Chương 39

Dừng xe ở trước một tòa nhà bốn tầng.


Ngôi nhà này là do ông chồng quá cố của bà quả phụ Lưu để lại cho bà ta. Bà quả phụ Lưu cũng trạc tuổi bố Mạch Khiết, nhưng chưa sinh nở bao giờ, chắc là trong người có bệnh, nhưng bà ta có nhà lại có chút tài sản, bố Mạch Khiết tham lam cuộc sống an nhàn, nên đành phải từ bỏ ý nghĩ ly hôn.


Mạch Khiết và chị gái rất ít khi đến đây, không ngờ hôm nay vừa đến đã nhận được sự đón tiếp "nhiệt tình" xưa nay chưa từng thấy.


Trong phòng ăn đã bày sẵn đồ ăn thịnh soạn, là bà quả phụ Lưu – không phải, là cô Lưu đã tự mình nấu nướng, có đầy đủ thịt gà, vịt, cá. Còn có cả một anh chàng da đen sì phụ giúp cho bà.
Vừa nhìn thấy Mạch Khiết, cô Lưu đã đẩy anh ta đến trước mặt cô:


- Nào, nào, Lưu Bân, đây là Mạch Khiết, là con gái út của bác cháu. Tiểu Khiết, đây là Lưu Bân, cháu họ cô, vừa mới mở một cửa hàng ăn.
Anh chàng da đen đó rất rắn rỏi, ánh mắt thể hiện sự láu cá, khuôn mặt rất tầm thường, là loại người mà Mạch Khiết rất ghét.


Anh ta giơ bàn tay nhễ nhại mồ hôi ra bắt tay cô, cô khẽ chạm vào rồi lập tức buông ra ngay, Mạch Khiết là người rất ưa sạch sẽ. Chị gái hiểu Mạch Khiết, chị cũng lén đưa cho cô một tờ giấy ăn, Mạch Khiết vội vàng lau tay.


available on google playdownload on app store


Anh chàng da đen đó nhìn chằm chằm vào Mạch Khiết, trong mắt toát ra tia lửa rừng rực. Mạch Khiết gợi cảm và thời trang, là kiểu phụ nữ rất cuốn hút đàn ông. Anh ta ân cần đưa thuốc ra mời:
- Em có hút thuốc không?
Mạch Khiết trừng mắt nhìn anh ta một cái, lắc đầu.
Anh ta lại đưa hoa quả.


- Ăn chuối nhé, hay là để anh bóc vỏ cho em?


Mạch Khiết là một cô gái rất mẫn cảm, lập tức cảm thấy có điều gì đó khác lạ, tình thân vẫn cứ che mắt mình, vẫn cứ tưởng mặt trời mọc từ đằng tây thật, tưởng cô Lưu muốn đối xử tốt với hai chị em họ, bây giờ xem ra, rõ ràng là "bữa tiệc làm mối".


Sau khi nhận thức ra sự khác lạ đó, Mạch Khiết càng đề phòng hơn, nói thẳng luôn với Lưu Bân:
- Không cần đâu, mọi người đều là họ hàng thân thiết, không cần phải khách sáo như vậy.
Nói xong, Mạch Khiết đứng dậy khỏi ghế sofa, nói:
- Chị ơi, em vào nhà bếp xem có giúp được gì không!


Mạch Khiết vừa mới bước vào nhà bếp, thật không ngờ Lưu Bân cũng bám theo cô ngay như hình với bóng, đứng ngay sau cô, nói với vẻ bợ đỡ:
- Không ngờ Tiểu Khiết cũng thật là chăm chỉ đấy!
Sao hai chữ "Tiểu Khiết" được thốt ra từ miệng của anh ta lại khiến cô cảm thấy đặc biệt ghê người?


Có tới ba người trong phòng bếp khá chật hẹp, đi lại rất bất tiện, Mạch Khiết còn ngửi thấy mùi hôi trên người Lưu Bân, khiến cô phải nhăn mũi.
Nhưng anh ta lại vẫn cứ liên tục áp sát lại gần nói chuyện:


- Để khoản đãi bọn em, hôm nay anh đã dốc nhiều công sức lắm đấy, nhìn này, món bầu dục xào lăn này là do anh làm đấy, đàn ông đặc biệt cần món ăn này, để bổ thận...
Mạch Khiết nói với vẻ châm chọc:
- Thảo nào mà tôi thấy có mùi gì hôi hôi, thì ra là có bầu dục lợn à...


Nói rồi, cô vội vàng bịt mũi bước ra ngoài, Lưu Bân sắc mặt ngượng ngùng, nhưng vẫn muốn đi ra theo cô, Mạch Khiết liền quay lại, cười với anh ta:
- Không cần đâu, anh hãy ở bếp nấu món ăn của anh đi! Tôi muốn nói chuyện với bố tôi.


Mạch Khiết sa sầm nét mặt, bước về phía ông bố đang tỉnh bơ ngồi đọc báo.
- Bố nghĩ ra ý tưởng quái quỷ gì thế?
Bố Mạch Khiết giả vờ:
- Có gì đâu!
Mạch Khiết chu môi hất về phía bếp:
- Các người có ý gì vậy chứ!
Bố Mạch Khiết "ồ" một tiếng, đặt tờ báo xuống, nói:


- Tuổi tác của con cũng không còn nhỏ nữa, cô Lưu của con giới thiệu cho con một đối tượng, đã nói rõ với nhau rồi, nếu như thành công, đứa con đầu tiên của các con có thể mang họ Mạch của bố...


Thì ra là như vậy, vẫn là vì sự nghiệp vĩ đại quang vinh tiếp nối dòng họ, nên đã lừa con gái mình đến đây.
Chị gái cô cũng thấy chướng mắt, ở bên cạnh, nói:


- Bố à, sao bố không thương lượng với Tiểu Khiết trước về việc này chứ, hơn nữa, anh chàng Lưu Bân này trông không hợp với Tiểu Khiết.
Bố Mạch Khiết sa sầm nét mặt:


- Còn biết gọi tao là bố cơ à, thế thì đừng có chống đối lại với tao. Không hợp về điểm nào chứ, tính cách nhiệt tình, lại có nghề nghiệp, mặt mũi cũng được. Tiểu Khiết, mày có giỏi thì hãy tìm được người đàn ông tốt hơn xem nào, đứa bé sau này có thể mang họ Mạch nhà chúng ta không?


Mạch Khiết không thể nào nhẫn nhịn thêm nữa:
- Mang cùng họ với bố thì có lợi ích gì chứ, bố có gia sản khổng lồ hay là có huyết mạch quý tộc? Bố cũng chẳng phải vẫn ở nhà người mang họ Lưu và phải nhún nhường để sống sao?
Bố Mạch Khiết nổi giận đùng đùng:


- Mày tưởng rằng mày học được ít chữ là ghê gớm lắm sao! Làm gì có đứa con nào lại không biết nghe lời bố mình như thế...
Lưu Bân và cô Lưu bê món ăn ra, bố Mạch Khiết vội vàng im bặt, lập tức chuyển ngay sang khuôn mặt tươi cười:


- Tiểu Khiết, mau đến thử tài nghệ của Lưu Bân, cậu ấy đặc biệt nấu món sở trường cho con đấy.
Mạch Khiết trong lòng mặc dù bực bội, nhưng trước mặt người ngoài vẫn cố gắng hết sức để giữ lại sĩ diện cho bố, để tránh cho cô Lưu đó càng được thể lấn lướt ông.


Mạch Khiết ngồi xuống bàn ăn, Lưu Bân không biết điều còn muốn ngồi sát bên cạnh cô, cô bèn vội lớn tiếng gọi chị gái:
- Chị ơi, chị đến ngồi cạnh em đi!


Chi gái khẽ liếc nhìn ông bố đang tức giận, nhưng vẫn ngồi xuống cạnh Mạch Khiết, nắm tay em gái ở bên dưới bàn ăn. Mạch Khiết biết mặc dù chị gái không dám công khai chống đối với bố, nhưng bất luận lúc nào, chị cũng đều lặng lẽ ở bên cạnh cô, từ nhỏ đến lớn đều như vậy.


Lúc ăn cơm, Lưu Bân liên tục gắp đồ ăn cho Mạch Khiết, Mạch Khiết không thể không ra sức né tránh, cô còn lâu mới ăn được đồ dính nước bọt của anh ta!
May mà có chị gái nói đỡ:


- Không cần đâu, không cần đâu, tính cách Mạch Khiết nhà chúng tôi rất kỳ lạ, không thích người khác gắp cho mình. Anh cứ ăn đi, đừng khách sáo quá!
Bữa "tiệc ra mắt" này, Mạch Khiết ăn chỉ thấy buồn nôn.


Ăn cơm xong, Mạch Khiết vội kéo chị gái vội vàng cáo từ. Thật không ngờ Lưu Bân còn đuổi theo, nói:
- Để anh đưa em về nhé, Tiểu Khiết!
Mạch Khiết nhếch khóe môi, nói:
- Không cần đâu, tôi và chị gái tôi vẫn còn có việc phải làm!
Ôi, lại là một bông hoa đào tàn tạ đến cực điểm!


Khó khăn lắm mới thoát được khỏi Lưu Bân, chị gái cô lắc đầu than thở:
- Bố mình, cả đời đều chỉ nghĩ đến việc có được đứa con nối dõi, đã sắp 60 tuổi rồi, chẳng hiểu sao mà ông vẫn cứ không thể nào từ bỏ được suy nghĩ này nhỉ?


Mạch Khiết nhíu chặt đôi lông mày, nếu còn có lần sau nữa, cô sẽ trở mặt thật đấy, chỉ vì có người nối dõi mà cưỡng ép cuộc hôn nhân của cô, cũng thực sự có thể coi là một người bố cực phẩm rồi.






Truyện liên quan