- Chương 1: Nổi gió
- Chương 2: Trầm Anh
- Chương 3: Nghĩa trang
- Chương 4: Nữ quỷ
- Chương 5: Trừng phạt
- Chương 6: Quân lệnh
- Chương 7: Tâm nguyện
- Chương 8: Luận võ
- Chương 9: Tập kích bất ngờ
- Chương 10: Chiến trường
- Chương 11: Thăm dò
- Chương 12: Quân doanh
- Chương 13: Sông Quan
- Chương 14: Minh châu
- Chương 15: Sấu mai
- Chương 16: Hà Yên
- Chương 17: Giả mạo
- Chương 18: Cướp lương thảo
- Chương 19: Hiện thân
- Chương 20: Giao dịch
- Chương 21: Từ chối
- Chương 22: Chiêu hàng
- Chương 23: Lâm gia
- Chương 24: Bắt cóc
- Chương 25: Phóng hoả
- Chương 26: Phản loạn
- Chương 27: Khế ước
- Chương 28: Băng bó
- Chương 29: Quá khứ
- Chương 30: Người tới
- Chương 31: Xúc cảm
- Chương 32: Bụi gai
- Chương 33: Động lòng
- Chương 34: Mộng đẹp
- Chương 35: Ngục tù
- Chương 36: Kiều Yến
- Chương 37: Đảo ngược
- Chương 38: Lời mời
- Chương 39: U Châu
- Chương 40: Lão gia
- Chương 41: Hôn trộm
- Chương 42: Trong phủ
- Chương 43: Ảo cảnh
- Chương 44: Kỵ quỷ
- Chương 45: Lộ Đạt
- Chương 46: Ngọc Chu
- Chương 47: Thổ lộ
- Chương 48: Bích pháp
- Chương 49: Mê Ngục
- Chương 50: Thắp lại ngọn nến
- Chương 51: Tỉnh mộng
- Chương 52: Trở về
- Chương 53: Nam Đô
- Chương 54: Mẫu thân
- Chương 55: Tránh mưa
- Chương 56: Kẻ địch trong triều
- Chương 57: Gặp lại
- Chương 58: Tỉnh ngộ
- Chương 59: Đính hôn
- Chương 60: Mời
- Chương 61: Quà mừng
- Chương 62: Tỉnh Ngạn
- Chương 63: Liên Sinh
- Chương 64: Hoà Gia
- Chương 65: Hôn phục
- Chương 66: Trò cười
- Chương 67: Đồng ý
- Chương 68: Gõ cửa
- Chương 69: Băng nứt
- Chương 70: Ngã bệnh
- Chương 71: Mã cầu
- Chương 72
- Chương 73: Triều đình
- Chương 74: Hiện thân
- Chương 75: Cảnh đêm
- Chương 76: Vân Châu
- Chương 77: Nghi ngờ
- Chương 78: Phát sinh biến cố
- Chương 79: Sư phụ
- Chương 80: Chấm dứt
- Chương 81: Minh thí
- Chương 82: Suy yếu
- Chương 83: Tiến về phía trước
- Chương 84: Khúc nhạc dạo
- Chương 85: Trọng thương
- Chương 86: Bia mộ
- Chương 87: Tỉnh lại
- Chương 88: Bệnh cũ
- Chương 89: Không về
- Chương 90: Tiến quân
- Chương 91: Chính biến
- Chương 92: Giấu giếm
- Chương 93: Nóng sốt
- Chương 94: Bắt cóc
- Chương 95: Thay thế
- Chương 96: Cướp đèn
- Chương 97: Hoà giải
- Chương 98: Tiền tuyến
- Chương 99: Mất
- Chương 100: Dằn vặt
/2
Văn án:
Trên chiến trường, Hạ Tư Mộ đang nhặt từng mảnh thi thể thưởng thức, nào ngờ lại bị người ta nhặt về nhà.
Vị tướng quân trẻ tuổi nhặt nàng về thật sự nghĩ nàng một cô nương yếu đuối, mất đi người thân trong chiến tranh nên giữ nàng ở lại chăm sóc.
Hạ Tư Mộ thấy vậy đành thuận theo mà diễn một vai cô nương yếu đuối.
— Trời ơi máu kìa! Ta sợ nhất là máu đó, cứ nhìn thấy máu là choáng váng.
— Chậu cây này nặng quá, ta yếu ớt thế này không bưng nổi.
— Sao các ngươi cứ đánh đánh giết giết thế, đáng sợ quá đi.
Nữ võ tướng thầm mến tiểu tướng quân nhìn đến tức trào máu: “Đoạn ca ca không thích cô nương õng ẹo như cô đâu!”
Hạ Tư Mộ nghiêng đầu: “Thật ư?”
Một ngày nọ tiểu tướng quân vô tình mắc sai lầm trên chiến trường, khiến cho người ta có cơ hội ám hại.
Hạ Tư Mộ vai không gánh được, tay không xách nổi, thấy máu thì choáng váng bèn vươn vai giãn gân cốt, thắp lên một ngọn quỷ đăng: “Để ta xem ai dám bắt nạt Đoạn tướng quân Đoàn tiểu hồ ly của chúng ta nào?”
Đoạn Tư từng nghĩ, hắn không nên trêu chọc Quỷ Vương.
Hắn mất một năm mới biết được tên thật của nàng là Hạ Tư Mộ.
Nhưng có lẽ hắn dùng cả đời cũng chẳng thể khiến nàng ghi nhớ tên hắn suốt cuộc đời bốn trăm năm dài đằng đẵng của nàng.
“Ta tên là Đoạn Tư, Tư trong phong Lang Cư Tư*”
_____
(*) “Phong Lang Cư Tư” là chỉ việc Hoắc Khứ Bệnh lên núi Lang Cư Tư đắp đàn tế trời để cáo thành công, sau dùng để chỉ việc kiến lập võ công hiển hách. Về sau “phong Lang Cư Tư” trở thành một trong những vinh dự tối cao của võ tướng dân tộc Hoa Hạ.
Trên chiến trường, Hạ Tư Mộ đang nhặt từng mảnh thi thể thưởng thức, nào ngờ lại bị người ta nhặt về nhà.
Vị tướng quân trẻ tuổi nhặt nàng về thật sự nghĩ nàng một cô nương yếu đuối, mất đi người thân trong chiến tranh nên giữ nàng ở lại chăm sóc.
Hạ Tư Mộ thấy vậy đành thuận theo mà diễn một vai cô nương yếu đuối.
— Trời ơi máu kìa! Ta sợ nhất là máu đó, cứ nhìn thấy máu là choáng váng.
— Chậu cây này nặng quá, ta yếu ớt thế này không bưng nổi.
— Sao các ngươi cứ đánh đánh giết giết thế, đáng sợ quá đi.
Nữ võ tướng thầm mến tiểu tướng quân nhìn đến tức trào máu: “Đoạn ca ca không thích cô nương õng ẹo như cô đâu!”
Hạ Tư Mộ nghiêng đầu: “Thật ư?”
Một ngày nọ tiểu tướng quân vô tình mắc sai lầm trên chiến trường, khiến cho người ta có cơ hội ám hại.
Hạ Tư Mộ vai không gánh được, tay không xách nổi, thấy máu thì choáng váng bèn vươn vai giãn gân cốt, thắp lên một ngọn quỷ đăng: “Để ta xem ai dám bắt nạt Đoạn tướng quân Đoàn tiểu hồ ly của chúng ta nào?”
Đoạn Tư từng nghĩ, hắn không nên trêu chọc Quỷ Vương.
Hắn mất một năm mới biết được tên thật của nàng là Hạ Tư Mộ.
Nhưng có lẽ hắn dùng cả đời cũng chẳng thể khiến nàng ghi nhớ tên hắn suốt cuộc đời bốn trăm năm dài đằng đẵng của nàng.
“Ta tên là Đoạn Tư, Tư trong phong Lang Cư Tư*”
_____
(*) “Phong Lang Cư Tư” là chỉ việc Hoắc Khứ Bệnh lên núi Lang Cư Tư đắp đàn tế trời để cáo thành công, sau dùng để chỉ việc kiến lập võ công hiển hách. Về sau “phong Lang Cư Tư” trở thành một trong những vinh dự tối cao của võ tướng dân tộc Hoa Hạ.