Chương 6
Bởi vì kế hoạch Jaejoong dụ bắt Yunho vẫn đang trong quá trình tiến hành cho nên Junsu và Kibum đã vô tình bị quên mất, nhưng lại làm cho hai đương sự lại cảm thấy những ngày tháng đó rất tốt đẹp.
Junsu và Kibum giống như mọi ngày từ đi xe tới trường, dừng xe xong lại cùng nhau tới lớp học.
“Bumbum, em thấy với năng lực của Jaejoong hyung thì bao lâu Jung Yunho sẽ bị bắt?” Junsu ngậm kẹo que, lưng đeo túi sách bước đi, đám nữ sinh xung quanh nhìn thấy không ngừng gào rú dễ thương với đáng yêu cứ náo loạn cả lên.
“Nói thật thì, em cảm thấy Jung Yunho cũng không phải người lương thiện, mà hai người bọn họ ai bắt ai cũng chưa biết được, nhưng mà kết quả thì lại giống nhau, đều là Kim phúc hắc chắc chắn bị đè, hơn nữa… khụ khụ… nói nhỏ hyung nghe, em đã điều tr.a được một ít thông tin của Jung Yunho, hắn là đầu não lãnh đạo tài năng thì không nói quan trọng là hắn còn là quán quân kiện tướng thể dục thể thao, em cảm thấy Kim phúc hắc…khụ khụ…hyung hiểu chứ?!” Kibum khóe miệng lộ ra nụ cười xấu xa, nghĩ thầm: tương lai tính phúc cuộc sống của anh hai….
“Ặc… cái kia….anh hai…làm sao cơ?” Junsu rõ ràng không hiểu ẩn ý đằng sau câu nói của Kibum.
“hyung ngốc à, thể lực tốt như vậy, hyung xem về sau anh hai còn không vui vẻ sao?!” Kibum trắng mắt liếc tiểu bạch thỏ đơn thuần Junsu.
“[ ⊙o⊙ ] vậy về sau ai nấu cơm cho chúng ta?”
“A! ~ tiêu rồi, về sau chắc chỉ có thể ăn cơm hàng.” Kibum ngẫm lại cũng đúng, 3 ngày không thể xuống giường thì còn làm ăn cái gì đây?…
“Ăn cái gì? Bumbum mấy người đi ăn gì mang tớ theo với.” Ngay lúc hai người còn đang đắm chìm trong tưởng tượng anh hai bị Jung Yunho áp đảo cho không xuống được giường thì một nam sinh vóc dáng cao cao xuất hiện bên cạnh hai người.
“Ha ha ăn ăn ăn, cậu chỉ biết ăn thôi, Susu túi sách rất nặng đi, đưa đây, anh xách cho.” Vẻ mặt chân chó (nịnh nọt) đỡ lấy túi sách của Junsu bên trong chỉ có hai quyển mỏng tanh.
“Xì ~” Changmin trắng mắt liếc mắt nhìn ông anh bên cạnh.
“Changmin, về sau xem ra chúng tôi cùng với cậu đóng quân trường kỳ ăn cơm hàng rồi.” Kibum lôi kéo Changmin bất đắc dĩ nói.
“Vì sao? Không phải có anh hai làm đồ ăn cho hai người sao, đâu cần giống tớ đi ăn hàng chứ?”
“Bây giờ thì có thể nhưng về sau liền khó nói.”
“Vì sao?”
“Anh hai bọn hyung đang dụ bắt Jung Yunho… mà ông kia thể lực đầy mình cứ như siêu nhân, nên anh hai sẽ không còn thời gian mà nấu cơm nữa.” Junsu ngậm kẹo que phồng hẳn một bên má, dựa vào Yoochun nói.
“Jung Yunho? Không phải chứ? Anh của hai người là Kim Jaejoong?” Changmin bất khả tư nghị nhìn Junsu và Kibum.
Hai người vô lực gật gật đầu.
“Vậy xong rồi, thể lực của Jung Yunho đúng là không thể xem thường, các người về sau vẫn là cùng chúng tôi ăn cơm hàng đi.” Yoochun tin tưởng vững chắc. đúng là thể lực của Yunho…không phải của người thường.
“Hai người quen biết Jung Yunho sao?”
“Anh em thân thiết cả, không nói chuyện này nữa, lên lớp thôi, sắp vào học rồi.”
Lại nói tới bên kia, Jung Yunho nhìn đến đầu đề báo chí không giống như dĩ vãng cười nhạt xem thường những tin tức lá cải, hiện tại lại cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
“Yunho, đây là báo hôm nay, cậu xem đi, này này này….” Yesung thấy Yunho cầm báo ngẩn người thì bất đắc dĩ lắc đầu, đây đã là lần thứ 3 từ sáng tới giờ, gọi hắn cũng không phản ứng.
“Để đó đi.” phục hồi tinh thần, hiển nhiên người đó hoàn toàn không có hứng thú với đống báo chí đó.
“Yunho, Jaejoong nói rất rõ ràng nha, mục tiêu của cậu ấy chính là cậu, cậu thấy sao?” Yesung nhớ lại nhiệm vụ buổi sáng Wookie thân ái giao cho mình, thử xem thái độ của Yunho ra sao.
“Giúp tôi gọi điện thoại cho Jaejoong, nói muốn tôi hẹn cậu ta ăn cơm.” Bỏ tở báo sáng xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ thủy tinh đều là dáng vẻ xinh đẹp của người kia.
“Ok.” Yesung xoay người lấy điện thoại ra.
“Alo, Wookie à, Yunho muốn hẹn Jaejoong đi ăn cơm, em hỏi Jaejoong xem lúc nào thì cậu ấy rảnh?”
Một lát sau chợt nghe Yesung hét một tiếng chói tai.
“Cái gì? Không đồng ý…em chắc chắn?”
“Được rồi, anh biết rồi.” Yesung buông điện thoại, quay đầu nhìn về phía Yunho mặt than không chút thay đổi.
“À…ừm…khụ khụ….cậu ấy…từ chối.”
“Tôi biết rồi, anh ra ngoài trước đi.” Yesung đi rồi, Yunho đứng dậy đi đến phía trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
“Muốn trốn sao, không dễ dàng vậy đâu.”
Bên này, Ryeowook kinh ngạc không kém Yesung.
“Hyung, vì sao hyung không đồng ý, hyung chẳng phải đang chờ hắn chủ động sao?!” Ryeowook cúp điện thoại bất khả tư nghị nhìn Jaejoong đang ngồi cười xấu xa.
“Không thể nóng vội, hyung lúc trước chủ động như vậy, hiện tại hắn chủ động hyung liền chấp nhận, thì rất mất mặt.” Nghịch nghịch cái bút trong tay tủm tỉm cười nói.
“Hyung…hyung…quá được.”