Chương 52
Mạch Kỳ đang rửa rau trong bếp.
Dòng nước trong vắt, lá rau xanh non, cô nhớ đến buổi sáng lúc Châu Vũ Mân rời khỏi đây đã nói với cô rằng buổi tối không về ăn cơm. Châu Vũ Mân và cô ở cạnh nhau càng ngày càng trở nên thân thiết, dần dần cũng coi như có một người bạn. Trần Hạo thường xuyên không ở nhà, có một người cùng ăn cơm cùng trò chuyện nói cười, cuộc sống mới dần dần có chút ý nghĩa.
Thời gian làm việc của Châu Vũ Mân không cố định, có khi sửa bồn cầu cho khách hàng về rất muộn, cô thường để đồ ăn đêm lại cho anh ở trong tủ lạnh.
Trong phòng hơi oi bức, cô cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc một chiếc áo len sợi mỏng, chiếc áo con màu phấn hồng thấp thoáng hiện ra. Cô hơi nghiêng đầu, vừa nghĩ ngợi vừa rửa rau.
Cô không nhận ra chồng cô đã trở về.
Tối hôm qua Trần Hạo đã thua hết sạch tiền, bây giờ quay về để lấy tiền, để chuẩn bị lại phiêu bạt giang hồ. Lúc này đây, anh ta đang rón rén lấy chút tiền từ trong ngăn kéo, bất chợt nhìn thấy vợ mình đang ở trong bếp đứng quay lưng lại với mình bận rộn rửa rau, trong cơ thể anh ta chợt trào lên sự kích động kỳ lạ.
Ánh đèn ở nhà bếp hơi tối, lờ mờ soi chiếu tấm lưng cô, áo sợi dệt len rất mỏng, vừa vặn ôm sát người, làm lộ rõ những đường cong đầy đặn của cô.
Trần Hạo nuốt nước bọt, lặng lẽ đi đến, rồi chợt ôm chầm lấy chiếc eo thon thả như thiếu nữ của Mạch Kỳ, một bàn tay thò ra kéo khóa quần.
Mạch Kỳ kinh hãi kêu lên, những cọng rau cô đang cầm trong tay đều rơi cả xuống đất, quay lại vừa nhìn thấy thì ra là chồng mình, trong mắt thoáng hiện lên sự chán ghét, muốn đẩy anh ta ra:
- Anh làm cái gì vậy, làm người ta sợ ch.ết khiếp.
Trần Hạo nói:
- Nào, lâu lắm rồi chưa làm, đang muốn đây.
- Thần kinh! – Cô đẩy anh ta ra, cúi người nhặt rau.
Cổ chiếc áo len sợi hở ra, lộ ra nửa bộ ngực trắng nõn nà, khe ngực sâu hun hút khiến Trần Hạo càng không thể kìm nén nổi. Anh ta túm lấy vợ, dùng sức lôi cô vào trong phòng ngủ.
Mạch Kỳ ra sức giãy giụa:
- Thả em ra, anh thả em ra!
Trần Hạo bực mình, mặt sa sầm:
- Cô là vợ của tôi, chồng muốn mà vợ dám từ chối sao?
- Trong người em thấy không khỏe!
Mạch Kỳ không muốn Trần Hạo động vào cô. Một người phụ nữ, nếu không còn tình yêu đối với một người đàn ông, thì cho dù chỉ là một chút tiếp xúc của da thịt sẽ nảy sinh sự bài xích theo bản năng, cho dù người đàn ông đó có là chồng mình.
- Đừng có mà viện lý do với tôi, có gì mà không khỏe chứ, lần nào chạm vào cô, cô cũng đều nói không khỏe. Tôi nói cho cô biết, cô không chiều theo ý tôi, tôi sẽ đi tìm gái, còn phải lấy tiền từ chỗ cô đấy. – Trần Hạo thô bỉ nói.
Mạch Kỳ lại một lần nữa hất tay anh ta ra:
- Tùy anh tìm ai thì tìm, tôi thấy trong người không khỏe, tôi không muốn.
Trần Hạo hằn học chửi mấy câu tục tĩu, kéo Mạch Kỳ ném vào giường trong phòng ngủ.
- Con đàn bà thối tha, đừng tưởng rằng tao không biết, mày và thằng cha họ Châu đó đầu mày cuối mắt với nhau cười cười nói nói, khi ông mày đây không ở nhà, nó đã cho mày ăn no rồi phải không? Bây giờ ông mày muốn, thì con mẹ mày lại không cho. Dựa vào đâu chứ? Tao mới là người chồng chính thức của mày, thằng đó muốn chơi mày, còn phải đưa tiền cho tao trước.
Mạch Kỳ không thể nào chịu đựng được những lời sỉ nhục của anh ta, tức giận đến độ thở hồng hộc, lồng ngực phập phồng, cô hét lên:
- Trần Hạo! Đừng có mà lăng mạ mối quan hệ của tôi và Châu Vũ Mân, giữa tôi và anh ấy vô cùng trong sạch. Hôm nay đúng là tôi thấy không khỏe, xin anh hãy học cách tôn trọng tôi được không?
Cô che lấy ngực như một hành động tự vệ bản năng, chính là không cho phép chồng chạm vào cô.
Trần Hạo cười khẩy:
- Trong sạch, ai tin được chứ? Ông đây mắt nhắm mắt mở chả thèm quản lý mày, tôn trọng, đàn bà cần tôn trọng cái quái gì chứ? Tôi nói cho cô biết, hôm nay cô không muốn cho cũng phải cho.
Anh ta lao đến, ấn chặt cô xuống dưới, ra sức lột áo cô. Hai người giãy giụa kịch liệt, "roạt" một tiếng, chiếc áo len sợi bị xé rách, còn mặt Trần Hạo cũng bị móng tay của Mạch Kỳ cào rách.
Trần Hạo cảm thấy mặt nóng bừng, vừa sờ đã thấy hai vết máu. Anh ta lập tức nổi trận lôi đình, rút thắt lưng da, đánh tới tấp vào Mạch Kỳ.
- Hôm nay xem tao đánh ch.ết mày cái đồ đĩ thõa, cái đồ khốn nạn này, con tiện nhân!
Mạch Kỳ kêu lên thảm thiết, khi Trần Hạo dùng hết sức lực thì cô vốn không thể nào là đối thủ của anh ta được. Chiếc dây thắt lưng da quật tạo thành tiếng vun vút đập mạnh vào làn da trần của cô, lập tức xuất hiện từng vết hằn tụ máu. Cô bị đánh ngã từ trên giường xuống, lăn lộn dưới đất, miệng kêu gào thảm thiết, giữa những tiếng dây lưng quất còn xen lẫn cả nắm đấm cú đá của Trần Hạo...
Giọt nước mắt lăn dài, Mạch Kỳ luôn miệng kêu gào cầu xin, nhưng Trần Hạo mắt đã đỏ ngàu vì tức giận vốn không hề có ý định dừng tay. Ở bên ngoài đã thua hết sạch tiền rất là xấu hổ, bị người ta coi thường, chỉ duy nhất lúc đánh vợ mới có thể cảm thấy chút khoái cảm an ủi biến thái... Chỉ có lúc này đây anh ta mới cảm thấy mình là một người đàn ông có sức mạnh.
Chiếc dây thắt lưng da kém chất lượng đã bị đứt, lúc này anh ta mới chịu ngừng lại, độc ác túm lấy mái tóc dài của Mạch Kỳ kéo cô lên giường. Anh ta cởi quần, đè lên người cô... Mạch Kỳ nghẹn ngào, lúc này đã không còn khả năng để có bất kỳ sự phản kháng nào, chỉ có thể đờ đẫn nhìn lên trần nhà với nỗi bi thương cùng cực, mặc cho Trần Hạo đang giày vò thô bạo cơ thể cô... Trần Hạo thở hồng hộc giống như một con dã thú, mang theo hơi thở hôi hám nồng nặc phả vào mặt cô khiến cô cảm thấy buồn nôn, nét mặt anh ta vẹo vọ gớm ghiếc giống như con ác quỷ... Trong lúc anh ta hưởng thụ thỏa mãn đối với thân thể cô, chính là thời khắc cô chịu đựng sự giày vò nơi địa ngục.
Châu Vũ Mân lê những bước chân nặng nề trở về.
Từ xa, anh đã bắt đầu nhìn dõi về ánh đèn của nhà họ Trần, không biết tại sao, trong cái thành phố anh vốn nghĩ rằng nó không thuộc về mình này, anh dần dần lại nảy sinh ra một thứ cảm giác mong ngóng được quay về rất kỳ lạ và mới mẻ này. Khi làm việc mệt mỏi, điều anh mong muốn nhất chính là quay trở về căn hộ mình thuê. Cửa phòng anh thường mở, bởi vì cô chủ nhà ngày nào cũng dọn dẹp phòng và giặt giũ quần áo cho anh. Mỗi ngày trở về căn phòng buổi sáng vẫn còn bừa bộn lộn xộn, đến lúc anh quay về, thì đã trở nên gọn gàng sạch sẽ.
Căn phòng bé nhỏ, tràn ngập hơi thở của người phụ nữ xinh đẹp, khiến tâm hồn cô đơn của anh nảy sinh nỗi nhớ mong.
Anh mở cửa phòng, đèn trong phòng khách đang bật sáng, nhưng không có ai cả.
Anh đi xuống bếp, lấy đồ ăn cô để lại cho anh ở trong tủ lạnh, cho vào lò vi sóng để quay nóng, rồi bắt đầu ăn ngấu nghiến, tâm trạng cũng trở nên vô cùng dễ chịu thoải mái.
Bây giờ mới chín giờ tối, thường ngày cô ấy đều xem tivi ở phòng khách, hôm nay có phải là trong người thấy không được khỏe nên lên giường nghỉ sớm như vậy?
Ăn xong bữa ăn đêm, anh trầm mặc giây lát, vẫn cảm thấy hơi lo lắng, khi đi qua cửa phòng của cô chủ nhà, anh lên tiếng hỏi thăm, nhưng không có tiếng trả lời.
Anh cứ tưởng cô đã ngủ rồi, quay người định bước đi, thì trong khoảnh khắc chợt nghe thấy tiếng rên rỉ khe khẽ, tiếng rên rỉ vô cùng đau đớn.
Anh quay người, khẽ đẩy cánh cửa đang khép hờ, trong phòng tối đen như mực, nhờ chút ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu vào, anh nhìn thấy Mạch Kỳ đang ôm gối dựa vào đầu giường, tóc dài che khuất khuôn mặt cô. Cô đang khóc thút thít, áo xống bị xé rách, lộ ra một cánh tay.
Anh bật đèn lên, dưới ánh sáng trắng chói mắt, anh nhìn rõ trên cánh tay trắng trẻo dày đặc những vết thương rớm máu.
Trong khoảnh khắc đó, đầu óc anh bỗng trở nên trống rỗng như thể não thiếu dưỡng khí, như thể hồn phách anh đã bay đi chốn nào, chỉ còn lại cái vỏ không có tri giác lại ở chốn này. Thời gian trôi qua thật lâu, anh dường như mới hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Cô nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu lên nhìn anh, rồi lại vội vàng cúi đầu xuống, không muốn anh phát hiện ra khuôn mặt sưng vù của mình. Nhưng anh đã nhìn thấy rồi, trên mặt cô đầy những vết thâm tím, mắt phải sưng vù lên, thâm một miếng lớn. Yết hầu của anh chuyển động một lúc, run rẩy thốt ra một câu:
- Anh ta... đánh cô à?
Mạch Kỳ không trả lời, im lặng hồi lâu, ngừng thút thút.
Anh bước nhanh đến, thận trọng nâng cánh tay cô lên, đếm những vết thương đau đớn đó, là vết tích của thắt lưng da! Anh nhìn thấy ở trên sàn nhà có hai miếng dây thắt lưng đã bị đứt!
Hai bàn tay anh nắm chặt lại, khớp xương kêu răng rắc:
- Hắn ta đi đâu rồi?
Vì cố kìm nén sự phẫn nộ, giọng nói của anh cũng bị lạc đi.
- Anh ta đi rồi...
- Nói cho tôi biết anh ta đang ở đâu?
- Mặc kệ anh ta... tôi, tôi vẫn ổn...
- Bị đánh ra nông nỗi này, còn ổn sao? – Anh đau lòng đến độ toàn thân run rẩy, như thể chiếc dây lưng da đó vụt vào người chính anh vậy – Thằng súc sinh này, tôi không tha cho nó. Hãy nói cho tôi biết nó đang ở đâu?
Mạch Kỳ uể oải lắc đầu:
-... Tôi không biết anh ta đi đâu, anh ta đánh bạc, bị thua liền đánh tôi để trút giận...
- Vậy được, báo cảnh sát, tôi giúp cô báo cảnh sát. – Châu Vũ Mân lôi di động ra.
Mạch Kỳ ngẩng đầu lên, cầu xin anh:
- Đừng báo cảnh sát, nếu báo cảnh sát thì em gái tôi sẽ biết, đừng để con bé biết, nó không chịu nổi đâu, sẽ ảnh hưởng đến công việc và tâm trạng của nó.
- Lẽ nào lại tha cho thằng súc sinh đó dễ dàng như vậy sao? Đối với loại người này không được mềm lòng nhẹ tay.
Mạch Kỳ nói:
- Trong lòng tôi, anh ta đã không còn là một con người nữa rồi, anh ta là súc sinh, là dã thú... nhưng, đây chính là số mệnh của tôi, tôi chỉ có thể oán trách mình khổ mệnh.
Châu Vũ Mân trầm mặc, anh rất muốn nói với cô: Không, đây không phải là số mệnh của cô, chẳng có ai bị định sẵn là phải chịu khổ, cô nên rời xa tên súc sinh đó! Nhưng anh lấy tư cách gì để khuyên nhủ anh ủi cô chứ? Trong lòng cô, mình chẳng qua chỉ là một người khách trọ bình thường, không thể bảo vệ cho cô, không thể đem lại cho cô một cuộc sống tươi mới. Anh nghèo như vậy, thu nhập cũng chỉ vừa đủ nuôi sống mình, một người đàn ông đã ngoài ba mươi tuổi, vẫn chưa có nơi ở cố định trong cái thành phố này, anh có tư cách gì để nói với người phụ nữ đáng thương này: Rời khỏi cái tên súc sinh đã đánh cô, bắt đầu một cuộc sống mới?
Anh cũng giống như cô, chính là những người rất nhỏ bé sinh sống trong thành phố này.
Anh quay người bước ra ngoài:
- Tôi đi mua thuốc cho cô.
Anh bước đi thật nhanh như thể sao băng, cố gắng kìm nén nỗi bi thương ở trong mắt, một người phụ nữ tốt như vậy, tại sao không đáng nhận được sự nâng niu trân trọng của đàn ông? Người đàn ông đó, rốt cuộc hắn ta được tạo thành từ thứ gì, sao lại có thể vô tâm vô tình đến thế.
Trên bầu trời đêm u tối chợt xuất hiện cơn mưa nho nhỏ, Châu Vũ Mân bước thật nhanh trên đường, đèn đường sáng nhấp nháy, ánh sáng mơ màng, lòng anh nóng như lửa đốt, chỉ muốn tìm được một cửa hàng thuốc gần nhất để mua, có thể giảm bớt sự đau đớn của Mạch Kỳ sớm từng nào hay từng ấy.
Khi đi qua một cửa hàng bán mỳ, anh nghe thấy một giọng nói quen quen:
- Ông chủ, cho bát mỳ nào!
Anh ngừng bước, máu huyết toàn thân đang sôi trào.
Anh nhìn thấy Trần Hạo ngồi vắt chân ở trong quán mỳ cách anh chỉ có năm mét, khuôn mặt bẩn thỉu hớn hở đắc ý.
Vừa mới đánh đập vợ mình một trận dã man, còn mình thì lại tỉnh bơ ngồi ở đây ăn đêm. Tay Châu Vũ Mân nắm chặt tạo thành những tiếng kêu răng rắc, anh từ từ bước về phía Trần Hạo.
Một bóng đen cao to phủ chiếu xuống, Trần Hạo ngẩng đầu lên, bởi vì ngược sáng cho nên anh ta không nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông có thân hình cao to này, do đó khi nắm đấm của người đàn ông đấm vỡ mũi anh ta, anh ta mới gào thét và kịp phản ứng, đẩy đổ ghế quay người bỏ chạy...
Vừa chạy, vừa gào thét "cứu mạng"...
Châu Vũ Mân lao đến, đè Trần Hạo nằm xuống đất, đấm dồn dập như mưa.
Giọt nước mưa tinh khiết rơi xuống, bao trùm thế giới u ám càng trở nên mơ hồ nhạt nhòa.