Chương 40
Hai ngày sau, Kê Thanh xuất viện, về phần chỗ ở thì trước khi mẹ Kê Thanh mất có để lại cho cô một căn nhà, tuy là có chút cũ kỹ nhưng cũng không đến nỗi tệ, dọn dẹp một chút là có thể ở được, Kê Thanh bàn bạc với cha của cô, hai cha con đồng ý cùng nhau chuyển qua đó ở, với lại căn nhà mà cha đang ở dù sao cũng là nhà Phong Cẩm Thành mua, Kê Thanh cũng không muốn sau khi ly hôn mà còn phải dây dưa với Phong Cẩm Thành, sau khi cô nói những lời này Phong Cẩm Thành nghe xong cũng không tức giận, chỉ lạnh lùng cười mà nói :" Dù cho em có sống ở ngoài vỉa hè anh cũng không quan tâm, nhưng đừng đ con anh phải chịu thiệt thòi."
Kê Thanh bị hắn chọc tức, nhất thời không biết nên nói gì, căn bản hắn là người đàn ông không nói lý, thật sự chuyện ly hôn của hai người nhanh như vậy đã giải quyết xong, chuyện này Kê Thanh chưa hề nghĩ tới .
Cô không biết cha của cô đã nói gì, nhưng từ sau ngày đó trở đi chuyện hôn nhân của hai người coi như đã chấm dứt, hôn nhân của cô với Phong Cẩm Thành từ lúc bắt đầu đã không vững vàng không có nền tảng, thì làm sao có thể mong ước có kết quả tốt đẹp cùng viên mãn chứ, có lẽ đây cũng được coi là một kết thúc tốt đẹp rồi, dù sao hai người cũng không cần phải đến tòa án để giải quyết.
Kê Thanh trở về căn nhà thuê ở trong nội thành, còn có Kê Thịnh đi cùng, tuy rằng ông không biết lý do vì sao mà con gái và con rể lại thành ra như vậy, nhưng Kê Thịnh vẫn đứng trên lập trường của con gái mà suy nghĩ, từ trước đến nay hắn nợ con gái nhiều quá, hắn nghĩ về sau nên để cho cô tự chọn lựa cuộc sống cho riêng mình, muốn như thế nào hắn cũng sẽ đồng ý.
Lúc Phong Cẩm Thành về đến nhà, vừa bước vào cửa đã thấy hành lý của cô xếp gọn gàng ở góc cửa, Kê Thanh đang nhàn nhã ngồi ở bên cửa sổ đọc sách, trong phòng trống trải im lặng, ánh nắng chiếu vào người cô, nhìn qua thấy cô có chút gầy và tiều tụy.
Kê Thanh ngẩng đầu, buông cuốn sách trong tay ra :" Hôm nay anh có rảnh phải không, chúng ta hãy đi ra làm thủ tục ly hôn đi!"
Phong Cẩm Thành nhíu mắt, đi đến trước mặt của Kê Thanh sau đó ngồi xổm xuống, nhìn cô thật lâu, rồi cúi đầu nói :" Kê Thanh, em nhất định phải ly hôn với anh sao?"
Kê Thanh cụp mắt xuống nhìn hắn, ánh mặt trời xuyên thấu qua màn che, chiếu vào trên mặt và toàn thân của hắn, bóng dáng của hắn dưới ánh nắng mặt trời càng nổi bật lên nét tuấn tú trẻ tuổi, hình ảnh bây giờ của hắn cũng giống với lần đầu tiên Kê Thanh trông thấy hắn vậy.
Yêu người đàn ông này lâu như vậy, cũng nhiều năm trôi qua , nhưng cô cũng không cảm thấy chán, hiện tại cô cảm thấy lòng mình vẫn giống như trước kia không tự chủ được mà rung động. . .
Kê Thanh nhẹ nhàng gật đầu, một tia hy vọng cuối cùng trong mắt của Phong Cẩm Thành liền bị dập tắt, hắn chậm rãi đứng lên, trên mặt khôi phục lại vẻ lạnh lùng xa cách, lấy ở trong cặp ra một tờ giấy màu xanh lá đưa cho Kê Thanh:" Không cần phiền phức như vậy đâu, đây chính là điều mà em hằng mong muốn."
Kê Thanh sửng sốt cầm lấy tờ giấy màu xanh ở trong tay, mấy chữ “chứng nhận ly hôn” đập vào mắt cô chút nhức mắt, cô không khỏi cười khổ, cuối cùng chuyện hai người ly hôn cô không cần đi cũng có thể làm xong thủ tục, Kê Thanh bỗng nhiên ngẩng đầu: " Tiểu tuyết . . ."
Phong Cẩm Thành lạnh lùng cười :" Không phải em đã nói mọi chuyện đều phải được phân chia một cách rõ ràng sao, loại tình thương của người mẹ này không cần em phải bố thí đâu . . ."
Mắt của Phong Cẩm Thành dừng lại trên bụng của cô một chút, sau đó xoay người bước ra cửa, vừa mở cửa đã nhìn thấy đống hành lý của cô xếp ở đó, hắn đi ra ngoài không tự chủ dùng sức đóng cánh cửa lại, “rầm” một tiếng thật lớn vang lên.
Kê Thanh không khỏi cười khổ, ly hôn rồi mà vẫn còn chịu đựng những loại chuyện này, mối quan hệ giữa cô cùng Phong Cẩm Thành vĩnh viễn cũng không thể cải thiện trở nên tốt hơn, sau khi kết hôn và sau khi ly hôn tình hình cũng không hề thay đổi, Kê Thanh cầm lấy giấy chứng nhận ly hôn mà ngẩn người thật lâu.
Mùa đông năm nay vừa lạnh vừa kéo dài hơn so với những năm trước, cuối cùng cũng trôi qua, đến tháng tư thời tiết cũng trở nên ấm áp, cô thể Kê Thanh cũng vì vậy mà hoàn toàn khôi phục lại, hơn nữa đứa nhỏ ở trong bụng cũng rất ngoan, lần này cô không bị ốm nghén như lần mang thai Tiểu Tuyết, khẩu vị của Kê Thanh cũng rất tốt.
Kê Thanh nhìn mấy món ăn màu xanh ở trên bàn, sau khi quan sát thật lâu nghi hoặc hỏi :" Đây là cái gì, sao nhìn giống mộc nhĩ vậy ?"
Tiêu Bác Nhã đứng đối diện nói :" Đây là rau chân vịt, ở ngoài đồng ruộng có rất nhiều, giá trị dinh dưỡng rất cao, hơn nữa rất có lợi cho phụ nữ mang thai."
Kê Thanh nếm thử một miếng, cảm thấy món ăn này có một loại hương vị hết sức ngon miệng cùng một cảm giác khoan khoái.
Tiêu Bác Nhã quan sát cô, đồng thời hỏi :" Sao ? Có hợp khẩu vị không ?"
Kê Thanh gật gật đầu. Đúng là thời tiết tháng tư thật ấm áp, nơi này rất xa nội thành, phong cảnh cũng không tệ không khí lại rất yên tĩnh và trong lành hơn so với thành phố ồn ào kia, nơi này giống như một loại hình khu du lịch sinh thái vậy, có thể đến đây nghỉ ngơi, dưỡng thần đều rất tốt, tuy là nơi này rất xa nội thành nhưng cũng có rất nhiều người đến đây ngắm cảnh cùng hít thở không khí trong lành .
Lúc bọn họ mới đến đây, gần cổng ra vào đã có rất nhiều xe đã đến trước, xe đậu khắp cổng ra vào, trong đó phần lớn đều là xe đắt tiền, những người có tiền đều thích đến nhưng nơi yên tĩnh như chỗ này, muốn được thưởng thức những món ăn rau dại thanh đạm hưởng thụ cuộc sống yên bình, còn người nghèo thì nằm mơ cũng luôn nghĩ đến cuộc sống xa hoa ồn ào, đây chính là con người, lúc nào cũng chạy theo những gì tương phản mà mình chưa thỏa mãn.
Tiêu Bác Nhã đưa cho cô một chén canh rau, để vào tay của cô :" Nghĩ cái gì vậy? Sao sắc mặt lại khó coi thế."
Kê Thanh mỉm cười mà nói :" Em đang nghĩ đến một bộ phim mà trước đây em đã từng xem, nội dung trong đó là người giàu có thì lại muốn sống một cuộc sống bình dị nếm thử những món ăn thanh đạm, còn người nghèo thì ngược lại muốn có được một cuộc sống xa hoa, nhưng khi hai người đó hoán đổi cho nhau thì lại phát hiện chính mình lại không thích ứng được với cuộc sống đó."
Nghe xong Tiêu Bác Nhã không khỏi cười to, ánh mắt của hắn dừng lại ở trên mặt cô, có mấy sợi tóc nghịch ngợm bị gió nhẹ thổi, phất phơ ngay bên đôi má của cô, khiến lòng bàn tay của hắn có chút ngứa ngáy, ngón tay theo bản năng giật giật, hai mắt như sáng lên :" Nói đến phim ảnh làm anh nhớ đến một chuyện, mấy bữa trước anh có giúp một nữ diễn viên thắng kiện, cô ấy có mời anh đến tham dự buổi tiệc của cô ấy, muốn em cùng đi với anh, em thấy sao? Có thể giúp học trưởng việc này được không!"
Kê Thanh nhìn hắn mỉm cười mà nói :" Anh đường đường là một luật sư nổi tiếng mà cũng thiếu bạn gái sao?"
"Thiếu chứ." Tiêu Bác Nhã rất thành thật mà trả lời :" Em có biết là vất vả lắm anh mới tìm được chỗ này, còn đưa em đến đây ngắm cảnh thưởng thức những món ăn đặc sản này, em cũng đừng có cự tuyệt anh nhé, làm như vậy rất là thất lễ đó !"
Bình thường Tiêu Bác Nhã đứng trên cưng vị của một luật sư, trước toà án thì lại rất bình tĩnh cơ trí trật tự rõ ràng thật sự không hài hước giống như bây giờ, nhưng cũng phải công nhận cách thể hiện ngôn ngữ của hắn rất tốt, không hề gây áp lực cho người nghe, khi cô ở cùng một chỗ với hắn Kê Thanh cảm thấy thoải mái.
Giữa hai người chỉ là tình cảm bạn bè, đương nhiên Tiêu Bác Nhã cũng không mấy hài lòng, hắn trăm phương nghìn kế muốn kéo cô vào cuộc sống của hắn, nhưng nguyên nhân Kê Thanh bài xích hắn chính là còn nghĩ đến Phong Cẩm Thành, nhìn cuộc hôn nhân của hai người trong sóng gió không mấy tình nguyện mà phải tách ra, huống chi trong bụng của cô còn mang thai đứa nhỏ.
Kê Thanh trong nháy mắt u buồn, phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nữ rất quen thuộc :" Kê . . . Thanh, thật sự là cô, còn tưởng mình nhìn lầm nữa chứ?" Kê Thanh quay đầu nhìn về phía, Quyên Tử cùng Tả Hoành đã bước tới.
Quyên Tử cùng Tả Hoành thật sự không nghĩ sẽ gặp Kê Thanh ở đây, hai năm cô bỏ đi Cẩm Thành phải chịu khổ, bọn họ ở một bên trông thấy cũng sốt ruột thay cho hắn, khó khăn lắm con gái và vợ cũng đã trở về, nay đột nhiên hai người lại ly hôn, có lẽ người nào không biết chứ, nhưng bọn họ thì lại rất rõ ràng, Cẩm Thành căn bản là không bỏ xuống được.
Tình ca thì không biết, từ ngữ để an ủi khuyên can tìm khắp cũng không tìm được từ nào, chỉ có thể thay nhau cùng Cẩm Thành uống rượu, chuyện này chỉ có mượn rượu gải sầu thôi.
Hôm nay Tả Hoành sắp xếp công việc để đưa vợ đi thay đổi không khí, vừa vào đã thấy vợ nói trông thấy người quen, muốn đi chào hỏi một chút. Thật sự ngay từ đầu Quyên Tử cũng không phát hiện bóng lưng này là của Kê Thanh, chỉ là xa xa thoáng trông thấy Tiêu Bác Nhã.
Quyên Tử cùng Tiêu Bác Nhã cũng có mấy lần hợp tác, nếu gặp mặt mà không chào hỏi thì thật thất lễ, bởi vậy cô mới lôi Tả Hoành đến đây, căn bản cũng không để ý tới sắc mặt của Tả Hoành đột nhiên khó coi, người đàn ông nào lại gần Quyên Tử trong vòng 2m hắn đều xem là tình địch cả, nhưng Quyên Tử đều mặc kệ hắn, dù sao hắn cũng hay ghen bóng gió như vậy, nếu hắn dám phá hư công việc của cô, thì cô sẽ không để yên cho hắn đâu.
Hai người đến gần, Quyên Tử lại phát hiện, người đang ngồi đối diện với Tiêu Bác Nhã là một người phụ nữ, sao lại như thế chứ ? Sở dĩ Quyên Tử nhất định phải qua đây chào hỏi trừ bỏ lễ phép ra cô còn có một chút ý đồ trong lòng, Tiêu Bác Nhã là người đàn ông kim cương độc thân nổi tiếng trong nội thành, hơn nữa cuộc sống sinh hoạt của hắn thật sự là nghiêm túc đến quá đáng, cô chưa từng thấy qua bên cạnh hắn sẽ có phụ nữ, bởi vậy cô thật sự rất tò mò về người bạn gái này của Tiêu Bác Nhã, cô lại gần chút mới phát hiện Tiêu Bác Nhã đang ngồi đối diện với vợ của Phong Cẩm Thành.
Kê Thanh đứng lên miệng tươi cười chào hỏi :" Quyên Tử, đã lâu không gặp ." Ánh mắt của cô liền lướt qua Tả Hoành đang đứng bên cạnh Quyên Tử, Kê Thanh trầm mặc.
Phong Cẩm Thành đối với mấy người bạn này còn thân hơn cả anh em ruột nữa, hơn nữa bốn người đều có một tật xấu giống nhau, bất luận là thị phi trắng đen đúng hay sai cũng sẽ bênh vực cho bạn của mình, mặc dù hiện tại cô đã cùng Phong Cẩm Thành ly hôn, nhưng khi trông thấy cô cùng Tiêu Bác Nhã ở chung một chỗ, thì trong mắt của những người bạn này chắc chắn sẽ không thoải mái vui vẻ .
Kê Thanh đoán quả không sai, hiện tại Tả Hoành chính là không thoải mái chút nào, ngay từ đầu là vì ghen với Tiêu Bác Nhã, nhưng bây giờ thì là vì Kê Thanh.
Trong lời nói của Tả Hoành, thì người phụ nữ này thật sự là người vô lương tâm, mới vừa ly hôn được vài ngày đã vui vẻ đi hẹn hò với người đàn ông khác, còn Cẩm Thành thì ngược lại xa sút trầm trọng, bởi vậy khi trông thấy Kê Thanh như vậy thì trong lòng hắn không thể nào không thay bạn bất bình được.
Tiêu Bác Nhã đứng dậy, rất có phong độ nói :" Trần tiểu thư, cục trưởng Tạ, hai người cũng đến đây cùng cơm sao, thật trùng hợp."
Tả Hoành bước lại gần vợ của hắn, đưa tay bắt lấy tay của Tiêu Bác Nhã, sau đó vội vàng buông ra, ánh mắt chuyển qua nhìn Kê Thanh mà nói :" Thật là trùng hợp, nơi đây là một địa điểm dã ngoại yên tĩnh, rất thích hợp để nói chuyện tình cảm, hơn nữa tôi cảm thấy hoa cỏ cùng cây cối ở đây có vẻ cao và sum xuê hơn ở những nơi khác đó, vừa rồi lúc tôi mới tới trông thấy bên kia có một cái cây , mới có mấy tháng không nhìn đến mà giờ nhánh cây ấy đã vươn cao vươn ra ngoài tường . . . . ." Hắn còn chưa nói dứt lời, đã bị Quyên Tử lặng lẽ nhéo cho một cái.
Quyên Tử nghiêng đầu trừng mắt hắn một cái, không khỏi buồn cười, sợ Kê Thanh xấu hổ, sau khi chào hỏi qua loa liền kéo Tả Hoành đi, sau khi Tả Hoành ngồi xuống ghế liền lấy di động ra gọi điện thoại :" Cẩm Thành, cậu hãy nhìn vợ của cậu mà xem, với Tiêu Bác Nhã ở cùng một nơi, nói nói cười cười rất vui vẻ, tôi nhìn thấy một màn như vậy cũng thấy đau lòng cho cậu, cho dù lời nói của tôi nói là vô ích, nhưng nếu cậu còn tỉnh táo thì hãy suy nghĩ theo cách của tôi mà làm đi! Để đến khi thấy vợ của mình thành vợ của người khác, đến khi đó tất cả đều đã muộn rồi, tôi chân thành khuyên cậu một câu, đối phó với người phụ nữ hồ ly quỷ kế đầy bụng này, không nên nhân nhượng, nếu là tôi thì tôi sẽ trực tiếp lôi vợ về nhà, sau đó đóng cửa lại mà từ từ dạy dỗ lại. . ." Còn chưa nói dứt lời, đã bị quát một tiếng :"Ai . . .Ui. . . Bà xã, sao em lại nhéo anh vậy ?"
Tả Hoành vội vàng nói tạm biệt với Phong Cẩm Thành, buông di động ra, hai tay chà xát vào hai đùi của mình, hắn ghét vợ hắn rat ay ác độc, lúc nhéo hắn đều nhéo nhằm ngay chỗ eo mà ra tay, hơn nữa không hề lưu tình, lần này nhéo còn là rất đau.
Đôi mắt to của Quyên Tử chớp chớp, tiến đến bên cạnh lỗ tai của Tả Hoành, nhẹ nhàng cắn vào lỗ tai của hắn, sau đó thổi một hơi vào tai của hắn mà nói :" Ông xã, anh thật là có bản lãnh đàn ông! Một lát nữa về nhà, em sẽ để cho anh dạy dỗ lại em một chút nhé?"
Tả Hoành đầu tiên là cảm thấy xương cốt đau nhức kế tiếp là run rẩy, hắn vội vàng ôm lấy vợ của hắn sau đó hôn một cái :" He he, bà xã ơi, anh chính là tốt bụng muốn giúp bạn thôi, chứ thật sự đâu có liên quan đến hai chúng ta đâu, với lại bà xã của anh bé nhỏ ôn nhu dịu dàng và hiểu chuyện như vậy, làm sao anh có thể dạy dỗ em chứ, đúng không. . ."