Chương 63
Mạch Kỳ làm việc nhà đột nhiên cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cái bát cô đang cầm trong tay đột nhiên rơi "choang" xuống đất, vỡ vụn.
Châu Vũ Mân vừa vặn khoác túi đồ nghề đi vào thấy vậy vô cùng kinh hãi, vội lao đến đỡ cô.
Anh nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô, cuống quýt hỏi:
- Sao vậy? Trong người cảm thấy không khoẻ à? Có phải anh ta lại đánh cô không?
- Không, không, chỉ cảm thấy trong dạ dày nôn nao. – Mạch Kỳ ấn vào vị trí dạ dày – Có thể chỉ là bị cảm lạnh.
Anh đỡ cô ngồi xuống, rồi vội rót cho cô một cốc trà nóng, đặt vào tay cô:
- Nào, cô hãy cầm nó để làm ấm tay.
Cô giữ chặt lấy cốc trà nóng, ngẩng đầu nhìn người đàn ông hiền lành chất phác này. Nếu như chồng của mình mà có được một nửa sự dịu dàng chu đáo của anh thì tốt biết mấy.
Chân Vũ Mân quay người đi vào trong bếp, không lâu sau, bê ra một bát nước gừng:
- Nhân lúc còn nóng, hãy uống cái này đi, sẽ cảm thấy dễ chịu hơn đấy.
Mạch Kỳ vô cùng cảm kích nói:
- Cảm ơn!
Cô đang định uống, thì Trần Hạo uống rượu say khướt, mặt đỏ tưng bừng, tay hất mạnh cái bát cô đang cầm trong tay xuống đất:
- Làm gì thế, nhân lúc tao không có nhà lại định chăm sóc vợ tao đấy à?
Châu Vũ Mân cố gắng kìm nén sự căm ghét ở trong lòng, nói:
- Anh nói bừa gì thế, cô ấy không được khoẻ, tôi chỉ nấu hộ cô ấy chút nước gừng để uống thôi.
- Cô ta không được khoẻ sao tao lại không biết chứ? – Trần Hạo trừng mắt liếc nhìn Mạch Kỳ – Cô thấy không khoẻ sao lại không nói cho tôi mà lại nói cho người ngoài biết, cô có ý đồ gì vậy?
Mạch Kỳ tức giận đến độ toàn thân run rẩy:
- Tôi làm thế nào để nói cho anh đây? Anh cả ngày không về nhà cứ ở bên ngoài chè chén cờ bạc, nếu không thua hết tiền thì cũng sẽ không về nhà...
- Á à, thảo nào tao lại cứ thua hết, thì ra mày ở đây để nguyền rủa tao. Được rồi, Châu Vũ Mân, đừng nói tao keo kiệt, chẳng phải là mày muốn ăn nằm với vợ tao sao? Được, ăn nằm một lần thì đưa cho tao 5000 tệ, ông mày đây mắt nhắm mắt mở cho qua.
- Anh...
Mạch Kỳ tức giận đứng giận muốn tát vào mặt Trần Hạo, nhưng lại bị hắn nắm chặt tay, rồi đẩy sang bên cạnh. Châu Vũ Mân tức đến tím tái mặt, đang định lao lên dạy dỗ cho Trần Hạo một bài học, nhưng lại phát hiện ra Mạch Kỳ đã mệt nhoài cuộn tròn dưới đất.
Mạch Kỳ đã ngất lịm rồi.
Mạch Khiết đến bệnh viện nhìn chị gái không bị làm sao, trong lòng bỗng chốc cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Cô vuốt vào bụng chị gái, cười hi hi nói:
- Chị gái, bác sĩ nói được mấy tháng rồi?
Mạch Kỳ hơi thẹn thùng, nhưng trong đáy mắt lại không che giấu nổi niềm vui:
- Bác sĩ nói hơn hai tháng rồi... thật không ngờ chị lại không biết.
- Bây giờ chẳng phải đã biết rồi sao. Chị à, hay là chị đến chỗ em đi, em thuê người chăm sóc chị, bây giờ chị không thể lại làm việc vất vả được nữa.
Trần Hạo ngồi bên cạnh đang ngân nga bài hát chợt nói:
- Vậy không được, làm gì có chuyện không ở nhà mình lại đi ở nhà em gái được.
Mạch Khiết trừng mắt nhìn Trần Hạo một cái:
- Được rồi, tôi không tranh giành gì với anh cả, dù sao cũng là máu mủ ruột thịt của anh, anh đã sắp làm bố rồi đấy, xin anh hãy nghiêm chỉnh một chút, chăm sóc chị gái tôi, để chị ấy được bình an sinh ra đứa con này.
Nhân lúc Mạch Khiết rót nước cho chị gái, Trần Hạo đến gần Mạch Khiết nói:
- Tiểu Khiết, anh định thuê một người giúp việc cho chị gái em, em cũng biết là ban ngày anh bận thường không ở nhà, chị gái em lại một mình ở nhà nhỡ may bị ngã thì cũng chẳng ai biết thì như vậy cũng nguy hiểm lắm.
Mạch Khiết nói:
- Anh bận gì, chẳng phải là bận đánh bạc sao?
- Sau này sẽ không thế nữa đâu, anh phải nuôi cả gia đình chứ. Chỉ có điều, em cũng biết đấy, anh rể dạo này khó khăn, sợ rằng không có đủ tiền thuê người giúp việc...
Mạch Khiết trừng mắt nhìn anh ta với vẻ vô cùng chán ghét, ghét anh ta dám giơ thẳng tay ra xin tiền mình, nhưng nghĩ đến số tiền đấy cũng tiêu cho chị gái, cho nên cô cũng bằng lòng.
Cô nói:
- Lát nữa em sẽ đưa cho anh một vạn tệ, trả tiền thuê người giúp việc thuê hai, ba tháng, như vậy là đủ chứ gì?
- Đủ rồi, đủ rồi, cho nên đúng là chị em các em vẫn là tình sâu nghĩa nặng!
Trần Hạo vui sướng cười tít mắt. Mảnh giấy ghi nợ ở trong túi hắn xem ra đã có chỗ rồi, đứa bé này đến thật đúng lúc.
Ngày hôm sau, Mạch Khiết đưa tiền đến nhà chị gái, nói với chị gái:
- Bình thường em cũng không quản chị điều gì, nhưng bây giờ đã có em bé, thì cần phải học cách chăm sóc bản thân, đừng để cho đứa bé vừa sinh ra đã bị suy dinh dưỡng.
Mạch Kỳ nói:
- Lại làm em phải mất tiền rồi, chị thật là... cảm thấy mình rất có lỗi với em. Tiểu Khiết, em cũng đừng chỉ biết nói chị, cũng cần phải lo lắng cho hôn nhân đại sự của mình, em cũng 25 tuổi rồi, đừng có kén chọn quá, hãy tìm cho mình một người đàn ông tốt và ổn định đi, đừng có tìm loại người giống như anh rể em, như vậy chị cũng yên tâm được rồi.
Mạch Khiết gật đầu. Trong lòng cô cũng tràn ngập niềm vui, chị gái vui mừng thì cô còn vui hơn bất kỳ ai.
Cô không hề biết, khi cô vừa rời khỏi đó, Trần Hạo đã lao vào, cướp tiền từ trong tay Mạch Kỳ.
- Tôi đi thuê người giúp việc cho cô.
- Anh tốt bụng như vậy sao? – Mạch Kỳ vốn không tin.
Trần Hạo thề thốt:
- Đứa bé này tôi cũng có phần chứ! Lúc này mà không chăm sóc cho cô, tôi có còn là người không. Bây giờ tôi sẽ đi đến chỗ thuê người giúp việc để tìm.
Nói xong bèn cầm tiền lao thẳng đi.
Đợi sau khi anh ta đi khỏi, Mạch Kỳ nghe thấy ở bên ngoài cửa phòng ngủ có tiếng động, vội hỏi:
- Ai đấy?
Nhưng không có ai lên tiếng trả lời.
Cô xuống giường, mở cửa ra, nhìn thấy ở dưới đất đặt rất nhiều hoa quả.
Cô nghe thấy tiếng bước chân ở trong phòng của Châu Vũ Mân truyền tới.
Là anh ấy, anh ấy lặng lẽ mua rất nhiều hoa quả cho mình. Cô khẽ mỉm cười, vuốt bụng mình nói:
- Con ơi, con phải được bình an đến với thề giới này, con xem, bao nhiêu người đang chào đón con.