Chương 7
“Hyung, tan tầm rồi, em về trước đây, Yesung tới đón em rồi.” Ryeowook nhìn Jaejoong vẫn ngẩn người cả buổi chiều thì bất đắc dĩ lắc đầu ly khai.
“Ừ, Bye bye, hyung cũng phải về sớm nấu cơm tối cho Junsu và Kibum, ~(≧▽≦)/~ là lá la…” Hoàn toàn chìm đắm trong hưng phấn, đồng chí Kim cầm lấy bao công văn tiêu sái đứng dậy rời khỏi phòng, trên mặt là nụ cười tươi không khép lại được.
Một đường vừa đi vừa hát vui vẻ xuống tới bãi đỗ xe…
“Vì sao lại từ chối?” Một thanh âm quen thuộc từ phía sau truyền tới, tay vừa định mở cửa xe liền cứng lại.
“Á…a…anh sao lại ở đây?” Hoàn toàn không ngờ Jung Yunho sẽ tới nên Jaejoong nhìn thấy thân ảnh người kia đang tựa lên đầu xe đứng cách mình không xa liền có chút hoảng hốt.
“Vì sao lại từ chối?” Đến trước mặt Jaejoong như một con báo đen nguy hiểm, kéo gần khoảng cách hai người, nhìn người trước mắt tay chân luống cuống rất đáng yêu, trong mắt lại hiện lên một phần ôn nhu.
“Cái kia…này…” Hoàn toàn không đoán trước được hắn lại đến tận công ty truy hỏi.
“Vì sao?” Nắm cằm cậu nâng lên đối diện mình.
“Tôi…tôi….” ánh mắt né tránh đã bán đứng Jaejoong, nhưng Yunho lại rất thích thú.
“Em làm sao?” Ôn nhu tươi cười làm cho mặt than Jung Yunho có cảm giác bất đồng.
“Tôi vì sao phải đồng ý?!” Xấu hổ gạt tay Yunho ra, sau đó ngửa mặt trừng hắn.
“Bởi vì là tôi.” Tiến thêm một bước kéo gần lại khoảng cách hơn nữa, mặt hai người lúc đó chỉ cách nhau không đến 5cm, cảm giác được cả hô hấp nóng bỏng của đối phương phả ra.
“Anh…anh…. thì sao chứ?!” Theo bản năng lùi ra sau từng bước.
“Bởi vì là tôi, em phải đồng ý.” Bước theo từng bước. (Jer: anh nông dân thật bá đạo=)))
“Dựa…dựa vào cái gì?!” tiếp tục lui về sau.
“Dựa vào việc tôi là Jung Yunho.” Không còn đường lui, đã chạm vào cửa xe rồi.
“Anh là Jung Yunho thì sao?!” Không nhìn gương mặt đẹp trai bá đạo ngất trời kia, khoảng cách hai người lại càng gần hơn nữa.
“Không tốt lắm nhưng mà, em trốn không thoát đâu.” Ghé sát vào tai Jaejoong thì thầm một câu như vậy ý tứ không rõ, rồi ly khai để lại một bức tượng tiểu hồ ly vô thố giơ tay lên chắn trước ngực.
“A a a a….! Tình huống gì đây?”
Sau khi Yunho về nhà, không như bình thường về thư phòng làm việc luôn mà là cùng ông bà Jung ăn cơm tối.
“Con à, tâm tình con hôm nay… rất tốt a.” bà Jung luôn chú ý tới biểu tình mặt than của thằng con trai, hôm nay cái mặt đó lại có biểu tình… ôn nhu? Huh? Ôn Nhu…trong lòng thầm nghĩ: Con mình đã thông suốt rồi sao?
“Vâng.”
“Con à, nói thật đi, có phải con đang yêu không?”
“Không có.”
“╮[╯▽╰]╭ rõ ràng rất cao hứng mà.” Bà Jung bất đắc dĩ cúi đầu xuống.
“Nhưng mà…”
“Cái gì [ ⊙ o ⊙ ]”
“Nhanh thôi.”
Nói xong, Yunho liền ly khai bàn ăn, để lại một bà mẹ hưng phấn đang không ngừng lắc lắc chồng mình để xác nhận có phải mình đang nằm mơ không…khổ thân ông Jung.
“A!~ bà xã, em nhẹ tay….” Ông Jung hét thảm một tiếng…
Mà cùng lúc đó tại Kim gia lại đang tiến hành thêm một cuộc họp gia định khẩn cấp.
“A a a a a ~! Mấy đứa nói xem, đây là tình huống kì quái gì, hoàn toàn chệch khỏi kế hoạch của anh…” Ôm ôm chiếc đuôi bông xù, đồng chí Kim vô lực ngã lăn trên giường.
“Quả nhiên Jung Yunho không phải người lương thiện, anh hai, tặng anh một câu: núi cao còn có núi cao hơn.” Kibum vỗ vỗ vai Jaejoong, đồng cảm.
“Anh hai, hyung không phải là muốn bắt được Jung Yunho sao, hiện tại có gì không tốt đâu?” Junsu ăn thanh sô cô la Yoochun cho nhìn Jaejoong đang lăn qua lăn lại trên giường khó hiểu.
“Không tốt, không tốt, chả có gì tốt cả, làm gì cũng không được, không được a, vấn đề ở đâu đây? Anh ấy hẳn là phải bị từ chối ba lần mới đến tìm hyung chứ, sau đó nói thích hyung, nhưng mà…A…”
“Anh hai, hyung xác định là hyung đang dụ bắt anh ta mà không phải là con mồi để anh ta bắt chứ?” Kibum hỏi ra nghi hoặc trong đầu, sau đó về phòng đi ngủ.
“Anh hai, em cảm thấy hyung bị tóm gọn không còn lâu đâu.” Ăn xong viên sô cô la cuối cùng lau lau miệng, đứng dậy về phòng ngủ.
“Không có khả năng!” Hướng về bóng dáng hai đứa em rời đi gầm lên giận dữ.