Chương 70
Mười lăm phút sau, Lý Mộng Long đã vội vàng tới. Anh vừa nhìn thấy Mạch Khiết, giật mình kinh ngạc:
- Mặt cô sao vậy?
Mạch Khiết trừng mắt nhìn Trần Hạo đang treo cánh tay bị băng bó đứng bên cạnh mình:
- Bị tên súc sinh này đánh đấy, hắn đánh chị gái tôi làm chị gái tôi bị sảy thai rồi.
Con ngươi mắt Lý Mộng Long như toé lửa, sắc mặt sa sầm.
Đây là lần đầu tiên Mạch Khiết nhìn Lý Mộng Long nổi nóng, cô đã quen với nét mặt phớt đời của anh, thật không ngờ thì ra lúc anh tức giận lại đáng sợ như vậy.
Anh bước từng bước đến bên cạnh Trần Hạo. Trần Hạo trừng mắt nói với vẻ ngang ngược:
- Thế nào? Mày cũng muốn ngồi nhà lao, đây là đồn cảnh sát đấy, Châu Vũ Mân đánh tao vẫn còn đang ở trong kia kìa, mày cũng muốn làm bạn với nó à?
Trên người Lý Mộng Long toát ra sát khí đằng đằng, anh nói từng chữ một:
- Mày đánh người đàn bà của tao à?
Anh chỉ tay về phía Mạch Khiết, Mạch Khiết đột nhiên cảm thấy đau răng.
Trần Hạo hoảng sợ trước sát khí đó, nói cũng không được lưu loát nhưng vẫn cố cứng họng nói:
- Đánh, đánh đấy... thì làm sao... là nó đánh tao trước...
Lý Mộng Long thoáng gật đầu:
- Nhớ đấy, mày tốt nhất đừng rời khỏi đồn cảnh sát.
Anh quay người, bước ra ngoài cửa gọi điện thoại.
Một lát sau, anh lại bước vào, nói với Mạch Khiết:
- Cô hãy dẫn bố cô đi chăm sóc chị gái cô đi, ở đây giao cho tôi được rồi.
- Không được, Châu Vũ Mân vẫn còn ở trong đó kìa!
Lý Mộng Long trừng mắt:
- Tôi nói là ở đây giao cho tôi, cô còn nhiều lời gì chứ? Yên tâm đi, một tiếng sau Châu Vũ Mân sẽ được thả, tôi đảm bảo!
Mạch Khiết bất lực, đành phải đưa bố mình rời khỏi đồn cảnh sát trước, không biết vì sao, trực giác nói cho cô biết có thể tin tưởng Lý Mộng Long được, anh nói tất cả mọi việc ở đây giao cho anh, cô tin chắc anh có thể giải quyết ổn thoả. Trên đường về nhà, Mạch Khiết nghĩ thầm, lạ thật đấy, Lý Mộng Long chỉ là một người đàn ông rất bình thường trong giới văn nghệ, mình dựa vào đâu mà lại tin vào khả năng của anh ta, rồi anh ta lại dựa vào đâu mà tin chắc rằng có thể giải quyết được tất cả mọi việc chứ. Lý Mộng Long, anh thực sự chỉ là người đàn ông trong giới văn nghệ sao?
Trần Hạo thấy xung quanh không còn ai, vội vàng chuồn khỏi đồn cảnh sát.
Người đàn ông đó cảnh cáo mình không được rời khỏi đồn cảnh sát, hắn cũng thực sự thấy hơi lo lắng.
May mà sau khi Mạch Khiết rời khỏi đó, người đó dường như cũng biến mất theo luôn, hắn lúc này mới tạm yên tâm.
Nào ngờ, hắn vừa bước vào đường lớn, đã nhìn thấy từ phía trước có mấy người đàn ông cao to lực lưỡng hung hãn chặn đường đi của hắn. Những người đàn ông hung hãn đó ai cũng cầm một chiếc gậy rất to. Người đi cuối cùng chính là Lý Mộng Long đang nho nhã hút thuốc.
Anh khẽ hất cằm, mấy người đàn ông lực lưỡng đó liền túm chặt lấy Trần Hạo, ấn hắn xuống dưới đất, gậy gộc giáng xuống người hắn như mưa, cứ nhằm vào những vị trí da dày nhưng bị đánh lại cảm thấy rất đau, khiến cho Trần Hạo kêu gào thảm thiết, khóc lóc cầu xin tha mạng:
- Đừng đánh nữa... đừng đánh nữa... đánh nữa sẽ xảy ra án mạng đấy...
Lý Mộng Long ra hiệu cho bọn họ dừng tay, ngồi xổm xuống trước mặt Trần Hạo:
- Có còn dám đánh người phụ nữ của ta nữa không?
- Không, không dám nữa...
- Có còn cần hai mươi vạn tệ mới ly hôn không?
- Cần...
Lý Mộng Long tát mạnh một cái vào mặt hắn.
Trần Hạo há miệng cầu xin:
- Không cần nữa, không cần nữa...
- Nội trong ba ngày cần phải làm xong hết thủ tục ly hôn, căn nhà phải bồi thường cho vợ mày, mày phải ra đi tay trắng.
- Cái gì... đó... đó là nhà của tôi...
Lý Mộng Long nhả ra một vòng khói tròn:
- Mày có tin không, tao sai người ném mày xuống dưới sông thì chẳng có ai biết được tung tích của mày đâu, căn nhà vẫn cứ thuộc về vợ mày thôi.
Anh rút ra một tờ giấy:
- Có biết đây là gì không? Đây là hành tung của mày trong suốt thời gian này, vô cùng rõ ràng, không thiếu một chữ, đánh bạc ở đâu, vui chơi ở đâu, uống rượu ăn cơm ở đâu, mày có những thằng bạn thối tha nào, có những chỗ nào để dừng chân. Tao nói cho mày biết, nếu như không làm theo lời tao nói, hậu quả vô cùng nghiêm trọng, nghiêm trọng hơn cả sự tưởng tượng của mày đấy – Anh ném tờ giấy đó vào mặt Trần Hạo.
Trần Hạo cầm lên xem, quả nhiên, trến đó ghi rất rõ những hành tung gần đây của mình, con người này không giống như Châu Vũ Mân chỉ có sức mạnh, con người thần thông quảng đại này quả thật không nên dây vào.
Hắn nói lắp bắp:
- Nhưng... tôi cho cô ta căn nhà... tôi sống ở đâu được...
- Tao không cần biết mày sống ở đâu, mày chỉ cần làm theo lời tao nói, mày nhớ cho kĩ, nếu còn dám ức hϊế͙p͙ người nhà họ Mạch thì chính là muốn đối chọi với cả Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc, có biết Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc là làm gì không?
- Biết... dạo này trên báo và tivi luôn giới thiệu về Tập đoàn Tài chính Hạ Lạc, tôi nghe... nghe nói... rất giàu có... có thế lực... – Trần Hạo nói lắp ba lắp bắp, thấy thắc mắc dì út nhà mình đã quen biết với nhân vật tầm cỡ này từ bao giờ.
Lý Mộng Long gật đầu:
- Rất tốt, hãy nhớ lời tao nói, tao chỉ cho mày đúng ba ngày, tao cũng không lo mày chạy trốn, bởi vì bất luận mày chạy đến đâu, người của chúng tao cũng sẽ lôi cổ mày ra được, cho nên, đừng có mà định giở trò, đã hiểu chưa?
Anh vừa thả tay ra, Trần Hạo lảo đảo đứng dậy, vội vàng bỏ chạy.
Ba ngày sau, Mạch Kỳ và Trần Hạo đã làm xong thủ tục ly hôn, điều khiến Mạch Khiết thấy vô cùng khó hiểu chính là thật không ngờ Trần Hạo lại để lại cho Mạch Kỳ thứ tài sản duy nhất của hắn chính là ngôi nhà này.
Mạch Khiết biết Trần Hạo quyết không phải là do được thức tỉnh lương tâm, chắc chắn là Lý Mộng Long đã giở trò. Điều kỳ lạ là tên Trần Hạo "chí phèo" này, sao lại sợ Lý Mộng Long chứ?
Sau khi làm xong thủ tục ly hôn, Mạch Kỳ nhất định đòi nấu một bữa ăn thịnh soạn để chúc mừng, kéo Mạch Khiết và Châu Vũ Mân cùng đến chúc mừng.
Mạch Kỳ nâng chén rượu lên, nói với Châu Vũ Mân vẻ đầy cảm kích:
- Cám ơn anh, lần nào tôi cần giúp đỡ anh cũng đều sẵn sàng có mặt. Cũng đều sẵn sàng ra tay cứu giúp. Nếu như không phải là anh kịp thời đưa tôi đến bệnh viện, cho dù tôi có ch.ết cũng chẳng ai biết. Anh chính là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi mời anh một chén.
Châu Vũ Mẫn uống rượu, mặt đỏ bừng nói:
- Thực ra, tôi cũng có lời muốn nói với cô... tôi định chuyển ra ngoài.
Mạch Khiết và Mạch Kỳ đều vô cùng kinh ngạc. Mạch Khiết hỏi:
- Đang sống yên ổn, sao anh lại phải chuyển đi chứ? Có phải là chị gái tôi đã thu tiền thuê nhà quá cao, việc này có thể thương lượng được mà.
Châu Vũ Mân vội vàng lắc đầu, nhìn lướt qua Mạch Kỳ một cái thật nhanh, rồi lại nhanh chóng né tránh:
- Trước đây bời vì chủ nhà là đôi vợ chồng, bây giờ chỉ có cô và tôi sống ở đây, cô nam quả nữ, tôi lo lắng người khác sẽ đàm tiếu về cô... danh tiếng của phụ nữ vô cùng quan trọng...
Mạch Kỳ trầm mặc giây lát, giọng nói run rẩy:
- Tôi không sợ...
Mạch Khiết nhìn Châu Vũ Mân, rồi lại nhìn chị gái, trong lòng bỗng chốc hiểu rõ tất cả. Cô biết chị gái là một người phụ nữ bẽn lẽn, còn Châu Vũ Mân thì lại quá thật thà chất phác, lớp giấy đó vẫn cần mình tự xé rách thôi.
Cô hỏi:
- Châu Vũ Mân, nói thật lòng, anh cảm thấy con người chị tôi thế nào?
Châu Vũ Mân há miệng, hạ giọng nói:
- Rất tốt!
Mạch Khiết lại hỏi chị gái:
- Vậy chị cảm thấy Châu Vũ Mân là người như thế nào?
Mạch Kỳ cũng lấy làm lạ:
- Đương nhiên là một người tốt rồi.
- Thế chẳng phải là được rồi sao, cô nam quả nữ lại đều là người độc thân, sợ gì người ta đàm tiếu chứ? Có phải đôi nam nữ ngoại tình vụng trộm đâu.
Đôi nam nữ đó chợt thẹn thùng mắc cỡ đến độ không dám ngẩng đầu lên.
Mạch Khiết tinh nghịch trêu đùa Châu Vũ Mân:
- Nếu như anh làm anh rể tôi, bồn cầu nhà tôi mà bị tắc thì anh không lấy tiền công của tôi chứ nhỉ?
Mạch Kỳ trừng mắt nhìn em gái một cái, rồi lại nhanh chóng liếc sang Châu Vũ Mân, anh thì lại chỉ cười hiền hậu:
- Không lấy... không lấy...
Ngồi trên xe taxi trở về nhà, Mạch Khiết nghĩ thầm, có lẽ mình cũng cần phải cảm ơn Lý Mộng Long.
Cô nghĩ một lát, gửi tin nhắn cho anh ta:
- Cám ơn anh, nếu có thời gian, tôi mời anh ăn cơm.
Mấy phút sau chiếc di động cô vẫn đang cầm trong tay bỗng kêu "tít" một tiếng, cô vội vàng mở ra xem, nhưng lại cảm thấy hơi thất vọng, là tin nhắn Tiêu Ly gửi đến: Tiểu Khiết, ngày mai đến trường anh nhé, đợi anh ở trên con đường rợp bóng cây dẫn đến khu chung cư nhà anh, 3h chiều, lúc đó ánh nắng rất đẹp.
Cô nghĩ một lát, nhắn lại một chữ: Vâng.
Di động không kêu lên lần nào nữa.
Bên ngoài cửa xe, ánh trăng sáng tỏ, đèn xe ô tô nườm nượp như nước chảy, cả thành phố giống như một con thuyền khổng lồ giữa màn đêm, cơn gió mát lạnh làm cho khuôn mặt nóng bừng của cô lạnh buốt.