Chương 39
Kê Thanh nhớ về khoảng thời gian mình sinh Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết sinh vào tháng 10.Những ngày đó cũng là những ngày tươi đẹp nhất của cô, giống như lần đầu tiên Kê Thanh ở nhà gặp Phong Cẩm Thành vậy, ngày đó cô đang ngồi ở trong phòng từ cửa sổ lầu hai ngẩn người, kỳ thật lúc đó cô cũng không phải là đang ngẩn người, trong đầu cô đang nghĩ tới tương lai trước mắt, thì liền trông thấy Phong Cẩm Thành, hắn không chỉ tao nhã ôn nhu mà còn phong độ như vậy, hắn rất giống một chàng hoàng tử bước ra từ trong cổ tích mà hồi nhỏ mẹ cô hay k cho cô nghe.
Kê Thanh suy nghĩ, bất giác đỏ mặt, đồng thời không tự chủ lấy tay sờ mặt mình, nhìn xuống bên dưới liền thấy cha cùng Trương Yến với vẻ mặt tươi cười niềm nở đón tiếp ba người khách đang đi vào sân, Kê Thanh liếc mắt một cái liền thấy Phong Cẩm Thành, trong giây phút đó cô cảm thấy hư hư ảo ảo ,cảm giác như mình đang nằm mơ vậy, hắn nhẹ nhàng bước đi, đứng bên gốc cây phượng vĩ, trên mặt mang theo nụ cười xa cách cùng khách sáo, sau đó cô thấy hắn lễ phép chào hỏi, cho đến khi hình bóng của hắn biến mất khỏi tầm mắt Kê Thanh cũng chưa có hoàn hồn.
Cô vẫn còn nhớ rõ ngày đó, bầu trời cao trong xanh không mây, chỉ là một mảnh màu xanh lam, có thể nói là một ngày rất đẹp trời.
Ngày sinh Tiểu Tuyết cũng là như vậy, khi đó cô còn chư sinh, cô ngồi ở chiếc ghế bành đặt ở cạnh cửa sổ trong nhà Tử Thấm, khi đó bụng của cô cũng không lớn lắm, mặc dù đã gần đến ngày sinh nhưng nhìn bụng của cô so với người khác thì giống như đang mang thai bảy tháng vậy, động tác của cô cũng rất nhanh nhẹn, chỉ là gần đây chân hơi sưng, mỗi lần ngồi xuống ghế bành, chân của cô phải gác lên một cái ghế nhỏ mới cảm thấy thoải mái.
Cô ngồi ở trước cửa sổ, chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể thấy bầu trời ngoài cửa sổ, trừ bỏ mấy sợi dây cáp cùng dây điện che tầm nhìn của cô ra thì cô vẫn thấy được bầu trời trong xanh, bầu trời màu xanh lam này cũng rất giống với bầu trời trong trí nhớ của cô.
Cô ngồi ngơ ngác như vậy một chút, đến khi Tử Thấm trở về cũng đã gần 6 giờ rưỡi, khi đó cô đứng dậy thì liền cảm thấy dưới thân ấm nóng, nước ối liền vỡ ra.
Hai người giống nhau đều không có kinh nghiệm trong chuyện này, khi đó Tử Thấm bối rối liền chạy đi gọi xe cấp cứu, từ trước đến nay Tử Thấm luôn ở bên cạnh Kê Thanh, giai đoạn chuyển dạ đau đớn, Kê Thanh cũng cố gắng kiềm chế, cô sợ mình dọa Tử Thấm sợ, trong giây phút đó cô hận mình không thể không sinh, khi cô nghe được tiếng khóc oa oa của con, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Tuyết kia giống y mặt Phong Cẩm Thành, trong lòng Kê Thanh cảm thấy một sinh mạng nhỏ bé được sinh ra như vậy rất thần kỳ, cô cùng người yêu của mình có thể dùng loại hình thức kết tinh này để kế thừa cùng kéo dài tình yêu của họ.
Kê Thanh tỉnh lại phát hiện mình đang ở trong bệnh viện , bốn phía đều là bức tường trắng toát, cùng với mùi thuốc sát trùng xông vào mũi một lần nữa chắc chắn cho cô biết cô đang ở đâu. Cửa phòng khẽ mở ra, Kê Thanh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cô lựa chọn cách trốn tránh.
Phong Cẩm Thành đẩy cửa tiến vào, trong tay cầm theo một giỏ hoa tươi, đặt ở bậu cửa sổ bên cạnh giường, chỉ trong thời gian hai ngày phòng bệnh của cô đã sắp trở thành một vườn hoa mini, chính Phong Cẩm Thành đem những thứ này để ở trong phòng bệnh của cô.
Trong lòng Phong Cẩm Thành rất rõ ràng, nếu như chuyện lần này hắn thật xử lý không tốt, thì cuộc hôn nhân mà hắn kiên trì bấy lâu chắc chắn cũng sẽ bị tan vỡ, thời điểm trước khi cô bị ngất xỉu, khi đó hắn rất muốn trút hết toàn bộ tức giận cùng ghen tuông lên người của cô, nhưng đến khi trông thấy cô như vậy mà ngất đi, tức giận trong đầu Phong Cẩm Thành một chút cũng không còn, đầu óc hắn bị đông cứng giống như bị ai đó dội gáo nước lạnh, trong nháy mắt lý trí liền trở về.
Hắn nhanh chóng mặc quần áo, dùng áo choàng quấn lấy toàn thân Kê Thanh, trực tiếp ôm cô đến bệnh viện, sau đó hắn càng nghĩ càng thấy sợ, nếu lúc ấy chỉ cần mình chậm chân một chút thôi, thì có lẽ đứa nhỏ trong bụng của Kê Thanh cũng sẽ không còn giữ được, nếu như đứa nhỏ không còn, thì đây không phải là vấn đề đáng tiếc sao, khi đó chẳng phải cuộc hôn nhân này của hai người cũng sẽ hoàn toàn rơi vào bế tắt, và cũng có thể không còn cách nào để cứu vãn được nữa.
Hiện tại mặc dù sự việc chưa đến nỗi nào, nhưng ít ra vẫn còn có một tia hy vọng, Phong Cẩm Thành đang suy nghĩ xem phải làm sao để trong thời gian ngắn nhất hắn nhận được sự tha thứ của cô, phản ứng của Kê Thanh đối với Phong Cẩm Thành vốn dĩ không có nhiều tin tưởng, giờ hắn còn hành xử như vậy, càng làm cho cô không thèm để ý đến hắn, coi hắn như một người tàn hình, hoàn toàn không quan tâm đến hắn, thậm chí ánh mắt cũng là cô bố thí cho hắn, miễn bàn đến việc nói chuyện với nhau, trên thực tế sau khi cô tỉnh lại đến giờ cũng đã hai ngày trôi qua, cô cũng chưa nói với hắn một lời.
Điều dưỡng ở trong phòng thấy hắn bước vào, liền hiểu chuyện mà tránh ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại, Phong Cẩm Thành ngồi vào chiếc ghế để ở bên cạnh giường, hắn nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy bàn tay của Kê Thanh, mặc dù cô đang nhắm mắt nhưng vẫn có cảm giác, nên liền tránh né hắn, cánh tay của cô lui vào trong chăn, cô nghiêng người xoay lưng về phía hắn, xem hắn như không khí không hề tồn tại.
Trong phòng bệnh thật yên tĩnh, chỉ có tiếng thở của hai người, Phong Cẩm Thành trầm mặc nửa ngày mới mở miệng :" Kê Thanh, là anh sai, anh bị ghen tuông che mờ đầu óc, thiếu chút nữa làm bon chúng ta bị thương, em muốn xử lý anh thế nào đều được..." Phong Cẩm Thành còn chưa nói xong, Kê Thanh đột nhiên xoay người lại, mắt cũng không còm nhắm nữa, mà đang nhìn chằm chằm Phong Cẩm Thành, trong ánh mắt đó có chất chứa mỏi mệt cùng lạnh lùng không thể tả nổi, khiến cho Phong Cẩm Thành đột nhiên cả kinh.
Trước khi Kê Thanh còn chưa mở miệng nói điều gì, hắn liền nhanh hơn chặn đứng lời nói của cô :" Trừ bỏ ly hôn ra..." Mắt của Kê Thanh bỗng nhiên cúi xuống, một lần nữa nghiêng người xoay đi, hai người lại trở lại trạng thái giằng co như lúc ban đầu.
Phong Cẩm Thành không khỏi cảm thấy mình thật bất lực, trong hai ngày nay hắn không biết đã nói bao nhiêu lời ngon ngọt, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ ăn nói khép nép như vậy qua, vậy mà Kê Thanh cũng không cảm kích hay động lòng chút nào, những lời hắn nói ra đều như đá quăng đáy biển vậy, càng làm cho cục diện đáng buồn hơn, chuyện này khiến cho Phong Cẩm Thành rất lo lắng, loại cảm giác lo lắng này càng ngày càng gia tăng mãnh liệt hơn.
Hai người không biết ngồi đó trầm mặc bao lâu, chỉ đến khi bác sĩ tiến vào phòng kiểm tr.a sức khỏe cho Kê Thanh, khi đó Phong Cẩm Thành mới đứng dậy, đi theo bác sĩ ra ngoài hỏi thăm tình hình sức khỏe của Kê Thanh.
Bác sĩ Lý là bác sĩ chuyên khoa sản, là bác sĩ phụ trách trực tiếp theo dõi tình hình sức khỏe của Kê Thanh và cũng là bạn thân của mẹ Phong Cẩm Thành, hai nhà rất hay qua lại thăm hỏi nhau, bà nhìn Phong Cẩm Thành từ bé đến lớn, đối với tính tình của Phong Cẩm Thành cũng rất rõ ràng, chuyện tối hôm đó khi bà nhận được điện thoại của hắn, nghe được trong giọng nói của hắn rất bối rối, nhưng khi đưa Kê Thanh đến bệnh viện, thì bà cảm thấy ấn tượng hơn, từ nhỏ đến lớn bà chưa từng thấy Cẩm Thành nóng nảy cùng mất kiên nhẫn qua, nhưng hôm đó hắn như ngồi trên đống lửa vậy, mất kiên nhẫn đi qua đi lại trước phòng cấp cứu, trên mặt trừ bỏ bối rối còn có sợ hãi.
Khi bà tiếp nhận, bà cũng hiểu được tình huống ngoài ý muốn của hai người, đối với Kê Thanh bà cũng rất quen thuộc, bà biết cô là loại phu nữ trầm tính hướng nội, là con dâu yêu quý của bạn thân của mình, thời điểm mới bắt đầu, tình cảm của vợ chồng son rất bình thường, sau đó càng ngày càng tốt hơn, nhưng lại không biết cô bỏ đi đâu trong hai năm rồi, giờ lại mang theo một cô bé đáng yêu và xinh đẹp trở về...
Cuộc sống của vợ chồng trẻ bây giờ thật khó hiểu, bà nhìn đến lớp thế hệ như các cô mà hoa cả mắt, lúc này nhìn Kê Thanh yếu ớt vẻ mặt tái nhợt nằm ở trên giường bệnh, quan sát trạng thái của cô, bác sĩ Lý với kinh nghiệm nhiều năm vừa nhìn là đã đoán biết được lý do, dùng ánh mắt liếc Phong Cẩm Thành một cái kèm theo ánh nhìn khiển trách, nhưng bà lại không nghĩ đến chuyện khác, bà biết người trẻ tuổi bây giờ chuyện giường chiếu rất mạnh, nếu đối phương không đồng ý cũng thích ép buộc nhau, nhưng sơ ý làm đến nỗi như vậy, thật là không biết tiết chế.
Lúc này nhìn vẻ mặt khẩn trương của Phong Cẩm Thành, bà không khỏi cười nói :" Thế nào? Lúc này đã biết sốt ruột rồi àh, cũng may biết chú ý sớm một chút, may mắn đứa nhỏ cũng không có xảy ra chuyện gì, ngày mai tôi lại đến kiễm tr.a lại, nếu không còn tình trạng xuất huyết nữa thì có thể xuất viện được rồi, nhưng phải nằm ở trên giường nghỉ ngơi một tháng, hơn nữa còn phải tránh chuyện phòng the, Cẩm Thành àh! Người xưa có câu ‘ còn rừng thì sẽ không lo không có củi đốt, nếu rừng không còn nữa, của cũng sẽ không còn’. . ."
Bị trưởng bối dạy dỗ chỉ điểm rõ ràng như thế, ngay cả Phong Cẩm Thành bình thường chai lỳ cảm xúc cũng chống đỡ không được mà đỏ mặt, bác sĩ Lý cười cười rồi bỏ đi.
Phong Cẩm Thành tiến vào phòng bệnh, hắn nhìn Kê Thanh một lát, sau đó quay ra ngồi vào cái ghế ngay cửa ra vào, hắn vắt óc suy nghĩ cân nhắc chuyện này nên giải quyết như thế nào cho êm thấm, nếu cứ như vậy chắc chắn sẽ không xong.
Thời điểm Kê Thịnh tới, xa xa đã thấy Phong Cẩm Thành ngồi ở đó trầm mặc, mặc dù ở trên mặt mang vẻ mệt mỏi, nhưng dáng vẻ của Phong Cẩm Thành bây giờ vẫn đẹp như một bức tượng tuyệt tác vậy, Phong Cẩm Thành là con rể của hắn, chuyện này khiến hắn rất hài lòng, nhưng hắn thật sự không hiểu vợ chồng son sao lại thành ra thế này, rõ ràng nhìn hai người rất tốt nhưng sóng gió lại không ngừng kéo đến, Kê Thanh nằm viện hai ngày, là hắn nhận được điện thoại của con gái nên mới biết được, nghe giọng của Tiểu Thanh trong điện thoại, hắn có thể cảm thấy chuyện này rất nghiêm trọng.
Trông thấy Kê Thịnh, Phong Cẩm Thành có chút ngạc nhiên, sau khi ngạc nhiên hắn liền ý thức được nguy cơ :" Ba, sao ba lại đến đây?"
Kê Thịnh nhăn mặt nhíu mày :" Kê Thanh nằm viện, xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao còn gạt ba, nếu không phải Tiểu Thanh gọi điện thoại cho ba, ba cũng còn không biết? Tại sao lại nằm viện, đây là khoa sản, là bệnh gì?"
Đối mặt với chuỗi câu hỏi liên tiếp của cha vợ, Phong Cẩm Thành nhất thời nghẹn lời, vừa định giải thích thì tiếng nói ở trong phòng bệnh bỗng nhiên vang lên, Kê Thanh đang tựa người vào khung cửa nói :" Ba, mời ba vào." Giọng nói vẫn có chút khàn khàn.
Kê Thịnh hoảng hốt, vội vàng bước đến đỡ lấy con gái :" Mới có vài ngày sao lại thành ra như vậy chứ. . ." Phong Cẩm Thành chỉ có thể trơ mắt nhìn hai cha con tiến vào phòng bệnh, Phong Cẩm Thành rất rõ ràng, bản thân mình cũng không có khả năng ngăn cản cha vợ, hơn nữa nếu Kê Thanh đã gọi cha vợ đến, hắn đã biết toàn bộ mọi chuyện đã không còn cứu vãn được nữa.
Thời điểm Kê Thịnh đi ra, Phong Cẩm Thành giật mình khóe miệng không nói nên lời, chỉ gọi lên một tiếng :" Ba. . ."
Kê Thịnh nhìn hắn thật lâu rồi nói :" Từ nhỏ đến lớn Tiểu Thanh chưa bao giờ cầu xin ba điều gì, nhưng lần này con bé lại cầu xin ba. . ."
Phong Cẩm Thành ngây người, chậm rãi từng chữ từng chữ một hỏi :" Vợ con cầu xin ba chuyện gì?"
Kê Thịnh thở dài nói :" Ba không biết hai con đã xảy ra vấn đề gì? Một chữ Tiểu Thanh cũng không nói ra, chắc con cũng có thể nhìn thấy, con bé cũng đã rất mệt mỏi, rất là mệt mỏi, ba không đành lòng đứng nhìn, ba rất đau lòng. . ."
Sau khi Kê Thịnh đi rồi, Phong Cẩm Thành ngồi đó thật lâu, mới bước vào phòng bệnh, thời điểm hắn đi vào Kê Thanh đang ngồi ở trên giường nhìn hắn, Phong Cẩm Thành bước lại gần, đứng ở bên giường nhìn cô thật lâu, sau mới mở miệng nói :" Nếu em cứ muốn chọn cách ly hôn, dù muốn dù không anh cũng đành phải chấp thuận, nhưng Tiểu Tuyết không thể để em mang đi."
Khi Phong Cẩm Thành nói ra những lời này, hắn cũng không hề chớp mắt, chỉ nhìn chằm chằm Kê Thanh, trong lòng lóe ra một tia hy vọng, đây cũng là lợi thế cuối cùng của hắn.
Kê Thanh rất bình tĩnh, bình tĩnh đến dị thường một chút phập phồng cũng không có, chỉ hơi gật đầu, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bụng của mình, chậm rãi nói :" Vậy em muốn đứa nhỏ này."
Phong Cẩm Thành bỗng nhiên cảm thấy trong lòng vừa chua xót vừa đau khổ, hai ngày trôi qua, câu đầu tiên Kê Thanh nói với hắn chính là như vậy, thật sự là hết sức châm chọc...