Chương 67
Chuông cửa kêu kính coong.
Hồi lâu, cửa mới mở ra, Tiêu Ly giật nảy mình, cô gái tóc tai rối bời trước mặt đây là Mạch Khiết sao? Sao mà mắt sưng như cái bóng đèn thế kia?
Vừa nhìn thấy Tiêu Ly, Mạch Khiết đã cảm thấy sống mũi cay xè, tình cảm nhớ thương anh trước đây đột nhiên lại xuất hiện, Tiêu Ly vẫn luôn là người cô tin tưởng dựa dẫm nhất.
Cô chợt lao vào lòng Tiêu Ly, gọi "Anh Tiêu Ly", rồi cứ thế bật khóc.
Tiêu Ly cảm thấy hơi lúng túng, nhưng trực giác nói cho anh biết Mạch Khiết chắc chắn là gặp việc gì đó oan ức. Anh dỗ dành cô rồi đưa cô vào trong phòng, đóng cửa lại.
Ngồi trên sofa, Mạch Khiết tiếp tục gào khóc, giống như trước đây, được nằm trong vòng tay ấm áp của anh và khóc lóc kể nể nỗi oan ức của mình.
Sau những lời kể ngắt quãng của Mạch Khiết, cuối cùng Tiêu Ly cũng hiểu được, thì ra Mạch Khiết bị công ty hiểu nhầm là "nội gián", bị ép từ chức.
Cuối cùng, Mạch Khiết cũng ngừng khóc, Tiêu Ly dịu dàng lấy giấy ăn lau nước mũi cho cô.
- Tiểu Khiết, thì ra em vẫn cứ giống như trước đây, cũng chẳng thay đổi gì, vẫn yếu đuối như vậy.
Yếu đuối? Thật không ngờ Tiêu Ly lại dùng từ này để hình dung về mình! Mạch Khiết muốn nói mình không hề yếu đuối, mình nhỏ lệ không vì phải là cảm thấy bị ức hϊế͙p͙ mà không biết làm thế nào nên yếu đuối khóc lóc, mình chỉ cảm thấy rất căm phẫn, mình đã vất vả cố gắng làm việc bấy lâu, thật không ngờ lại làm việc cho một ông chủ ngu đần như vậy, thực sự là quá có lỗi với trí tuệ của mình.
Ánh mắt Tiêu Ly tràn ngập sự tình cảm ấm áp:
- Hôm nay, anh đến là muốn nói câu xin lỗi với em. Những lời hôm đó em nói với anh, bây giờ anh đã nghĩ thông suốt rồi, em giấu anh là bởi vì em quan tâm tới thái độ của anh, chiều theo quan niệm thẩm mỹ của anh, thế mà anh lại trách móc em. Trước khi đến đây, anh đã từ chối lời tỏ tình của Mai Nhược Thần. Trên phương diện tình cảm, thực ra anh cũng giống như một đứa bé đơn thuần, bao năm nay anh chỉ có một người phụ nữ, cũng chỉ có một mối tình, có thể lúc này anh nói điều này không phù hợp lắm, nhưng anh muốn nói, nếu như em bằng lòng, chúng ta có thể phát triển tình cảm, có thể cũng cần một chút thời gian, có thể là sẽ rất nhanh... để thay đổi thứ tình cảm mà anh vẫn cho rằng đó là tình anh em, tình bạn...
Đầu óc Mạch Khiết có vẻ như không kịp hiểu. Cô vẫn đang chìm đắm trong nỗi bi thương, bây giờ đột nhiên Tiêu Ly lại tỏ tình với cô, đây có lẽ cũng nên gọi là tỏ tình nhỉ, anh nói anh là một đứa bé đơn thuần trên một phương diện tình cảm, mình lại còn đơn thuần hơn anh, thậm chí còn chưa từng trải qua một mối tình thực sự. Cô cảm thấy hơi mơ hồ không biết phải nên ứng phó như thế nào. Nếu như Lý Mộng Long ở đây, chắc chắn anh ta nói cho mình biết phải ứng phó với lời tỏ tình của người đàn ông như thế nào. Ôi, khi đang đối diện với Tiêu Ly, tại sao mình lại nhớ đến cái tên tồi tệ đáng ch.ết đó chứ, lúc này đây chắc chắn anh ta đang vinh dự được thăng chức làm tổng biên tập mới, đang nhận lời chúc tụng của các thuộc hạ.
- Tiểu Khiết, em cảm thấy như thế nào? – Giọng nói dịu dàng của Tiêu Ly cắt ngang dòng suy tư của cô.
Mạch Khiết hơi lắp bắp:
- Em cảm thấy... em...
Tiêu Ly giơ tay ra vuốt mái tóc đen dài thơm mượt của cô, ánh mắt tràn đầy tình cảm sâu sắc:
- Được rồi, em không cần phải đưa ra quyết định ngay, bây giờ có lẽ không phải là lúc để em đưa ra quyết định. Việc không còn nữa, thì có thể tìm một việc khác, chẳng phải em muốn học sao, cũng có thể quay trở lại trường. Bất luận là em muốn làm gì, anh Tiêu Ly cũng luôn ở bên cạnh ủng hộ em, nắm tay em, đi cùng em trên đoạn đường này. Có anh Tiêu Ly ở bên thì sẽ không để cho em Tiểu Khiết của anh phải khóc thầm một mình.
Mạch Khiết thầm nghĩ, bất luận thế giới này lạnh lùng tàn khốc đến đâu vẫn cứ tồn tại người đàn ông tốt giống như Tiêu Ly. Trong sách đều nói tình yêu có thể chữa lành mọi nỗi đau nhưng vì sao mình vẫn có sự kích động muốn kêu gào thật lớn.
Đột nhiên, lại nghĩ đến câu nói của Lý Mộng Long ngày hôm đó "Em thực sự biết em cần người đàn ông thế nào sao? Anh chàng mọt sách Tiêu Ly đó thực sự phù hợp với em sao?"
Tình cảm của mình đối với Tiêu Ly rốt cuộc có phải là tình yêu hay không?
Đúng là người đàn ông trước mặt mình đây điểm nào cũng tốt, gương mặt đẹp đẽ, tính cách dịu dàng, xuất thân từ con nhà gia giáo nhưng hình như anh cách mình rất xa, xa đến độ chỉ dừng lại ở trong kí ức, hơn nữa mình cũng đã quen sự ấm áp của những hồi ức, chứ không cần nó trở nên chân thực.
Đột nhiên, tiếng chuông cửa lại vang lên.
Mạch Khiết chau mày, bèn nghĩ hôm nay sao lại đông vui thế? Có ai đến tìm mình nhỉ?
Tiêu Ly ra mở cửa, Lý Mộng Long kinh ngạc nhìn thấy anh chàng Tiêu Ly thư sinh nho nhã, vừa nhìn đã nhận ra ngay anh là ai, nhưng anh chẳng thèm quan tâm đâu!
Anh bước thẳng vào nhà đặt một chai rượu Bạch Lan Địa lên bàn:
- Mạch Khiết, tôi nghĩ em cần cái này, tôi đem đến cho em.
Mạch Khiết thực sự muốn uống rượu, nhưng còn lâu cô mới thừa nhận Lý Mộng Long lại đoán đúng tâm tư của mình.
Tiêu Ly bước đến:
- Anh là ai vậy? Cảm ơn ý tốt của anh, Tiểu Khiết không uống rượu đâu.
Lý Mộng Long nói:
- Tôi là đồng nghiệp của cô ấy, tôi họ Lý, Lý Mộng Long. Anh chắc là Tiêu Ly nhỉ, rất hân hạnh, tôi thường nghe thấy Mạch Khiết nhắc đến anh. Quả nhiên là anh hàng xóm thân thiết, nhưng anh không phù hợp với Mạch Khiết.
Tiêu Ly thoáng ngẩn người, không ngờ đối phương lại nói thẳng như thế.
Anh là thư sinh, về phương diện ăn nói sao có thể là đối thủ của Lý Mộng Long được. Mạch Khiết nói vẻ phẫn nộ:
- Lý Mộng Long, anh lại nói linh tinh gì thế? Anh dựa vào đâu mà đoán chắc anh Tiêu Ly không phù hợp với tôi? Chẳng phải là tôi đã nói với anh rồi sao, sau này đừng có xuất hiện trước mặt tôi, anh vừa xuất hiện, bầu không khí trong căn phòng này cũng bị anh làm cho ô nhiễm.
- Đi theo anh! – Lý Mộng Long kéo tay cô.
- Anh làm gì thế, anh tưởng anh là ai chứ? Tại sao tôi phải đi theo anh? – Mạch Khiết ra sức hất mạnh tay anh ta ra.
Tiêu Ly bước tới, bảo vệ Mạch Khiết, bình tĩnh nói với Lý Mộng Long:
- Tiểu Khiết bây giờ trong lòng không vui, tâm trạng cũng không ổn định. Cô ấy đã nói không muốn gặp anh, anh Lý xin anh hãy về đi!
Lý Mộng Long trở nên kích động:
- Đừng có dùng giọng điệu này để nói với tôi, đừng tưởng anh là nam chủ nhân của ngôi nhà này, đừng tưởng là anh là người bảo vệ cho Mạch Khiết, đó là chuyện đã qua rồi, mãi mãi chỉ dừng lại ở thời niên thiếu chưa trưởng thành mà thôi. Mạch Khiết bây giờ, anh thực sự hiểu được cô ấy sao? Khi cô ấy đang dốc sức hy sinh cho sự nghiệp thì anh ở đâu? Khi cô ấy bị người khác làm tổn thương thì anh ở đâu? Những nỗi đắng cay chua ngọt của cô ấy, anh có cùng chia sẻ không? Điều quan trọng hơn là, anh, đã từng hôn cô ấy chưa?
- Lý Mộng Long, anh... – Thế giới Mạch Khiết như sắp nổ tung, nếu không ngăn cản anh ta, chắc chắn anh ta sẽ nói ra cả ba lần lén hôn mình – Bây giờ tôi sẽ hôn cho anh xem.
Cô kéo tay Tiêu Ly, không đợi anh kịp phản ứng, bèn hôn lên môi anh, sau đó một tay để lên cổ Tiêu Ly, nói giọng khiêu khích – Đã nhìn thấy chưa? – Vừa rồi anh hỏi em đã suy nghĩ như thế nào phải không? Hỏi em có muốn phát triển tình cảm không, em không cần suy nghĩ nữa, em quyết định rồi, em bằng lòng, em rất muốn phát triển tình cảm với anh.
- Mạch Khiết! – Giọng nói của Lý Mộng Long mang theo sự run rẩy – Tình cảm không phải lôi ra để giận dỗi, không phải là quyết định lúc giận hờn.
- Có phải là giận dỗi hay là hờn giận hay không, thì có liên quan gì đến anh cả. Tôi và anh, từ đầu đến cuối không hề có mối quan hệ đặc biệt nào, anh là bạn trai của Lâm Đại, anh có quyền gì mà lao vào phòng của tôi để ngăn cản tôi và anh Tiêu Ly phát triển tình cảm chứ? Anh nói anh Tiêu Ly không hiểu tôi, nhưng tôi cũng không cảm thấy anh thì hiểu được tôi.
Căn phòng bỗng im lặng mấy giây.
- Đúng vậy, cô nói đúng, tôi và cô chẳng có mối quan hệ nào, xin lỗi, đã làm phiền rồi!
Lý Mộng Long thở dài, ánh mắt mang theo nỗi bi thương, anh không nói thêm gì nữa, quay người bước loạng quạng ra ngoài.
Tiêu Ly rót cho Mạch Khiết một cốc trà nóng, đặt vào lòng bàn tay cô. Mạch Khiết định muốn nói gì đó, anh xua tay:
- Em không cần nói gì nữa, anh hiểu, anh sẽ cho em thời gian để quyết định, sự việc vừa rồi anh không để bụng, anh nghĩ có lẽ là em muốn từ chối anh Lý đó, cho nên mới vội vàng đưa ra quyết định trong lúc đang kích động.
Anh cúi đầu, hôn lên vầng trán mượt mà của Mạch Khiết:
- Anh không quan tâm điều gì cả, anh chỉ cần Tiểu Khiết của anh có thể vui vẻ.