Chương 95: Thay thế
Edit: Ys
Bên kia ầm một tiếng, bóng dáng Yến Kha và Đoạn Tư trong gương biến mất khỏi cung điện tại Ngọc Chu Thành.
Nụ cười trên mặt Hạ Tư Mộ tắt ngúm, sợi tơ gió chẳng chịt quấn quanh cơ thể nàng, căn phòng bắt đầu rung chuyển, quỷ khí trên người nàng bành trướng ra khắp vương cung, thậm chí còn lan ra toàn bộ Ngọc Chu thành, cả toà rối loạn như hứng chịu trận động đất.
Khương Ngải bị quỷ khí áp đảo đến mức quỳ rạp xuống đất, nàng ta nỗ lực ngẩng đầu lên nói với Hạ Tư Mộ: “Vương Thượng… Tư Mộ! Ngươi bình tĩnh lại đi!”
Hạ Tư Mộ mở to đôi mắt đen nhánh, thấp giọng nói: “Hoà Gia Phong Di, ngươi muốn ch.ết sao?”
Quỷ khí hỗn loạn trên người nàng xông thẳng đến Hoà Gia Phong Di trong điện, hắn ta bị bất ngờ chỉ biết giơ cây gậy chống lên, lại thấy Tử Cơ vẫn luôn im lặng bên cạnh đột nhiên chắn trước mặt hắn ta.
Quỷ khí đụng vào người Tử Cơ lập tức tiêu tan. Luồng sức mạnh như nước dập tắt ngọn lửa ngùn ngụt toả ra từ cơ thể Tử Cơ áp chế quỷ khí của Hạ Tư Mộ rồi lan rộng ra, xua tan quỷ khí, bình ổn Ngọc Chu thành. Sức mạnh chỉ chợt bộc phát trong giây lát rồi rút đi ngay, không để lại dấu vết.
Khương Ngải che miệng trố mắt nhìn, còn Hạ Tư Mộ lại nhìn chằm chằm vào Tử Cơ bình an vô sự.
Tử Cơ đứng trước mặt Hoà Gia Phong Di, sắc mặt bình thản: “Hắn ta đã tự mình đến thông báo cho ngươi đầu tiên rồi, là hắn ta sơ suất, nhưng hắn ta biết sai rồi.”
Hoà Gia Phong Di ở phía sau Tử Cơ thò đầu ra, lòng còn sợ hãi mà chớp chớp mắt. Hạ Tư Mộ nhìn Hoà Gia Phong Di nổi những đốm đỏ lớn vì dị ứng, nhắm mắt lại quay đầu đi.
Khương Ngải nhìn Hoà Gia Phong Di, rồi lại nhìn Hạ Tư Mộ, hắng giọng dò hỏi: “Tư Mộ… Đèn Quỷ Vương vậy mà lại là mệnh môn của ngươi sao? Ngươi nói mệnh môn của mình cho Yến Kha biết sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Ta không thể nào để hắn ta dùng Đoạn Tư áp chế ta.” Hạ Tư Mộ lạnh lùng nói. Nàng xoa huyệt thái dương: “Hắn ta không nỡ phá huỷ đèn Quỷ Vương đâu. Giờ biết được chuyện này rồi, để thắng được ta, hắn ta sẽ giữ lại một mạng cho Đoạn Tư.”
Đây là đường sống của Đoạn Tư.
Trong quỷ lao do Yến Kha bài bố, sau khi nghe được những lời nói của Hạ Tư Mộ, hắn ta tức đến nỗi đập nát linh khí trong tay, quay đầu lại thì thấy Đoạn Tư đang mở to mắt trên giá gỗ, ngẩng đầu nhìn về phía hắn ta, ánh mắt u ám.
“Nàng không cứu ta sao?” Đoạn Tư hỏi, ánh mắt run rẩy như không thể tin nổi.
Xem ra hắn đã nghe thấy hết cuộc nói chuyện vừa rồi. Yến Kha thấy dáng vẻ buồn bã của Đoạn Tư, đáy lòng Yến Kha dâng lên một trận thống khoái ác độc, hắn ta cười nhạo: “Từ đầu ra đã nói trước nay nàng không thiếu tình nhân, ngươi thì có là gì chứ? Phù du thoáng qua mà thôi, vì có biện pháp dự phòng nên nàng mới đồng ý dùng đèn Quỷ Vương cứu ngươi. Nếu thật sự bị nguy hiểm thì nàng sẽ vứt bỏ ngươi ngay. Ngươi bị nàng lừa rồi, ngươi chỉ là một món đồ chơi thôi!”
Hắn ta càng nói càng lớn giọng, xúc động phẫn nộ, như muốn trút hết tất cả nỗi nhục hắn ta phải chịu từ Hạ Tư Mộ lên người Đoạn Tư. Thấy sắc mặt người đối diện càng ngày càng tối, lòng hắn ta càng hả hê.
Đoạn Tư cụp mắt rồi lại ngước lên, cười to nói: “Nếu nàng muốn bỏ ta, vậy ta cũng sẽ bỏ nàng. Ngươi phá chiếc đèn đó đi, nàng ch.ết đi rồi thì ta sẽ trở thành người yêu cuối cùng của nàng.”
Yến Kha nghe thế lại do dự, lửa giận trong mắt tan đi, hắn ta cúi đầu nhìn về phía đèn Quỷ Vương bên hông một lát, rồi lại ngước mắt nhìn về phía Đoạn Tư một cách thâm thuý.
Hắn ta chậm rãi đến gần Đoạn Tư, chắp tay sau lưng, vẻ mặt khó lường: “Ngươi mong cả đời này của ngươi có thể chiếm hữu Hạ Tư Mộ hoàn toàn, để nàng không rời xa ngươi sao?”
“Đương nhiên.” Đoạn Tư trả lời mà không cần nghĩ ngợi.
Yến Kha nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Ngươi có thể trao đổi ngũ cảm với Tư Mộ, trong thời gian trao đổi ngủ cảm, Tư Mộ sẽ mất đi tất cả pháp lực, giống như người thường đúng không?”
Đoạn Tư siết chặt nắm tay, hai mắt trợn to, trông như ngạc nhiên lắm. Hắn nói: “Ý ngươi là…”
“Mấy ngày nữa sẽ có một trận chiến lớn, ngươi hãy trao đổi ngũ cảm với nàng theo thời gian mà ta nói. Đợi khi ta đánh bại và bắt giữ được nàng, bắt đèn Quỷ Vương nhận ta là chủ rồi thì Hạ Tư Mộ sẽ phải nghe theo lệnh của ta, ta sẽ bảo nàng sống cùng ngươi trong suốt phần đời của ngươi, thế nào?”
Đoạn Tư im lặng một lát, hắn nói: “Vậy sau khi ta ch.ết, nàng sẽ ra sao?”
“Sau khi ngươi ch.ết thì nàng còn liên quan gì đến ngươi nữa đâu?” Yến Kha cười lạnh nói.
“Cũng đúng.” Đoạn Tư suy nghĩ một lát rồi thấp giọng cười một tiếng, nhìn vào mắt Yến Kha nói: “Thành giao.”
Giờ khắc này Đoạn phủ ở Nam Đô đang loạn hết cả lên. Đoạn Tư đột nhiên mất tích trên đường ra khỏi thành đến quân doanh, biến mất không để lại dấu vết gì, Đoạn phủ mải miết tìm ba ngày ba đêm vẫn không thấy người đâu. Chuyện này truyền tới tai những tướng sĩ ngoài thành, Sử Bưu lập tức nhảy dựng lên.
Trước khi về Nam Đô hắn ta đã nghĩ Hoàng Thượng chắc chắn sẽ tới gây phiền phức cho bọn họ, hiện giờ hắn ta càng thêm chắc chắn Đoạn Tư mất tích là do bị Hoàng Thượng ám hại, có lẽ đã mất đầu rồi cũng nên. Nếu không phải Trầm Anh liều mạng giữ Sử Bưu lại thì hắn ta đã dẫn theo các huynh đệ ngoài thành xông vào Nam Đô bao vây hoàng cung, kêu Hoàng Đế giao Đoạn Tư ra rồi.
Có thể nói là nhà dột còn gặp mưa đêm, Đan Chi vốn đang cầu hoà đột nhiên dấy binh phản công, thanh to thế lớn, không chỉ phản công ở một số vùng tại Phong châu và Thanh châu, mà thậm chí còn cướp một phần U châu, cũng may các tướng sĩ Đại Lương đã đoạt lại được. Hoàng Thượng liền hạ lệnh phái Triệu Thuần đảm nhận chức vị nguyên soái, cùng Sử Bưu, Trầm Anh và các tướng sĩ ngoài thành trở lại tiền tuyến.
Triệu Thuần này cũng xuất thân từ thế gia võ tướng, có vài quân công, nhưng chưa từng đến bờ Bắc. Gã là cận thần tâm phúc của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng muốn nhân cơ hội này nâng đỡ hắn ta. Sử Bưu không thể nghĩ được nhiều như vậy, hắn ta chỉ không phục tên chủ soái từ trên trời rơi xuống này, không thấy Đoạn Tư là không chịu quay lại tiền tuyến, ồn ào nói bọn họ liều mạng ở tiền tuyến, nhưng đến lúc về lại bị người của mình hại, có thế nào hắn ta cũng không ngu ngốc quay lại.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí tại Nam Đô vô cùng căng thẳng, Hoàng Thượng trở mặt gây áp lực lên Đoạn phủ, chỉ trích Đoạn Tư không có chiếu thư đã vô cớ rời Nam Đô, là bất kính với Hoàng Thượng, nhất quyết không thừa nhận Đoạn Tư bị hại hoặc đã ch.ết.
Trên dưới Đoạn phủ như kiến bò trên chảo nóng, sức khoẻ Đoạn Thành Chương vốn đã không tốt nay lại trở nên nặng hơn, đã vậy còn phải chống đỡ cơ thể ốm yếu xoay sở sự việc. Ngay cả Đoạn phu nhân say mê Phật đường cũng phải tạm ra khỏi Phật đường, lo chuyện gia đình.
Ngày thứ năm Đoạn Tư mất tích, vào thời khắc lo lắng nhất, lúc mặt trăng treo cao giữa trời, cửa sau Đoạn phủ bị gõ vang. Người tới mặc áo choàng trùm đầu, nói là muốn gặp Đoạn lão gia để thương lượng về chuyện của Đoạn Tư. Quản gia lập tức dẫn vị khách này đến đại sảnh.
Lúc Đoạn Tĩnh Nguyên hay tin vội vàng chạy tới thì thấy bị khách này đứng ở đại sảnh. Mũ choàng màu đen che khuất khuôn mặt hắn ta, Đoạn Thành Chương chống gậy được tẩu tử Ngô thị đỡ tới, run giọng nói: “Các hạ biết Tư Nhi ở đâu sao?”
Người tới im lặng trong phút chốc mới giơ tay tháo mũ choàng xuống, để lộ giương mặt tuấn tú, mắt phượng môi mỏng, tựa như bức tranh thuỷ mặc núi non, hắn ta chậm rãi ngước mặt lên nhìn mọi người giữa sảnh, đôi mắt sáng tỏ bóng trăng. Hắn ta lắc đầu trước ánh mắt khiếp sợ của Đoạn Thành Chương: “Ta không biết.”
Dừng một chút, hắn ta nói: Có điều, có lẽ các người cần một người giả dạng hắn.”
Đoạn Tĩnh Nguyên ngây người nhìn hắn ta, trông hắn ta vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, nàng ấy lẩm bẩm: “Phương… Tiên Dã.”
Phương Tiên Dã quay đầu nhìn nàng ấy một cái, khẽ gật đầu, sau đó nhìn Đoạn Thành Chương đang tái mặt.
Đoạn Thành Chương giơ ngón tay run rẩy chỉ vào hắn ta, nói: “Đồ mất trí to gan, ngươi đang nói gì vậy? Giả dạng Tư Nhi… Nhiều năm như vậy… Ngươi cho rằng…”
“Đoạn đại nhân, đến nông nỗi này rồi, ông còn cách nào khác sao?”
Phương Tiên Dã thản nhiên nói.
Hắn ta chắc chắn mình sẽ không bị từ chối, và đúng thật là vậy.
Ngày hôm sau Đoạn phủ truyền ra tin tức đã tìm được Đoạn Tư.
Đoạn Tư đột nhiên phát bệnh hiểm nghèo, té xỉu trên đường đến quân doanh, được một nhà nông gần đó cứu về chữa trị, vừa mới tỉnh lại được đưa về nhà. Chỉ là, hắn không phải mắc bệnh bình thường, mà là bệnh hủi rất dễ truyền nhiễm, chỉ có thể đóng cửa từ chối tiếp khách.
Sử Bưu nửa tin nửa ngờ, nói thế nào cũng phải gặp mặt Đoạn Tư, cho dù có cách một lớp cửa mành, hắn ta cũng muốn xác nhận Đoạn Tư còn sống. Thấy Sử Bưu tuỳ tiện xông thẳng vào Đoạn phủ, Đoạn Thành Chương biết nếu cứ tiếp tục ngăn cản sẽ khiến người khác nghi ngờ, đành cho phép Sử Bưu thăm hỏi.
Đoạn Thành Chương ngồi trong Hạo Nguyệt cư, “Đoạn Tư giả” ngồi sau bức mành, ông ấy căng thẳng nhìn hán tử cường tráng và Trầm Anh cùng đi vào. Hán tử hành lễ qua loa với ông ấy rồi gấp gáp nói với người sau bức mành: “Đoạn soái!”
“Sao nào, ngươi cho rằng ta ch.ết rồi à?”
Giọng người nọ ở sau bức mành giống Đoạn Tư tới tám phần, đủ để khiến vàng thau lẫn lộn.
Sử Bưu nghe thấy giọng nói quen thuộc, lo lắng bao nhiêu ngày rốt cuộc cũng yên tâm hơn một chút, lập tức muốn vén mành lên lại bị “Đoạn Tư” quát bảo ngưng lại.
“Sử Bưu! Bệnh của ta sẽ truyền nhiễm, ngươi muốn nhiễm bệnh của ta rồi truyền cho các tướng sĩ hay sao? Hoàng Thượng muốn ngươi quay lại tiền tuyến, sao ngươi lại không đi? Người hiểu Vũ Trận Xa nhất chỉ có ta, ngươi và Trầm Anh, hiện giờ cả ba chúng ta đều ở Nam Đô, Đan Chi phản công mãnh liệt, ngươi bảo Quy Hạc quân và Đinh Tiến phải làm sao?”
Sử Bưu muốn vén mành lên lại buông tay, hắn ta hơi tủi hờn nói: “Ta lo cho Đoạn soái, Hoàng Thượng muốn đổi chủ soái, ta nuốt không trôi chuyện này.”
Người phía sau mành im lặng một lát, thờ dài nói: “Sử Bưu, lần trước say rượu để mất cơ hội ngươi đã từng thề với ta, ngoại trừ không bao giờ uống rượu thì ngươi còn nói sẽ nhất mực nghe lời ta.”
Đoạn Thành Chương không khỏi trợn to mắt, quay đầu nhìn bóng người phía sau mành, bàn tay già nua run rẩy, trong đầu nảy ra những suy đoán kỳ quái.
Sử Bưu nghe “Đoạn Tư” nhắc đến chuyện này, không thể không tin người sau mành chính là Đoạn Tư.
Người ở sau mành tiếp tục nói: “Ngươi yên tâm, ta ở Nam Đô không rơi đầu được đâu. Hiện giờ ngươi nên nghe lời ta quay lại tiền tuyến đi, đánh đuổi bọn Đan Chi về lại nơi của chúng. Còn chủ soái là ai, trước mắt không phải chuyện quan trọng nhất.”
Sử Bưu gục đầu xuống, hắn ta nói: “Nếu Đoạn soái vẫn khoẻ mạnh, vậy thì ta yên tâm rồi, ta sẽ dẫn các huynh đề quay lại giết đám nhãi kia!”
Sử Bưu nói thêm mấy câu nữa với “Đoạn Tư” rồi cáo từ rời đi. Từ nãy đến giờ Trầm Anh vẫn luôn im lặng, lúc Sử Bưu bảo đi, Trầm Anh nói hắn ta có chút chuyện muốn nói với tam ca, lát nữa sẽ đi. Đợi Sử Bưu rời khỏi, Trầm Anh nhìn thoáng qua mành trúc, rồi lại nhìn sang Đoạn Thành Chương đang ngồi ngay ngắn.
Dường như hắn ta hơi do dự, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe người ở sau mành trúc bảo: “Trầm Anh, ngươi muốn nói gì thì nói đi.”
Giọng nói kia không còn là giọng của “Đoạn Tư” nữa.
Rốt cuộc Trầm Anh cũng mở miệng: “Phương đại nhân.”
“Là ta.”
Đoạn Thành Chương trực tiếp bật dậy, khiếp sợ nhìn Trầm Anh trước mặt.
Trầm Anh lại chỉ hỏi: “Tam ca ta đang ở đâu?”
“Ta cũng không biết, chẳng biết hắn đi đâu, sống ch.ết chưa rõ. Ngươi muốn ở lại Nam Đô chờ hắn về sao?” Người sau mành bình tĩnh nói.
Trầm Anh lắc đầu, hắn ta mặc bộ đồ xanh, đứng sau bậc cửa nơi mặt trời chiếu vào, nói: “Ta muốn quay lại tiền tuyến với Sử Bưu. Nguyện vọng của tam ca là diệt Đan Chi phục Trung Nguyên, nguyện vọng của tam ca chính là nguyện vọng của ta, hiện giờ huynh ấy không ở đây, ta muốn bảo vệ nguyện vọng thay huynh ấy.”
Khoảng mười ngày nữa là đến Tết, hắn ta sẽ tròn mười bốn tuổi. Mấy năm nay cơ thể hắn ta đã rắn chắc hơn nhiều, cao ráo tháo vát, khi không ở trước mặt Đoạn Tư và Hạ Tư Mộ, trông hắn ta càng kiên định và trầm tĩnh hơn, rất ra dáng người trưởng thành đáng tin cậy.
Hắn cúi người hành lễ: “Cảm ơn Phương đại nhân, bảo trọng.”
Sau đó quay người nói với Đoạn Thành Chương: “Lão gia, xin hãy giữ gìn sức khoẻ.”
Dứt lời, hắn ta bước ra khỏi phòng, bóng dáng đĩnh đạc biến mất trước cửa Hạo Nguyệt cư.
Phương Tiên Dã dựa vào thành giường, nghe thấy tiếng bước chân Trầm Anh rời đi. Sau một lát, Đoạn Thành Chương đã chống gậy đi tới, vén mành lên đến trước mặt Phương Tiên Dã, sắc mặt tím tái giận dữ, nắm cổ áo Phương Tiên Dã nói: “Ngươi… Sao có thể… Ngần ấy năm ngươi và Tư Nhi… Khụ khụ khụ…”
Đoạn Thành Chương chưa nói hết câu đã ho khan kịch liệt.
Phương Tiên Dã ngẩng đầu thản nhiên nhìn Đoạn Thành Chương, đẩy tay ông ấy ra: “Ông đoán không sai, thuận khí đi rồi nói…”
Hắn ta bật cười trào phúng, nhìn vào đôi mắt tràn đầy khiếp sợ và giận dữ của Đoạn Thành Chương, nói: “Có phải ta nên gọi ông một tiếng cha không?”
Đoạn Tĩnh Nguyên nấp ngoài cửa sổ nghe lén như sét đánh ngang tai, sững sờ tại chỗ.
Mấy ngày sau có vài người lần lượt tới Đoạn phủ thám thính tin tức, muốn nói vài câu với Đoạn Tư, thậm chí Hoàng Thượng cũng đích thân tới, cách một lớp mành thăm dò chân tướng “Đoạn Tư”.
Phương Tiên Dã ở sau bức mành giặc tới thì đánh, nước tới nâng nền. Dù là ai tới thăm dò đều có thể ngăn chặn, giống như nắm rõ hết các mối quan hệ của Đoạn Tư trong lòng bàn tay, từ Hoàng Thượng trong triều cho tới các tướng sĩ. Chỉ tiện miệng đề cập cũng có thể nói ngược về những chuyện xảy ra năm hắn còn làm quan. Người của triều đình dần dần chuyển từ nửa tin nửa ngờ sang hoàn toàn tin tưởng vào sự biến mất và xuất hiện trở lại khó có thể lý giải của Đoạn Tư.
Trong mấy ngày này, Đoạn Tĩnh Nguyên dần thoát khỏi nỗi khiếp sợ và hoang mang, nàng ấy cũng ý thức được một việc.
Có lẽ Phương Tiên Dã và tam ca không phải đối thủ một mất một còn như nàng ấy vẫn nghĩ. Ngược lại, bọn họ còn là những người bạn tốt đã quen biết nhiều năm.