Chương 41
Lý Mộng Long nói:
- Con người đúng là kỳ lạ, rõ ràng chỉ ngồi không thôi cũng có được hàng nghìn vạn tệ, lại lao theo chỉ vì giành hai nghìn tệ tiền thưởng, cậu sao phải khổ thế chứ?
Không ngờ Kha Đậu lại mở phong bì ra, lấy từng tờ tiền giấy màu hồng bày ra trước mặt Mạch Tiểu Lạp:
Mạch Tiểu Lạp vẫn chìm đắm trong niềm sảng khoái điên cuồng vừa rồi, nét hồng hào hưng phấn trên mặt vẫn còn chưa tan đi, cô mở to mắt nói:
- Anh nói gì với người hướng dẫn chương trình? Nói tôi người đẹp à?
Kha Đậu giơ ngón trỏ ra, đung đưa ngón tay:
- Con gái bọn em thật là, có đôi khi sao lại ngốc thế, cứ luôn bỏ qua trọng điểm. Em hãy nghĩ kỹ lại xem!
Mạch Tiểu Lạp phụt cả rượu trong miệng ra ngoài:
- Bạn gái?
Kha Đậu trịnh trọng gật đầu:
- Anh đã nhiều năm không yêu đương gì rồi, cho nên, em lẽ ra nên cảm thấy vinh hạnh, thế nào, làm bạn gái anh nhé?
Nếu như không phải bởi vì có mối quan hệ công việc với Kha Đậu, Mạch Khiết chắc chắn sẽ nói ra những lời giễu cợt. Trên đời này vẫn còn có người kỳ lạ như vậy sao? Lên giường trước, sau đó mới thiết lập mối quan hệ yêu đương, huống hồ Mạch Tiểu Lạp còn phải phá đi cái thai con anh ta. Đây đúng là con người coi chuyện tình cảm là trò chơi...
Nhưng dù sao cũng coi như anh ta không quá tệ, ít ra cũng bằng lòng yêu Mạch Tiểu Lạp.
Nào ngờ Mạch Tiểu Lạp bĩu môi, nói:
- Tôi rất thất vọng về anh, anh K ạ. Đừng tưởng tôi không biết, anh cảm thấy áy náy với tôi, nên muốn bù đắp cho tôi. Tôi nói cho anh biết nhé, thứ nhất, việc yêu đương anh đề nghị xuất phát từ sự áy náy, tôi quyết không đồng ý, mọi người đã cùng tham gia "Cuộc hẹn 8 phút" đó, thì đã nói rõ là không chịu trách nhiệm về hậu quả đối với nhau; thứ hai, số tiền này, anh và tôi, mỗi người một nửa, tôi không lấy nhiều hơn.
Cô chia tiền ra làm hai, đẩy một nửa về phía Kha Đậu:
- Mặc dù tôi không thích đọc sách, nhưng tôi cũng biết đạo lý người quân tử kiếm tiền bằng con đường chân chính. Anh yên tâm, tôi không yêu cầu anh bất cứ điều gì chỉ vì tôi đã từng lên giường cùng với anh đâu.
Mạch Khiết hận một nỗi không thể xách tai cô nhóc này lên để lôi vào nhà vệ sinh mà rửa não. Nó đang từ chối Kha Đậu đấy! Một người đàn ông có tài, có danh tiếng lại có nhiều tiền, hơn nữa trông mặt mũi cũng bảnh bao, bất luận cuối cùng có tu thành chánh quả hay không, ít nhất cũng có hy vọng để tu thành chánh quả chứ!
Mạch Tiểu Lạp lại khảng khái nhét tiền vào ví, đứng dậy:
- Đã đạt được mục đích rồi, tôi cũng nên đi thôi, các bạn cùng lớp đang chờ tôi cầm tiền thưởng về để mời họ đi ăn đêm nữa kia!
Cô khẽ vẫy tay chào tạm biệt, ném luôn anh chàng đẹp trai giàu có xuống dưới 18 tầng địa ngục, sau đó khẽ khàng bước đi, khi đi vẫn còn không quên gửi nụ hôn gió đến những anh chàng đẹp trai khác.
Thật đúng là một cái vẫy tay thật khẽ, đã mang đi tất cả những đám mây màu sắc rực rỡ trên thế gian này.
Kha Đậu trợn tròn mắt kinh ngạc chăm chú nhìn theo bóng dáng Mạch Tiểu Lạp khoáng đạt bước đi. Hồi lâu sau anh ta mới định thần lại, vuốt mồ hôi trên trán, nói:
- Ồ, tôi nghĩ tôi đang gặp ác mộng. Trong thế giới hiện thực quyết không thể nào xảy ra chuyện này được. Thật không ngờ tôi lại bị một cô gái từ chối?
Anh đã quên mất anh còn một cậu bạn đểu cáng rất giỏi việc giậu đổ bìm leo:
- Cho tôi xin, nếu như cậu không giới thiệu cậu là Kha Đậu, tôi nghĩ chắc cậu sẽ phát hiện ra cuộc sống của cậu là những cơn ác mộng dài vô tận. Nhưng lần này, cậu còn thê thảm hơn, người ta đã biết cậu có hàng ngàn vạn tệ, nhưng vẫn chẳng màng đến cậu. Cậu có dám viết việc này lên blog của cậu không?
Mạch Khiết đành phải đóng vai một thiên sứ an ủi, cô nghĩ với vẻ ích kỷ, nếu như Kha Đậu thực sự trở thành cháu rể họ của mình, vậy thì cô có thể bắt anh ta viết chuyên đề bất cứ lúc nào cũng được, con người mà không nghĩ cho mình thì trời tru đất diệt, người thân và bạn bè là dùng để bán đứng mà.
- Anh Kha, anh đừng để bụng, Mạch Tiểu Lạp nó vẫn còn chưa hiểu chuyện, anh hãy cho nó chút thời gian, nó nghĩ thông suốt, có lẽ sẽ đồng ý.
Kha Đậu cười khẩy:
- Tôi đã cho cô ta cơ hội, chính cô ta tự từ chối, sẽ không còn có lần thứ hai nữa đâu. Đúng vậy, tôi thừa nhận là tôi muốn bù đắp, nhưng như vậy có gì là sai chứ, trên đời này, những người đàn ông không chịu trách nhiệm về chuyện tình cảm nhiều vô kể, anh Thành Long cũng đã phạm phải sai lầm mà tất cả mọi đàn ông trong thiên hạ đều phạm phải. Tôi đây như vậy thì có ăn thua gì chứ? Tôi tốt bụng cho cô ta một cơ hội để cô ta được thể hiện mình, làm bạn gái của Kha Đậu tôi đây đối với cô ta có trăm điều lợi mà chẳng có hại chút nào, cô ta tưởng rằng cô ta là ai cơ chứ, dám từ chối tôi...
Anh ta dở khóc dở cười nhìn mười tờ tiền màu hồng để trên bàn:
- Ồ, lẽ nào cô ta chê ít?
Mạch Khiết nghe vậy thấy rất khó chịu, nghiêm giọng nói:
- Anh Kha Đậu, anh là cộng tác viên của tòa soạn chúng tôi, tôi cũng không muốn nói nặng lời, nhưng Mạch Tiểu Lạp quyết không phải là loại con gái mà anh nghĩ đâu, những người họ Mạch nhà chúng tôi đều không ham tiền.
Lý Mộng Long bĩu môi, nghĩ thầm, câu nói này mà cô cũng nói ra được, không thấy ngượng sao?
Kha Đậu cầm từng tờ tiền lên:
- Ha ha, tôi vẫn chưa nhìn thấy người phụ nữ nào không động lòng trước đồng tiền. Cô nói hay hơn nữa cũng chẳng có tác dụng gì đâu, cô không phải là cô ta!
Anh ta tiện tay kéo ngay một cô nhân viên bưng bê đồ uống, nói với cô ta:
- Hãy cởi áo cô ra, số tiền này sẽ thuộc về cô!
Cô nhân viên phục vụ không nói lấy một lời, cứ thế cởi áo ngoài ra, lộ ra chiếc áo con màu đen. Sau đó thản nhiên lấy từ trong tay anh ta mười tờ tiền giấy.
- Nhìn thấy gì chưa? Đây là một hộp đêm có chế độ hội viên đấy, nhân viên phục vụ ở đây lương đều không hề ít, nhưng họ vẫn cứ nghe theo mệnh lệnh bất cứ lúc nào chỉ vì chút tiền này thôi.
Kha Đậu nói vẻ lạnh nhạt:
- Cái thế giới này thực tế như vậy đấy, tiền có thể mua được tất cả mọi thứ, bao gồm cả tình yêu và tính mạng.
Mặc dù anh ta rất nổi tiếng, anh ta vô cùng quan trọng đối với M Beautiful phiên bản mới, nhưng Mạch Khiết biết cô không thích anh ta. Anh ta và quan niệm tình yêu của cô hoàn toàn trái ngược nhau.
Nếu như bạn hỏi Mạch Khiết, trên đời này còn có thứ gì mà tiền bạc không thể mua được, vậy thì câu trả lời của cô chỉ có hai chữ: tình yêu.
Đúng vậy, tình yêu.
Mạch Khiết không tin tưởng vào tình thân, bởi vì cô đã nhận đủ những cú đấm cú đá từ ông bố đẻ của mình, chỉ bởi vì cô không phải là con trai. Cô cũng không tin tưởng vào tình bạn, Lâm Đại và cô chỉ vì chức vụ tổng biên tập mà có thể vứt bỏ tình cảm thân thiết như chị em để tranh nhau một mật một còn.
Nhưng cô tin tưởng tình yêu.
Khi Tiêu Ly ngồi trên chiếc xe đạp màu lam lao về phía cô, cô có thể nhìn thấy vòng tròn ánh hào quang màu vàng kim lấp lánh trên đỉnh đầu anh. Anh là vầng dương chiếu rọi cả cuộc đời cô, là tất cả sự tín ngưỡng và niềm hy vọng của cô. Trong lúc cô bị kìm kẹp trong những ngã rẽ u tối của cuộc đời, chính là vì nỗi nhớ mong và niềm khao khát của cô đối với anh, mới có thể giúp cô hết lần này đến lần khác vượt qua được khó khăn, chọn lựa phương hướng mới và dũng cảm tiến bước.
Tình yêu, là đốm lửa nhỏ giữa màn sương mù mịt mùng, là ngọn đèn cuối cùng vào lúc đêm tàn tĩnh mịch, là bình nước trong lành đôi bàn tay vẫn giữ chặt sau khi trận bão cát sa mạc cuốn bay tất cả mọi thứ, là hai người ôm chặt lấy nhau trong căn phòng ấm áp mà ngoài kia là cơn gió lạnh đang thét gào.
Tiền, đúng là rất quan trọng, tiền quả thực có thể mua được rất nhiều thứ, nhưng không mua được tình yêu, chỉ cần trên cõi đời này còn có nam và nữ, tín ngưỡng tình yêu cũng sẽ không bị tiền bạc hủy diệt.
Mạch Khiết nghĩ với vẻ thanh cao, mình và Kha Đậu, vừa vặn là hai người tiêu biểu của chủ nghĩa lý tưởng và chủ nghĩa hiện thực. Giữa bọn họ, là một hào rãnh không thể nào vượt qua được, mặc dù anh ta rất giàu có, nhưng anh ta sống trong bầu không khí đen tối.
Mạch Khiết đứng dậy, không chào tạm biệt, một mình lặng lẽ rời khỏi đó.