Chương 73: Triều đình

Mặt trời ló dạng đằng Đông, ánh nắng vàng chói mắt xuyên qua tầng mây và sương mù, chiếu rọi lên những mái nhà cao thấp ở Nam Đô, lại xuyên qua khung cửa sổ hé mở, soi sáng căn phòng tối tăm.


Mái tóc Lạc Tiện được nha hoàn phía sau búi thành kiểu Viên Kế trang trọng, cài vài cây trâm ngọc thanh nhã, nàng ấy nhìn thoáng qua tia nắng sớm chiếu vào qua ô cửa sổ, biết thời gian đã tới rồi. Vì thế nàng ấy gom hết những món trang sức châu báu hoa lệ trên bàn vào hộp trang sức, xoay người giao cho nha hoàn Hiểu Vân phía sau, bảo: “Tặng cho ngươi, còn cả những đồ vật trong phòng này nữa, sau này đều là của ngươi.”


Hiểu Vân ngơ ngác ôm hộp trang sức nặng trịch kia, mặt đầy vẻ bối rối và khó hiểu.


Chỉ thấy Lạc Tiện đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo màu xanh đen của mình, sau khi nhúng tay vào thau đồng rửa sạch thì lấy nén nhang trong ngăn tủ ra, thắp cho những bài vị trong phòng, hương khói lượn lờ, phả vào khuôn mặt thanh tú của nàng ấy. Đó là đôi mắt lúc nào cũng mang ý cười dịu dàng, đôi mắt được vô số quý nhân quan lại xem là mỹ lệ, chất chứa hết thảy phiền não chốn hồng trần.


Nhưng bây giờ đôi mắt ấy đã không còn nụ cười dịu dàng, tình ý miên man quen thuộc nữa, mà phảng phất như sương khói lượn lờ nơi núi xa.
Nàng ấy cầm nén nhang trong tay, chậm rãi quỳ xuống, cúi lạy bài vị trước mặt. Nàng ấy thấp giọng nói: “Cha, con gái phải đi rồi.”


Hiểu Vân ngơ ngẩn nhìn Lạc Tiện, nhỏ giọng hỏi: “Lạc Tiện cô nương, người muốn đi đâu?”


available on google playdownload on app store


Lạc Tiện không trả lời, nàng ấy bước đến trước lư hương, cắm nén nhang. Dưới lầu truyền đến tiếng huyên náo, cửa phòng bị mở toang ra, gã sai vặt đầu đầy mồ hôi, thở hổn hển nói: “Lạc Tiện cô nương… Dưới lầu có xe ngựa tới đón cô… Là… Là trong cung tới.”


Hiểu Vân giật mình, Lạc Tiện lại chỉ bình tĩnh gật đầu. Nàng ấy cầm túi đồ đi ra khỏi phòng, dừng lại ở cửa một lúc, quay đầu lại nói với Hiểu Vân: “Về nhà, về Lạc Châu.”
Chính điện, quần thần dự thính, lâm chiều.


Lạc Tiện đứng ngoài cửa điện cao lớn chờ, nghe thấy nơi trang trọng uy nghiệm nhất trên đời truyền đến tiếng thảo luận và cãi cọ, quần áo màu son đan xen, cùng các hoa văn phân phẩn cấp đủ màu sắc. Giữa tầng tầng lớp lớp quần áo đỏ thắm đó, có người không một dấu vết quay đầu nhìn ra ngoài cửa, đối diện với nàng ấy, chỉ trong giây lát rồi thu lại nụ cười nhạt.


Tam công tử Đoạn gia, Đoạn Tư, Đoạn tướng quân.
Lạc Tiện nhớ tới cuối năm thứ hai quen biết Đoạn Tư, hắn tới Ngọc Tảo lâu mượn danh nghĩa uống rượu để lấy tình báo từ tay nàng ấy như thường lệ. Hắn cầm chén rượu quơ quơ, đột nhiên hỏi nàng ấy, Lạc cô nương có muốn về lại Lạc Châu không?


Lạc Châu sớm đã rơi vào tay địch, nô gia có muốn về cũng không thể nào.
Nếu Lạc Châu được thu phục thì nào?
Nếu Lạc Châu được thu phục khi nô gia còn sống, nô gia nhất định sẽ trở về Lạc Châu, truy điệu tổ tiên, tinh luyện Thiên Lạc, trục xuất quân thù.


Đoạn Tư cười rộ lên, vị công tử này xưa nay luôn thích cười, nói chưa đến hai câu đã cười híp mắt. Nàng ấy nghi ngờ rằng hắn đang cười nhạo mình không biết tự lượng sức, nàng ấy đã quen với sự khinh thường này rồi, cũng chẳng muốn biện giải gì.


Nhưng Đoạn Tư lại nói không phải ta nghi ngờ Lạc cô nương, tuổi còn trẻ đã có thể được cha ta uỷ thác trọng trách, nắm giữ tình báo của giang hồ và kinh thành như cô nương sao có thể là kẻ đầu đường xó chợ được? Ta nghe Lạc cô nương nói xong, chỉ cảm thấy tán đồng và bội phục, nghĩ xem có nên biến nguyện vọng này thành hiện thực hay không?


Nàng ấy cực kỳ kinh ngạc, mặt không đổi sắc nói bây giờ Đoạn đại nhân, Đỗ tướng, Thánh Thượng đều không có ý định gì với phương Bắc.
Bọn họ không có, nhưng ta và một vị bằng hữu có. Lạc Tiện, có muốn cùng chúng ta thu hồi Lạc Châu không?


“Khi người Hồ Khế tấn công Lạc Châu, mười người thì giết hết bảy tám người, thợ thủ công Thiên Lạc hầu như không còn ai sống sót. Nhiều năm trước Lễ bộ thượng thư Đoạn Thành Chương tìm kiếm khắp nơi, rốt cuộc cũng tìm được thợ thủ công Thiên Lạc cuối cùng và sổ tay luyện quặng. Hiện giờ Lạc Châu đã được thu phục, mong thợ thủ công hiến sách vào gặp Thánh Thượng, mở lại quặng mỏ Lạc Châu.”


Trong đại điện truyền đến giọng của người nào đó, nghe có vẻ như đã có tuổi, thong thả ung dung mà lại uy nghiêm.
Lạc Tiện nghĩ, là Đỗ tướng.
Có lão thái giám cầm phất trần bước ra khỏi cửa, cất chất giọng chói tai nói với nàng ấy một cách hoà nhã: “Lạc cô nương, mời.”


Lạc Tiện gật gật đầu, nàng ấy nhấc váy xoay người rảo bước vào trong, cảm nhận được vô số ánh mắt đang tập trung lên người mình. Toà đại điện khí thế phi phàm này có những cây cột lớn màu nâu đỏ, tảo tỉnh(1) được điêu khắc và trang trí phức tạp, bậc thầm cao cao, dưới đài là các vị đại nhân quyền cao chức trọng, trên đài chính là thiên tử tôn quý mặc long bào, tuổi tầm trung niên. Là mỹ nhân danh chấn Nam Đô, trong triều có rất nhiều người biết mặt nàng ấy, nhưng nàng ấy vẫn mắt nhìn thẳng, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, chậm rãi đi đến giữa đại điện, quỳ xuống đất, lấy cuốn sách đã ố vàng trong tay áo ra, giơ cao qua đỉnh đầu.


Tảo tình


“Dân nữ là con gái của Lạc thị ở Lạc Châu, từ tiên phụ trở lên năm đời đều là thợ thủ công của quặng mỏ Thiên Lạc, ông cố Lạc Phong Hoà là chủ của mỏ thoáng Thập Khê tại Lạc Châu, ch.ết dưới đao của người Hồ Khế. Trước lúc lâm chung đã phóng hoả thiêu huỷ quặng mỏ, cũng đem bí pháp tinh luyện Thiên Lạc viết thành sách, lệnh cho tổ phụ mang sách trốn đến phía Nam sông Quan, truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác cho đến nay. Xin dâng cho Thánh Thượng, để chúc mừng Lạc Châu được thu phục, an ủi muôn vàn oan hồn Lạc Châu.”


Giọng nàng ấy lảnh lót, ngực hạ xuống, hai tay nâng sách lên cao. Ngón tay Lạc Tiện thon dài xinh đẹp, có vết chai do chơi nhạc cụ quanh năm để lại. Đôi tay này đã từng giết người, từng đàn nhạc, tương lai sẽ luyện ra Thiên Lạc tốt nhất từ đá gốc, giống như tổ tiên nàng ấy đã làm bao đời nay.


Thái giám lấy sách từ tay nàng ấy giao cho hoàng thượng, nàng ấy cúi rạp người dưới đất, nghe thấy hoàng thượng chậm rãi lên tiếng: “Lạc thị trung lương, có công lớn với nước, bây giờ chỉ còn lại một mình ngươi. Ngươi có nguyện vọng gì không?”


“Dân nữ chỉ nguyện đến Lạc Châu, góp sức mọn cho quặng mỏ.”
“Được, vậy trẫm phong ngươi làm quận chúa, ban phong hào Hoa Lạc, đến Lạc Châu làm giáo tập(2).”
Giáo tập


“Tạ hoàng thượng ân điển.” Lạc Tiện quỳ lạy, sau đó rời khỏi đại điện theo sự chỉ dẫn của thái giám, mọi người đều dõi mắt nhìn theo cô nương có thể nói là truyền kỳ này. Đoạn Tư và Phương Tiên Dã cũng không ngoại lệ, khi bọn họ thu hồi ánh mắt thì liếc nhìn nhau một cái qua đám quần thần, Đoạn Tư khẽ gật đầu cười.


Mấy ngày trước, hắn và Phương Tiên Dã nói với Lạc Tiện rằng thời cơ đã đến, khi Đỗ Tương muốn báo cáo với Thánh Thượng về nàng ấy và quặng Thiên Lạc, Phương Tiên Dã đã nói với Lạc Tiện hắn ta cũng sẽ nghĩ cách đến hai châu Vân, Lạc. Hắn ta hành lễ với nàng ấy, hỏi Lạc cô nương có đồng ý giúp ta xây thêm một cái Văn Thanh các ở hai châu Vân, Lạc không?


Binh pháp nói kỳ chính tương thủ(3), muốn thu phục mười bốn châu còn lại không chỉ cần có đối kháng bên ngoài, mà ám sát và tình báo cũng không thể thiếu. Lạc Tiện ngẩn người, rồi cười hành lễ nói việc nước nhà trọng đại, đánh đuổi quân giặc, muôn lần ch.ết cũng không chối từ.


Kỳ chính tương thủ


Tầm mắt hoàng thượng trên điện dừng lại trên người Phương Tiên Dã, cười nhẹ nói: “Văn chương của Phương thị lang tuyệt diệu vô cùng, trẫm nghe nói ngươi là người đứng đầu văn đàn Nam Đô, ngay cả thái hậu cũng yêu thích thơ từ của ngươi, khen không ngớt miệng. Hôm trước vừa dùng thanh từ của Phương thị lang trong đại điển tế thiên, hôm nay trời đã giáng điềm lành, thiết nghĩ là do ứng đối của ái khanh đã khiến trời cao vui mừng, đáng được trọng thưởng. Ban ngàn vạn hoàng kim, ba rương trân châu Nam Hải, hai tấm bình phong phỉ thuý, năm thước gấm mây.”


Phương Tiên Dã bước ra bái lạy, cất cao giọng nói: “Văn chương thô thiển được Thánh Thượng thưởng thức đã là may mắn rồi, không dám mong được phong thưởng. Thần có một chuyện, cả gan mong hoàng thượng ân chuẩn.”
“Nói.”


“Nghe nói hoàng thượng đang xem xét ứng cử viên cho chức tuần biên sử Vân Lạc, thần cả gan tự tiến cử, vì Thánh Thượng phân ưu.”


Đại bộ phận những người trong triều, bao gồm cả hoảng thượng ai nấy đều kinh ngạc, Đỗ Tương còn có thể che giấu hỉ nộ, nhưng vẻ kinh ngạc của Trịnh Án lại không thể giấu nổi. Có ai mà không biết nếu không có gì bất ngờ thì vị trí này chắn chắn sẽ là của ông ta.


Hoàng thượng miết ngón tay nhìn về phía Bùi quốc công đứng ở một bên không nói gì, lại nhìn về phía Đỗ tướng bên kia, không chút để ý mà nói: “Phương thị lang có tầm nhìn độc đáo lại suy nghĩ thấu đáo, trẫm tin tưởng hắn ta có thể đưa ra nhiều ý tưởng mới, nhưng dẫu sao tuổi vẫn còn trẻ. Trịnh khanh, ngươi thấy thế nào?”


Nét mặt Trịnh Án đã khôi phục lại như bình thường, ông ta bước ra khỏi hàng hành lễ nói: “Khởi bẩm Thánh Thượng, Phương thị lang quả thật là thiếu niên anh tài, đáng tiếc chưa từng tới hai châu Vân, Lạc, không có nhiều hiểu biết về công sự và mã chính. Thần chỉ sợ Phương thị lang không thể đảm nhiệm.”


“Lời này của Trịnh đại nhân không đúng rồi.” Phương Tiên Dã đứng dậy, xoay người nhìn về phía Trịnh Án, nói: “Lục bộ trong triều mỗi người thực hiện một nhiệm vụ của riêng mình. Như bàn về việc thuế ruộng của Hộ bộ, đến thừa tướng đại nhân cũng không dám nhận là rõ hơn Hộ bộ Vương thượng thư. Từ trước đến nay quản lý một phương, chỉ đơn giản với bốn chữ “biết người khéo dùng”, còn về việc chuyên môn nào đó thì phải do người chuyên trách đảm nhiệm. Chẳng lẽ Trịnh đại nhân lại rành mã chính hơn Thái bộc tự khanh, hay rõ chuyện công sự hơn Công bộ thượng thư đại nhân hay sao?”


Trịnh Án lạnh lùng cười, nói: “Phương đại nhân ăn nói sắc bén lắm, thế nhưng biết người khéo dùng tiền đề phải là người, Phương đại nhân có biết nhân tài nào có thể trợ lực quân sự và chính trị cho hai châu Vân, Lạc hay không?”


Phương Tiên Dã cũng nhẹ nhàng cười, hắn ta nói: “Xem ra Trịnh đại nhân đã tính toán sẵn từ lâu, các chức vị ở hai châu Vân, Lạc đã được định sẵn cả rồi. Thế chẳng phải là ngươi muốn một tay che trời ở hai châu Vân, Lạc hay sao? Hai vị đại nhân từng phạm phải án tham ô mã chính trước đây đương nhiên thông hiểu mã chính, nhưng một khi trở nên ích kỷ và mất kiểm soát, thì quan chức sẽ bao che cho nhau, để mặc cường hào ngầm chiếm đồng cỏ, báo cáo sai lệch số lượng ngựa. Trịnh đại nhân đừng vội giẫm lên vết xe đổ đấy.”


Dù có thế nào Trịnh Án cũng không thể nghĩ được rằng Phương Tiên Dã sẽ dám chủ động nhắc tới án tham ô mã chính, không khỏi cả giận nói: “Phương Tiên Dã! Ngươi đừng vội ngậm máu phun người!”


Phương Tiên Dã lại không để ý tới ông ta, xoay người nhìn về phía hoàng thương, quỳ gối nói: “Thánh Thượng minh giám, thần tình nguyện đến hai châu Vân, Lạc, không sử dụng bạn bè người quen, mà tuyển chọn đề bạt người tài ba ở địa phương, người Hồ Khế nếu có lòng quy hàng cũng có thể dùng. Sự khoan dung độ lượng của Thánh Thượng truyền khắp Đan Chi, có người Hán luôn ngóng khôi phục non sông(4), Hồ Khế sẽ nguyện quy hàng, không đánh mà hàng được binh địch. Ngoài ra, vùng đồng cỏ Vân Châu rộng lớn không nằm trong phạm vi nội cảnh, tình huống đặc thù, mong Thánh Thượng bổ nhiệm mục giám, địa vị ngang với Thái bộc tự khanh, nhưng không cần báo cáo công tác với Thánh Thượng thông qua tuần biên sử, quặng mỏ Lạc Châu cũng sắp xếp như vậy. Thần nguyện củng cố biên quan, vì Đại Lương trường an.”


Người Hán luôn ngóng khôi phục non sông


Đoạn Tư đứng phía sau đám người mỉm cười nhìn Phương Tiên Dã quỳ dưới đất. Mấy ngày trước đây bọn họ có thảo luận lý do thoái thác hôm nay, Lạc Tiện nói không tồi, thật ra Thánh Thượng cũng không có dã tâm với phương Bắc. Nếu không phải bị người Hồ Khế đánh tới mí mắt thì cũng sẽ chẳng đến nỗi phải phản kích giành lại phía Bắc sông Quan.


Đánh hai châu Vân, Lạc cũng là vì vụ tham ô mã chính nghiêm trọng, hoàng thượng sợ Đan Chi biết kỵ binh Đại Lương suy nhược lâu ngày sẽ tấn công vào, mới vội vã lấy hai châu Vân, Lạc để thể hiện sức mạnh.


Đương kim thánh thượng bước qua tuổi trung niên là người chỉ chăm chăm thủ thành, nói đến cùng, việc xây trại nuôi ngựa, dựng quặng mỏ chỉ là để thể hiện sức mạnh quốc gia chứ không thật sự muốn tấn công Đan Chi. Khuyên bảo lão ta không thể chỉ nói vài lời hùng hồn kiến công lập nghiệp mà được, tốt nhất là không đánh giặc, không cần dùng binh mà vẫn có được lãnh thổ mới tốt.


Mặt khác, đảng phái tranh giành trong triều ngày càng kịch liệt, có thể tranh đấu tới hôm nay tất nhiên do hoàng thượng ngó lơ kết quả, lão ta muốn quan viên nội đấu, bao che cân bằng mới không gây nguy hiểm cho vị trí của lão ta. Nhưng giờ đã đến lúc phải lập thái tử, tranh giành đảng phái cuối cùng sẽ diễn biến thành tranh giành người thừa kế, lão ta muốn họ tranh, nhưng không thể để họ tranh đấu quá mức gây đại loạn.


Bên này Bùi quốc công vừa mới tổn thương nguyên khí nặng vì án tham ô mã chính, Đỗ Tương bên kia thừa thắng xông lên, hoàng thượng ắt không thể đứng nhìn Đỗ Tương phát triển an toàn.
Quả nhiên hoàng thượng bật cười, nói với Phương Tiên Dã: “Phương ái khanh nói hay lắm.”


Trịnh Án vội la lên: “Bệ hạ!”


Hoàng thượng lại xua tay ngắt lời ông ta, bảo: “Một khi đã như vậy, thế thì phong Trịnh Án làm tuần biên sử, Phương Tiên Dã làm phó sử, cùng Hoa Lạc quận chúa đến hai châu Vân, Lạc. Phương khanh hãy đề bạt người tài ở địa phương như lời đã nói, mục giám Vân Châu và quặng giám Lạc Châu cứ y thế mà chấp hành.”


Phương Tiên Dã cười rộ lên, lạy nói: “Tạ Thánh Thượng.”
Có thể ngươi vẫn sẽ không thắng được Trịnh Án.
Khi thảo luận Đoạn Tư nói Trịnh Án lớn tuổi lại có kinh nghiệm dồi dào, trước đây Thánh Thượng cũng đã thảo luận với Đỗ Tương nên không thể đổi ý tức thì được.


Mục tiêu là lui về thỉnh cầu thứ hai, được bổ nhiệm làm phó sứ, ngăn cản Trịnh Án xếp người của ông ta đến Vân, Lạc. Chỉ cần ông ta không phải là người duy nhất, ngươi đi cùng ông ta, có Lạc Tiện hỗ trợ thì vẫn có thể tìm được cơ hội từ từ tước bỏ vây cánh ông ta(5).


Tước bỏ vây cánh
Phương Tiên Dã trở lại vị trí của hắn ta, hơi hơi mỉm cười.
Kế tiếp là giải quyết vài chuyện, Hỗ Châu báo có sơn tặc tác loạn, Đoạn Tư bèn xin tự mang binh đi Hỗ Châu diệt tặc, Thánh Thượng vui vẻ đồng ý.


Về phần ta, bây giờ ta muốn xây dựng một quân đội của riêng mình, bồi dưỡng từ con số không theo ý nghĩ của ta.
Ngày đó Đoạn Tư đã nói như vậy.


Ngày đó sau khi tập luyện mọi thứ xong thì đã là đêm khuya, bầu trời đen nhánh không trăng không sao. Đoạn Tư dựa vào cửa sổ thở phào một hơi nhẹ nhõm, hắn quay đầu lại hỏi Phương Tiên Dã, ngươi nói xem, liệu thiên hạ này có thể biến thành dáng vẻ mà chúng ta muốn hay không?


Phương Tiên Dã có chút kinh ngạc, dù sao ban đầu cũng là Đoạn Tư tới thuyết phục hắn ta. Hắn ta trầm mặc một lát, thổi tắt ngọn nến trên bàn, thốt lên trong bóng tối đen kịt.
Bất kể là có được như mong muốn hay không, trước cứ phải thử xem đã. Đi mãi trong trời đêm, ắt có ngày nắng rạng.


Sau khi buổi chầu kết thúc, các đại thần lục tục ra ngoài, đôi oan gia ngõ hẹp Đoạn Tư và Phương Tiên Dã chẳng nhìn mặt nhau mà cất bước đi giữa ánh nắng hè chói chang.
Thoạt nhìn bọn họ như hai người xa lạ, nhưng bóng hắt trên mặt đất lại chồng lên nhau, cùng nhau chung bước.






Truyện liên quan