thuộc của anh ta.


Anh ta tựa vào cửa chăm chú nhìn Mạch Khiết, khóe môi khẽ nhếch lên, tạo thành một nụ cười châm biếm:
- Đừng có căng thẳng như thế, trông cô lúc này giống như một con mèo hoang đang nhe nanh, giơ vuốt.
Mạch Khiết khẽ cười khẩy:


- Lý Mộng Long, chủ của anh đã đi rồi, cái chức trợ lý này của anh cũng bị cách chức rồi, bây giờ ít nhiều tôi cũng được coi là cấp trên của anh, anh đang dùng khẩu khí gì để nói chuyện với tôi vậy?
Anh ta vẫn tỉnh bơ:


- Nói vậy thì cũng chưa nói chắc được đâu, tôi còn chưa chắc là cấp dưới của ai, cô tưởng Lâm Đại không muốn nhận tôi sao?
Mạch Khiết cứng họng.


Nếu như cô là tổng biên tập duy nhất một tay có thể che cả bầu trời, cô có thể dùng quyền lực của mình để đá bay Lý Mộng Long ra khỏi trái đất, vấn đề là hiện giờ cô chỉ là một trong số hai tổng biên tập. Dựa vào sự yêu mến đến độ gần như điên cuồng của Lâm Đại dành cho Lý Mộng Long, cho dù cô ta có đuổi tất cả mọi người thì cô ta nhất định cũng bảo vệ đến cùng anh chàng đẹp trai duy nhất này.


Anh ta ngồi xuống trước mặt Mạch Khiết:
- Cô biết cô thất bại ở điểm nào không?
Mạch Khiết trừng mắt với anh ta một cái:
- Tôi thất bại gì chứ, tôi đã thăng chức rồi...
Anh ta cười khan hi hi:
- Nếu cô đã chọn lựa làm con đà điểu rụt cổ, vậy thì tôi không nói nữa.


Mạch Khiết lườm anh một cái:
- Có gì thì cứ nói, có... cứ đánh!
Cô quả thực cũng nghĩ mãi mà vẫn không hiểu tại sao mình sút một quả ở sát khung thành mà lại đi lệch hướng.
Nhưng anh ta lại không nói nữa, nghịch ngợm chiếc di động Nokia của cô, nói:


- Sao chưa bao giờ có nam giới hẹn hò cô nhỉ? Ngoài cái gã đàn ông yếu đuối lần đó bị tôi dọa cho chạy mất dép, bên cạnh cô lẽ nào không có người nào theo đuổi hết sao? Với nhan sắc của cô, lẽ ra không thể kém cỏi như thế này chứ! Có bạn trai rồi thì sẽ không cần thấy lợi tối mắt đến độ không từ mọi thủ đoạn như vậy nữa.


- Lý Mộng Long! – Mạch Khiết không thể nhẫn nhịn thêm được nữa – Anh nói ai thấy lợi tối mắt không từ thủ đoạn, tôi nói cho anh biết, mặc dù bây giờ vẫn chưa biết anh thuộc về tờ tạp chí mới hay cũ, nhưng nếu như tôi quyết chí muốn đuổi anh đi, chắc chắn anh sẽ phải cút đi.
Anh ta cười nhạt:


- Ai cũng nhằm vào lợi ích cả thôi, có gì mà không thể thừa nhận được chứ? Giống như M Beautiful, nếu như không nói với độc giả làm thế nào để chiến thắng kẻ thứ ba, làm thế nào để thu hút đại gia, làm thế nào để nói chuyện tăng lương với ông chủ mà chỉ đề xướng con người phải giữ vẻ thanh cao, cô cho rằng nó có thể phát hành hàng triệu bản sao?


Mạch Khiết biết mình không thể nào là đối thủ trong việc đấu khẩu với Lý Mộng Long được:
- Đừng có phí lời, nếu không có gì để nói thì anh có thể đi được rồi.


Anh ta cười cười, cầm di động của Mạch Khiết và ấn điện thoại, lập tức điện thoại của anh đổ chuông, anh ta lưu số điện thoại của Mạch Khiết lại, rồi nói:


- Nếu như cô cảm thấy lời của tôi đúng, có tác dụng nhắc nhở cô, cô có bằng lòng giữ tôi lại M Beautiful phiên bản mới để làm cấp dưới của cô không?
Ha ha, Mạch Khiết cũng đã hiểu ra rồi, từng câu nói của anh ta đều có mục đích cả.


Nhưng Mạch Khiết cảm thấy rất kì lạ, tại sao anh ta lại muốn đi theo cô, cô không những không muốn gặp anh ta, hơn nữa bây giờ gần như bắt đầu lại từ đầu, những nhân viên cũ chắc chắn đều không bằng lòng đi theo cô đến làm, cô có thể ra ngoài tìm để tìm người mới về để làm.


Anh ta đi theo Lâm Đại chẳng phải là rất tốt sao? Mạch Khiết ác độc nghĩ thầm: lẽ nào anh ta cũng lo lắng bị quấy rối nơi công sở?
- Anh cứ nói xem đã nào!
Lý Mộng Long nói:
- Có phải cô cảm thấy mình là một người mềm mỏng, khiêm nhường, năng lực rất có thể gọi là hoàn mĩ không?


Mặc dù hơi ngượng ngùng nếu thừa nhận như vậy, nhưng trong lòng Mạch Khiết đúng là đã đánh giá mình như vậy.
Trước mặt anh ta dường như cũng chẳng có gì phải giấu giếm cả, Mạch Khiết thoải mái gật đầu thừa nhận:
- Mặc dù có hơi khoa trương, cũng gần như vậy...


- Cô cảm thấy Lâm Đại không bằng cô?
Lần này Mạch Khiết gật mạnh đầu. Lâm Đại mặc dù có kinh nghiệm phong phú nhưng cô ta thiếu ý thức sáng tạo, hơn nữa lại quá ích kỉ. Đương nhiên, Mạch Khiết cũng biết mình cũng ích kỉ, nhưng cô biết phân biệt thứ tự quan trọng trước sau.


- Cô cho rằng ông chủ nhìn chung toàn cục không hiểu về tính cách của các cô sao? Năng lực, nhân phẩm đúng là có chút phân biệt cao thấp, nhưng người có nhược điểm mới là người dễ khống chế, ví dụ tham lam, háo sắc... Còn cô, trước mặt ông ta chắc chắn đã biểu hiện quá hoàn mĩ, cho nên ông ta thà rằng đặt người có nhược điểm lên trên vì ông ta lo lắng cô không chịu khống chế. Đây cũng chính là nguyên do vì sao cô thất bại. Nhưng cô cứ yên tâm, ông ta vẫn sẽ trọng dụng vì cô có năng lực. Sếp không phải là kẻ mù, con mắt ông ta rất tinh tường.


Thì ra là như vậy, Mạch Khiết cảm thán thì ra hoàn mĩ cũng là một thứ tội lỗi.
Thấy Mạch Khiết trầm ngâm không nói, anh ta nói:
- Thế nào? Cảm thấy tôi phân tích cũng khá có lí phải không... việc vừa hứa với tôi đã suy xét thế nào rồi?
Mạch Khiết cười nhạt:


- Tôi hứa gì với anh chứ? Lý Mộng Long, rốt cuộc anh là loại người nào? Trông anh thế này không hề giống một nhân viên quèn, rốt cuộc anh đến M Beautiful để làm gì?
Mạch Khiết nhìn cây xương rồng để trên bàn, đang nghĩ xem có nên lấy nó làm công cụ để bức cung hay không.


Lý Mộng Long như thể hiểu được suy nghĩ của Mạch Khiết, anh ta giơ tay ra cầm lấy chậu xương rồng:


- Tôi là một người có nhược điểm, yên tâm đi, tôi rất dễ khống chế, tôi đến M Beautiful chính là bởi vì tôi thích được làm việc ở nơi có những cô gái đẹp, chỉ đơn giản vậy thôi. Được rồi, đã sớm biết cô chắc chắn không dễ dàng đồng ý với yêu cầu của tôi, hôm nay tâm trạng cô không được tốt, tôi đưa cô đi đến một nơi, là một nơi mà cô đến chắc chắn sẽ không muốn rời khỏi đó, cô thấy sao?


Mạch Khiết bật cười chế nhạo anh ta:
- Không phải "Cuộc hẹn 8 phút" đấy chứ?
Anh ta xua tay:
- No, tôi chẳng chơi thứ trò chơi kém phẩm chất như vậy đâu! Đi nào, nếu không vui cô có thể rời khỏi đó ngay lập tức.
Anh giơ tay ra định kéo tay Mạch Khiết, Mạch Khiết đẩy anh ra:


- Đừng có lôi lôi kéo kéo, nam nữ thụ thụ bất thân.
Anh ta giả bộ làm mặt quỷ, định nói gì đó cuối cùng cũng kìm chế được, không nói thêm gì cả.


Họ đi cầu thang máy xuống tâng trệt, tòa nhà công sở đã vắng tanh vắng ngắt không còn một ai như thể trên thế giới này chỉ còn lại cô và anh. Trong cầu thang máy, Mạch Khiết cảm thấy rất gò bó, nghĩ đến lần đầu tiên gặp anh ta cũng chính là ở cửa ra vào cầu thang máy và bị hôn trộm, không biết liệu anh ta có nhắc lại chuyện cũ hay không.


Lén liếc nhìn anh ta một cái, thấy sắc mặt anh ta bình tĩnh, lúc này cô mới thấy yên tâm.
Ai ngờ anh ta lại tiếp lời luôn:
- Cô cứ yên tâm, một năm tôi hôn không biết bao nhiêu là cô gái, một nụ hôn ở trước cửa cầu thang đối với tôi là một việc quá dễ dàng để quên đi.


Mạch Khiết suýt chút nữa đứng không vững, vội vàng vịn tay vào bức tường trong thang máy, mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ, vội vàng cúi đầu lấy tóc che khuất khuôn mặt. Nếu mà lúc này ném một quả trứng gà vào mặt cô, chắc chắn nó sẽ sôi xèo xèo chín ngay lập tức.


- Nhưng tôi cũng tin rằng đó không phải nụ hôn đầu tiên của cô, mặc dù kỹ thuật hôn của cô dở tệ, có phải vậy không? – Thật không ngờ anh ta vẫn không chịu buông tha.


- Lý Mộng Long, bắt đầu từ hôm nay không cho phép anh nói đến chữ hôn với tôi, anh hãy nhớ cho kỹ đấy, khi gặp chữ này, anh lập tức bỏ qua, giống như ở thời cổ đại những người trí thức thường phải né tránh tên của các vị trưởng bối, đã nghe rõ chưa?
Anh ta cợt nhả:
- Hôn nhau nói thành cắn nhau sao?


- Cút ngay, hãy về mà cắn nhau với những cô gái trẻ đẹp của anh đi.
Anh ta cười nhìn Mạch Khiết nói:
- Ồ, tâm trạng đã khá hơn một chút rồi chứ, đã quên hết những chuyện không vui chưa?


Lúc này Mạch Khiết mới định thần lại, đúng là tâm trạng đã dễ chịu hơn một chút. Thảo nào mà phụ nữ luôn mắc lừa những người đàn ông khéo mồm khéo miệng, không thể không thừa nhận, họ đúng là có khả năng dỗ dành phụ nữ.


Hai người ăn chút bánh pizza và gato ở quán "Tuyệt! Jhon", lúc bắt đầu rời khỏi đó đã là hơn 8 giờ tối.


Anh ta đưa Mạch Khiết đến một hộp đêm có tên là "Chuyện trò cùng gia nhân". Lúc bước vào, ánh đèn lờ nhờ, anh ta giơ tay ra dắt tay Mạch Khiết, lần này Mạch Khiết do mắt cận thị nhìn không được rõ nên đã không từ chối, họ ngồi xuống chiếc bàn kê sát gần sân khấu nhất, lập tức có mấy người con gái trang điểm lòe loẹt, người nào cũng có thân hình cao ráo, Lý Mộng Long thì thầm với một người trong số đó, cô gái đó cười hô hố, âm thanh rất chói tai, Mạch Khiết giật mình ngạc nhiên, thì ra "các cô" là "các anh".






Truyện liên quan