Chương 33

Lý Mộng Long vừa bước vào căn hộ chung cư của Mạch Khiết, câu đầu tiên chính là:
- Ây da, tôi đến để ăn tiệc đây.
Bạn thử nói xem con người này sao có thể khiến cô thích được chứ?


Để chiêu đãi anh ta, Mạch Khiết đã bận rộn suốt cả một buổi sáng, đã phải lượn đi lượn lại nhiều lần trong cái chợ nhếch nhác, mua cả một con gà đồi, cho thêm chút nấm hương, mộc nhĩ, nấm kim châm, rau cải, cá viên, hầm một nồi lẩu gà thơm lừng.


Thực ra tài nghệ nấu nướng của Mạch Khiết cũng rất khá, nhưng cô không muốn nấu, một là nấu sẽ khiến cho người cô ám mùi khói, hai là nhà bếp được phối màu tím tinh tế của cô từ lúc sửa đến giờ cô không có ý định sử dụng nó, chỉ bày cho đầy đủ mà thôi. Làm gì có cô gái độc thân nào lại dùng đến nhà bếp chứ!


Bây giờ vì theo đuổi tình yêu, Mạch Khiết đã phải hy sinh rất lớn.
Lý Mộng Long mặc chiếc áo phông hiệu Lacoste, chiếc quần màu trắng, thoải mái ngồi xuống ghế sofa, vừa liếc nhìn đã thấy ngay một tập tài liệu dày để ở trên bàn uống nước.


Mạch Tiểu Lạc đã ngồi đợi từ lâu, ánh mắt sáng ngời nói:
- Chú cao thủ tình trường ơi, cô cháu thích một thầy giáo ở trong trường của bọn cháu, chú hãy giúp cô đi, nếu không cô ấy định giữ tóc đi tu đấy.


Lý Mộng Long cầm những tấm ảnh của Tiêu Ly do Mạch Tiểu Lạc chụp trộm được, ngắm nghía thật kỹ, hồi lâu không lên tiếng.
Mạch Tiểu Lạc nói:
- Thế nào, cũng được đấy chứ, là phó giáo sư trẻ tuổi nhất trong trường bọn cháu đấy...
Lý Mộng Long thuận tay vứt tấm ảnh sang một bên, bĩu môi:


available on google playdownload on app store


- Chỉ là con mọt sách mà thôi!
Mạch Khiết vội vàng giải thích:
- Ai nói đấy, anh ấy đa tài đa nghệ lắm! Biết kéo đàn violon, viết thư pháp đẹp, biết kể chuyện, đối xử với người khác rất tốt, có phải không...
Mạch Tiểu Lạc nói:


- Cô ơi, cô thực sự chẳng hiểu gì về đàn ông cả, không bao giờ được khen ngợi một người đàn ông khác trước mặt một người đàn ông... Cháu thấy chú cao thủ tình trường ghen rồi đấy.
Lý Mộng Long lắc đầu:


- Tôi lại đi ghen với một ông già sao? Tôi thấy rằng, cô của cô nếu như yêu ông già này chắc chắn không thành đâu.


Mạch Khiết lườm anh ta một cái, thật không ngờ dám gọi anh hàng xóm khôi ngô tuấn tú của cô là ông già, thật sự hối hận không nên nấu món lẩu gà, mời anh ta ăn mì gói đã coi như là đối đãi tử tế với anh ta lắm rồi.
Lý Mộng Long lại cầm tấm ảnh một cô gái lên, Mạch Tiểu Lạc giải thích nói:


- Đây là cô bạn gái của thầy Tiêu trong suốt mười năm qua, dạo này nghe nói đã làm xong thủ tục đi du học ở trường Đại học California ở Mỹ rồi.
Anh ta ngắm nghía một chút, lắc đầu:


- Phẩm vị của người đàn ông này thật chẳng ra sao cả, rốt cuộc vẫn là tên mọt sách, chỉ thích mọt sách, hai tên mọt sách chập vào nhau cũng chỉ chập ra được một đống sách chứ còn có thể chập ra được pháo hoa gì chứ?
Mạch Tiểu Lạc nói:


- Tôi thu thập tất cả các tài liệu về thầy ấy, chú hãy hiến kế giúp cô tôi đi!
Lý Mộng Long cười đắc ý:
- Vậy thì phải xem biểu hiện của cô cô như thế nào.
Mạch Khiết đặt mạnh cốc trà xuống bàn:


- Lý Mộng Long, anh giỏi quá đấy, tôi thấy anh đúng là loại tiểu nhân, nếu như không phải thấy rằng anh còn có chút trí tuệ, nhờ anh giúp cho việc cỏn con, ai muốn qua lại với anh chứ?
Lý Mộng Long uể oải vươn vai:


- Thôi đi, tôi đi đây! Người phụ nữ ngoài giờ làm rồi vẫn thể hiện tư thế của người làm quan thật chẳng thú vị gì. Đừng trách tôi thối mồm thối miệng, cô đừng có vọng tưởng nữa, người đàn ông này chắc chắn không thích cô đâu.
Mạch Tiểu Lạc vội vàng chặn anh ta lại, nói với Mạch Khiết:


- Cô ơi, rốt cuộc cô có yêu thầy Tiêu không? Có chút uất ức thế này mà cũng không chịu được, còn muốn ôm phó giáo sư nổi tiếng nhất trong học viện của chúng cháu sao?


Mạch Khiết cắn môi, Mạch Tiểu Lạc nói đúng, Tiêu Ly không phải là một người đàn ông bình thường, đừng nói anh ấy đã có bạn gái qua lại với nhau suốt mười năm, bây giờ ở bên cạnh anh ấy chắc chắn cũng có bao nhiêu cô gái trẻ trung xinh đẹp vây quanh. Một người đàn ông có nhân cách tốt gương mặt điển trai gia đình giàu có lại có học vấn, chỉ cần là con gái biết nhìn người một chút ai lại không chú ý đến anh chứ? Mặc dù nói trong thị trường hôn nhân và tình yêu nam giới mãi mãi nhiều hơn nữ giới, nhưng trên thực tế những người đàn ông tốt không hề nhiều, nếu không tại sao hiện tượng "gái ế" ngày càng nghiêm trọng?


Càng để tâm đến một người hay một sự việc, Mạch Khiết càng thận trọng, không đánh một trận chiến mà không nắm chắc phần thắng.
Mạch Khiết đành phải dịu giọng:
- Xin lỗi, hôm nay tôi đã đặc biệt làm món lẩu gà, mong anh nể mặt!
Anh ta có vẻ đắc ý:


- Hãy thể hiện ra thành ý của mình, đàn ông cũng cần phải nịnh nọt đấy.
Mạch Khiết cố gắng kìm nén nỗi bực bội trong lòng, hạ giọng nói:
- Mời, mời ngồi ghế trên.
Anh ta đắc ý ngồi xuống cạnh bàn, gõ gõ bàn:


- Bày rượu, bày rượu. Đừng trách tôi không dạy cô làm phụ nữ như thế nào, một người phụ nữ dịu dàng ngoan hiền mới có thể khiến cho đàn ông yêu thích được.
Mạch Khiết lườm anh ta một cái:


- Không có rượu, chỉ có sữa tươi. Hơn nữa, Tiêu Ly không uống rượu, trong tập tài liệu viết cả rồi đấy!


- Cho nên mới nói cô ngốc mà, người đàn ông mọt sách này bình thường chắc chắn là rất cứng nhắc, chỉ trong tình huống duy nhất mới có thể khiến anh ta phạm sai lầm, đó chính là uống rượu. Anh ta không biết uống rượu, cô có thể dụ anh ta uống mà! Rót sữa tươi cho tôi!


Mạch Khiết hậm hực rót sữa tươi cho anh ta, nghĩ thầm nếu như Tiêu Ly cũng là loại người đàn ông dung tục như thế này thì cô còn lâu mới thích anh!
Mạch Tiểu Lạc nhìn Lý Mộng Long đầy vẻ sùng bái:
- Chú cao thủ tình trường, rốt cuộc chú đã từng có bao nhiêu cô bạn gái?
Lý Mộng Long lắc đầu:


- Tôi chưa bao giờ đếm, cũng không nhớ hết được.
Mạch Khiết chế giễu anh:
- Cho nên mới nói ngưu tầm ngưu mã tầm mã, anh và Kha Đậu thân thiết với nhau thế, anh ta là loại người như thế nào thì anh cũng tương tự như thế thôi.
Lý Mộng Long nói:


- Xin cô đừng có đem Kha Đậu để so với tôi, anh ta thì lấy gì để so với tôi chứ? Nếu anh ta có một nửa bản lĩnh của tôi thì đã không phải đi tham gia cái gì mà "Cuộc hẹn 8 phút" rồi.
Sắc mặt Mạch Khiết chợt biến đổi, liên tục ra hiệu bằng mắt cho Lý Mộng Long.


May mà Mạnh Tiểu Lạc vẫn không kịp phản ứng, (Mạch Khiết đâu biết được thực ra Tiểu Lạc đã sớm biết Kha Đậu chính là anh K từ lâu rồi) cô bé chuyển đổi đề tài:


- Chú cao thủ tình trường ơi, chú cho rằng cô của tôi phải làm thế nào mới có thể ôm được thầy Tiêu đây? Chú có tuyệt chiêu gì không?
Lý Mộng Long nói:


- Được rồi, tôi thể hiện một chút, tránh để cô tưởng rằng "cao thủ tình trường" tôi đây chỉ là hư danh. Trước tiên cô phải xuất hiện trước mặt anh ta với tư thế tự nhiên nhất, anh ta thích những cô gái có khí chất thư sinh, vậy thì cô cũng cần phải thay đổi bản thân. Còn nữa, không nên để lộ tình yêu của cô đối với anh ta, để tránh tạo áp lực cho anh ta, cô cần phải để anh ta dần dần quen với sự tồn tại của cô, sau đó, trong thời khắc mà anh ta không thể nào lường được, hãy làm một việc gì đó khiến anh ta vô cùng cảm động.


Mạch Khiết không nén được vội xen ngang:
- Nhưng bên cạnh anh ấy đã có một cô bạn gái rồi.
Lý Mộng Long lắc đầu:


- Đúng là không thể dạy được. Cảnh giới cao nhất của tình yêu là gì? Dù cho toàn thân đầm đìa máu tươi cũng vẫn phải đào tường nhà người ta. Cô cũng nói là bạn gái không phải là vợ, hơn nữa cô bạn gái này chuẩn bị đi xa rồi. Hãy nhớ cho kỹ khoảng cách không nảy sinh tình yêu, khoảng cách chỉ có thể nảy sinh "kẻ thứ ba". Cô gái này có thể kiên trì mười năm không kết hôn, thì chắc chắn đã ra quyết định sớm muộn gì cũng sẽ từ bỏ mối tình này, cô vẫn còn có cơ hội đấy, để xem cô thể hiện nổi bật như thế nào.


Mạch Tiểu Lạc nói:
- Cô cháu và thầy ấy là thanh mai trúc mã, điển hình của việc anh hàng xóm giúp đỡ cô em gái nhỏ, có tầng quan hệ như vậy có lẽ cũng có sức cạnh tranh hơn những người khác nhỉ?
Lý Mộng Long nói:


- Thanh mai trúc mã, vậy thì có điểm lợi và cũng có điểm hại. Điểm lợi là người ta sẽ không đề phòng cô, khi nhìn thấy cô sẽ cảm thấy rất thân thiết; điểm hại là chỉ sợ rằng người ta vẫn chỉ coi cô là em gái, có cố gắng đến mấy cũng không thể nào tiến thêm một bước trong mối quan hệ này. Ây yô, mùi vị của món gà đồi này cũng khá ngon đấy, Mạch Khiết, quen cô bao lâu như vậy, lần này có thể cộng thêm điểm cho cô rồi, người phụ nữ biết nấu ăn ngon thì không lo không cưới được chồng.


A, xem ra nồi lẩu gà này không làm một cách vô ích, cũng gặt hái được một số kinh nghiệm.
Mạch Khiết nghĩ, Tiêu Ly quả thực thích những cô gái có khí chất thư hương, vậy thì khi đi gặp anh ấy, nhất định phải thay đổi hình tượng rồi.


Chỉ cần anh ấy vẫn nhớ được mình, có thể cho phép cô xuất hiện bên cạnh anh bất cứ lúc nào mà không cảm thấy phản cảm, vậy thì cô đã tiến gần tới sự thành công rồi.


Mạch Khiết là một cô gái rất lý trí, cô cho rằng, tình yêu chính là một phần lớn của sự nghiệp, có một tình yêu đẹp đẽ, có một gia đình mỹ mãn, sự nghiệp coi như thành công được một nửa.


Thành công trong sự nghiệp cần có cơ hội, và tình yêu tương tự cũng cần phải có cơ may. Trong cuộc đời một con người sẽ gặp phải hàng nghìn hàng vạn người, nhưng chỉ có duy nhất một người là người mà bạn tình nguyện cùng nhau chia sẻ tài sản, niềm vui và bí mật, cũng chính là người mà bạn nhìn thấy cuối cùng vào hàng đêm trước khi bạn nhắm mắt, là người mà mỗi sáng sớm khi mở mắt ra bạn nhìn thấy. Bạn muốn cùng anh ấy trải qua quãng thời gian tươi đẹp, muốn sinh ra đứa bé có gen của hai người, muốn ăn cơm cùng một nồi, muốn gọi bố mẹ của nhau là bố mẹ. Bạn hiểu được con người đó giống như hiểu chính mình vậy.


Chỉ có duy nhất người đó chính là thiên mệnh của mình, mới có sự vinh quang và quyền lợi như vậy.
Và giờ đây, Mạch Khiết đã gặp được người này, cho nên cô quyết không từ bỏ hy vọng.






Truyện liên quan