Chương 53: Nam Đô
Edit: Ys
Ngày mồng 3 tháng 4, đại quân về Nam Đô.
Đoạn Tư đã hội hợp với đại quân trước khi họ về tới Nam Đô ba ngày, lúc ấy trời đổ một trận mưa lớn, cây cỏ bên lề quan đạo tươi tốt nhưng cũng lấm lem bùn đất, hắn cầm ô đứng trong mưa chờ, đợi khi thấy xe ngựa của Tần Hoán Đạt dẫn theo đội ngũ mênh mông cuồn cuộn đi đến thì giơ ô của mình ra.
Tần Hoán Đạt thấy đôi mắt người trẻ tuổi sáng ngời có điều lại ẩn ẩn vẻ ảm đạm, trên người toát ra vẻ u ám khó tả. Nhưng chỉ trong giây lát, Đoạn Tư đã cong cong mắt cười, quét sạch vẻ âm u.
Hắn hành lễ nói: “Tần soái, ta đã trở về.”
Tần soái lạnh lùng nhìn hắn, nếu không phải Đoạn Tư có thân thế hiển hách và từng lập công lớn thì sao có thể không màng quân kỷ như thế, biến mất một khoảng thời gian dài rồi giờ mới trở về. Lão ta không muốn nhiều lời, chỉ gật gật đầu ý bảo đã biết rồi. sau khi cơn mưa lớn tạnh, Đoạn Tư gấp ô thản nhiên đi ra sau đội quân, Tần Hoán Đạt lập tức nghe thấy các binh lính hai quân Đạp Bạch và Thành Tiệp hoan hô, nói tướng quân đã trở lại.
Đạp Bạch thì không nói, thế nhưng Thành Tiệp Quân mới chỉ ở trong tay Đoạn Tư hai ba tháng, ấy vậy mà lại nghiễm nhiên biến thành thân quân của Đoạn Tư, nghe hắn sai bảo.
Tần Hoán Đạt quay đầu lại nhìn thoáng qua, phó tướng của lão ta nói: “Đoạn tướng quân này…”
Hắn ta chưa nói hết, nhưng Tần Hoán Đạt biết.
Người này là kỳ tài, rồi sẽ có một ngày trở thành hoạ lớn.
Mạnh Vãn thấy Đoạn Tư trở về không khỏi vui mừng khôn xiết, nhưng ngay sau đó nàng ta đã chú ý tới sắc mặt Đoạn Tư không tốt lắm, tựa như bệnh nặng mới khỏi. Nàng ta bất giác nhớ tới những câu chuyện ác quỷ câu hồn lấy mạng trong truyền thuyết, âm thầm lo lắng. Lần này Đoạn Tư nói mình đi tìm người bằng hữu trong chốn giang hồ, rồi đột nhiên biến mất một tháng trời, trực giác của nàng ta bảo rằng chắc chắn hắn đi tìm Thập Thất.
Quỷ Thập Thập kia tuy trông không giống như loại xấu xa, nhưng chung quy vẫn là hạng âm tà hại người, nếu nàng hại Đoạn Tư thì nên làm sao bây giờ?
Đương lúc Mạnh Vãn muốn nói gì đó lại thôi, Tiết Trầm Anh chạy thẳng tới nắm lấy góc áo Đoạn Tư, đôi mắt sáng lấp lánh, ngẩng đầu nói: “Tam ca, Tiểu… Thập Thất tỷ tỷ đâu? Tỷ ấy không trở về cùng với huynh sao?”
Vì thế Mạnh Vãn làm bộ không thèm để ý mà quan sát biểu cảm của Đoạn Tư, chỉ thấy Đoạn Tư rũ mắt xuống trong giây lát rồi lại ngước mắt cười rộ lên, nét mặt hắn có chút mỏi mệt, nhưng thoạt nhìn vẫn trong sáng như thường.
“Nàng về nhà rồi.” Đoạn Tư trả lời ngắn gọn, hắn ngồi xổm xuống nhéo mặt Trầm Anh, nói: “Ta cũng muốn về nhà, Trầm Anh, chúng ta cùng nhau về nhà đi.”
Mạnh Vãn thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt của Đoạn Tư, trong lòng vẫn có chút hụt hẫng.
Nam Đô tổ chức nghi thức khải hoàn cực kỳ long trọng, Đoạn Tư cưỡi ngựa đi qua trong tiếng hò reo của các bá tánh và tiếng trống nhạc, bầu không khí khắp đoạn đường tràn ngập vui sướng. Đại Lương giàu có yên ổn, Nam Đô lại là nơi đông đúc và phồn hoa giàu có nhất Đại Lương, đưa mắt nhìn quanh khắp nơi đều lại rường cột chạm trổ tinh xảo, đình đài lầu các, vừa nhìn là biết đây là một thời đại thái bình thịnh thế đầy ắp vàng bạc châu báu.
Một nửa giang sơn thái bình thịnh thế.
Đoạn Tư hơi nheo đôi mắt lại, nhưng vẫn nở nụ cười tươi vui sướng hợp hoàn cảnh.
Khi hắn xuống ngựa trước Đoạn phủ, giao ngựa cho người hầu, nhìn cửa phủ cao lớn và hai con kỳ lân thạch hai bên, nghe người hầu hô to tam thiếu gia đã trở về, vậy mà lại cảm thấy mới hơn nửa năm không gặp lại như đã qua mấy đời rồi. Trầm Anh túm chặt góc áo hắn, Đoạn Tư cúi đầu nhìn nó, hỏi: “Cảm thấy xa lạ, sợ hãi sao?”
Trầm Anh căng thẳng vội gật đầu không ngừng.
Hắn xoa xoa gáy Trầm Anh, cười nói: “Ta cũng vậy, cảm thấy xa lạ.”
Đoạn Tư vừa dứt lời thì nghe thấy một giọng nói lanh lảnh cao giọng gọi: “Chú nhỏ!”
Một đứa bé trai khoảng chừng mười tuổi mặc bộ quần áo màu lục đậm chạy ra từ sau cánh cửa. Đứa nhỏ này trông đĩnh đạc anh khí, vẻ ngoài có vài phần tương tự Đoạn Tư, nó chạy như bay đến trước mặt Đoạn Tư, ôm lấy hông hắn hô: “Chú nhỏ, rốt cuộc chú cũng trở về rồi!”
Giọng nói vang dội khiến mấy con chim sẻ đậu trên mái hiên hoảng sợ bay đi.
Đoạn Tư cười rộ lên, bế đứa bé trai lên xoay một vòng: “Nặng lên không ít nhỉ!”
“Chú thả cháu xuống đi! Cháu, cháu đã mười tuổi rồi! Cháu là người lớn!” Thằng bé đỏ bừng mặt, vùng vẫy trong lồng ngực Đoạn Tư. Vậy nên Đoạn Tư đặt nó xuống, nói với phụ nhân đi theo phía sau: “Chị dâu, đã lâu không gặp, vẫn khoẻ mạnh chứ?”
Phụ nhân kia có vẻ ngoài dịu dàng thanh tú, mỗi động tác giơ tay nhấc chân đều mang theo phong thái ung dung, chính là người vợ goá của trưởng tử Đoạn phủ. Nàng ấy ôm bé trai, ôn nhu nói: “Mọi chuyện đều tốt đẹp, chỉ là Dĩ Kỳ cứ nhắc đến đệ mãi. Dạo này nó cao lên không ít, cứ nói mình đã trưởng thành, làm mọi cách rồi mà nó vẫn không nghe lời, ta đang đau đầu đây. Đệ về đúng lúc lắm, thay ta trị nó nhé.”
Nàng ấy đánh giá Đoạn Tư từ trên xuống dưới một vòng, thở dài nói: “Chú nó à, đệ gầy đi nhiều rồi, lần này khổ cho đệ.”
“Đan Chi xâm chiếm Đại Lương ta, người ở biên quan không ai không khổ, đệ thế này không tính là gì.” Đoạn Tư cười cười, hắn nói với cháu trai Đoạn Dĩ Kỳ của mình: “Nếu Dĩ Kỳ nói mình đã trưởng thành, vậy có muốn lên chiến trường với ta không?”
“Con ở bên ngoài ăn bữa nay lo bữa mai một mình thì thôi đi, lại còn muốn kéo cháu trai của mình theo sao?” Một giọng nói uy nghiêm đoan chính, xen lẫn vài phần già dặn không phải phát ra từ người chị dâu dịu dàng của hắn.
Đoạn Tư ngước mắt nhìn lại, một nam nhân trung niên cao gầy mặc áo bào xanh đen thêu hoa văn tiên hạc đứng ở cửa, vóc người ông ấy rất cao, vì bị bệnh tật tr.a tấn nhiều năm nên dáng người có chút ốm yếu, nhưng hai mắt vẫn sáng ngời hữu thần. Bên trái ông ấy là một thiếu nữ đương tuổi dậy thì mặc váy hồng hoạ tiết bươm bướm, thiếu nữ đỡ cánh tay ông ấy, nhìn Đoạn Tư với đôi mắt xinh đẹp sáng ngời, vui mừng khôn xiết.
Đoạn Tư cười rộ lên, cúi đầu hành lễ: “Phụ thân, đứa con bất hiếu đi xa vài tháng, người vẫn an khang chứ?”
Đoạn Thành Chương quan sát Đoạn Tư hồi lâu, con dâu cả của ông ấy có thể nhìn ra vẻ phong trần mệt mỏi và vết thương chồng chất của Đoạn Tư, tất nhiên ông ấy cũng có thể nhìn thấy. Ông ấy vốn có ba đứa con trai, bây giờ chỉ còn một, lại còn suýt nữa bỏ mạng trên chiến trường.
Rốt cục ông ấy chỉ thở dài một hơi, nói: “Đứng ở cửa còn ra thể thống gì, vào nhà nói chuyện.”
Đoạn Tư đồng ý, nhóm người tụ ở cửa đi vào nhà. Chị dâu hắn đi đỡ phụ thân, cô em gái thanh tú mặc váy hồng phấn của hắn bèn lùi xuống đi cùng với hắn, nói: “Tam ca, huynh gầy đi rồi.”
“Tĩnh Nguyên, còn muội thì lại béo lên không ít.”
“…”
Ngay khi Đoạn Tĩnh Nguyên phồng má chuẩn bị tức giận thì Đoạn Tư lại đúng lúc nói: “Quần áo mới không tồi, chất liệu bóng loáng ôn nhuận, hoa văn cũng chưa từng thấy qua.”
Đoạn Tĩnh Nguyên lập tức không giận nữa, nàng ấy dang hai tay ra đắc ý khoe váy của mình, bảo: “Đúng thế đúng thế, muội nói cho huynh biết, bộ quần áo này của muội tìm khắp Nam Đô cũng không có cái thứ hai đâu… Cơ mà, làm sao huynh biết đây là quần áo mới?”
“Chuyện ta chiến thắng trở về lớn như vậy, muội tới đón tiếp ta, sao có thể không mặc quần áo mới?”
Cô em gái nhỏ này của Đoạn Tư rất đẹp, đọc sách không tốt nhưng điều hương phối sắc, thiết kế quần áo đều lành nghề sáng tạo hơn người. Hắn có thể tưởng tượng ra nếu có ngày nào đó hắn da ngựa bọc thây trở về thì cô em gái này nhất định sẽ may một bộ tang phục đẹp nhất, trở thành nữ nhân xinh đẹp nhất trong tang lễ của hắn.
Nếu thực sự có ngày như vậy, nàng sẽ tới sao.
Đoạn Tư giật mình, lắc đầu cười rộ lên, xua đuổi những suy nghĩ về Hạ Tư Mộ trong đầu đi.
Người nhà quan tâm hàn huyên một phen, làm lễ đón gió tẩy trần cho hắn vô cùng náo nhiệt, sau khi ăn cơm trưa xong, phụ thân gọi hắn đến thư phòng.
Khói trắng lượn lờ toả ra hương thơm dìu dịu trong thư phòng, phụ thân khẽ ho hai tiếng, Đoạn Tư bèn hỏi: “Cha, bệnh ho của cha lại tái phát sao?”
“Cái thân già này cứ như vậy, tái đi tái lại.” Đoạn Thành Chương không để bụng mà xua xua tay, ông ấy ngồi trên ghế thái sư bằng gỗ hoàng hoa lê sau thư án, chỉ vào ghế dựa bên cạnh: “Ngồi đi.”
Trước kia khi phụ thân tìm Đoạn Tư nói chuyện, toàn là muốn hắn đứng, những cái ghế khác trong thư phòng này tựa như chỉ để trang trí, đây là lần đầu tiên phụ thân bảo hắn ngồi xuống.
Đoạn Tư hơi mỉm cười, nói: “Vết thương của con đã khỏi rồi, đứng một lúc cũng không đáng ngại.”
Đoạn Thành Chương cũng không cố chấp, ông ấy im lặng trong chốc lát, nói: “Sau này con định làm thế nào?”
Vẻ mặt của ông ấy không quá vui mừng, không giống như phụ thân của một tướng quân thắng trận trở về.
Đoạn Tư lưu loát trả lời: “Con đã là thống lĩnh của hai quân Đạp Bạch và Thành Tiệp, lần này hồi kinh nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì sẽ được tấn phong, địa vị chỉ dưới Tần soái…”
“Làm càn!” Đoạn Thành Chương đập bàn, lại ho khan một trận.
Phản ứng của ông ấy nằm trong dự kiến của hắn, vậy nên Đoạn Tư ngừng câu chuyện, bàn tay đặt sau lưng không nhẹ không nặng mà đan vào nhau, chờ phụ thân nói tiếp.
“Con còn muốn vào lại quân đội? Mạng này còn chưa đủ à? Con ở lại Nam Đô vào triều cho ta, Đỗ Tương cần con. Vốn đã trải sẵn đường cho con, chỉ là tự nhiên rẽ phải lối ngang thôi, con cũng nên quay về rồi.”
Giọng điệu Đoạn Thành Chương chân thật đáng tin, có lẽ ông ấy cũng cảm thấy mình quá mức nghiêm khắc, dừng một chút rồi nói với giọng nhẹ nhàng: “Con đúng thật là có thiên phú về quân sự và chính trị, tương lai ở lại triều làm trong Khu Mật Sứ(*) cũng giống nhau cả.”
Khu mật Sứ
Khu Mật Sứ hay Xu Mật Sứ, trong triều đại nhà Tống (960–1279), một Xu mật sứ đã từng là một ủy viên quân sự phụ trách toàn bộ quân đội quốc gia. Nên mình nghĩ ở đây chức vị này có nghĩa tương tự như vậy.
Đoạn Tư vuốt ve khuy cổ tay áo, cười khanh khách nói: “Được, con nghe lời cha.”
Đoạn Thành Trương nghĩ Đoạn Tư luôn hiếu thuận nghe lời, gần như không bao giờ làm trái ý ông ấy, việc được giao cũng làm rất tốt. Ông ấy cũng thấy thoải mái trong lòng hơn một ít, giọng điệu cũng hoà hoãn: “Lần này con hồi kinh, có một chuyện quan trọng cũng nên đưa vào việc cần làm. Thuấn Tức, năm nay còn đã hai mươi tuổi, cũng nên kết hôn sinh con, khai chi tán diệp cho Đoạn gia rồi.”
“Chẳng phải Đoạn gia đã có Dĩ Kỳ rồi sao?”
“Dĩ Kỳ là Dĩ Kỳ, con là con, đừng có nhập nhằng.”
Đoạn Tư rũ mắt, không chút để ý mà cười rộ lên, hắn nói: “Con không quen biết các quý nữ ở Nam Đô, phụ thân cho rằng con cưới ai là tương đối thích hợp?”
Lời này rất hợp ý Đoạn Thành Chương, ông ấy bảo Đoạn Tư đi lấy ba bức hoạ cuộn tròn trên kệ sách tới, nói với hắn: “Đây là tranh vẽ và bát tự của Tố Nghệ, con gái thứ ba của Hộ bộ thượng thư Vương đại nhân; Trường Linh, con gái thứ năm của Lục học sĩ và Thu Nhan, con gái thứ tư của Tạ quận vương, con nhìn xem có hợp mắt ai không.”
Đoạn Tư cầm ba bức hoạ kia, cười nói: “Vương đại nhân, Lục học sĩ, Tạ quận vương.”
Hoặc có thực quyền, hoặc là thầy của hoàng đế, hoặc là quyền quý. Nếu nhà Đỗ Tương có nữ quyến vừa độ tuổi thì e rằng ngay cả quyền lựa chọn hắn cũng không có.
Tuy Đoạn gia là tam đại danh thần hoàng thân quốc thích, nhưng từ khi đại ca và nhị ca hắn lần lượt qua đời, phụ thân vì bệnh mà từ quan thì dần dần có xu hướng suy tàn. Hiện giờ vinh quang của Đoạn gia đã nhờ hắn mà được vực dậy, ông ấy tất nhiên là muốn nhân cơ hội này ổn định địa vị, phụ thân quả nhiên đã chuẩn bị tốt.
Những cuộn giấy được chuyển qua tay Đoạn Tư, hắn cũng không vội vã mở ra xem vị thê tử mà phụ thân đã tuyển chọn cho hắn, mà từ từ nhìn về phía phụ thân, đột nhiên dùng giọng điệu thành khẩn nói với phụ thân: “Cha, con nghe nói bên cạnh cha từng có một cô nương thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên từ nhỏ, về sau cha và mẹ thành hôn nên bà ấy đã rời đi.”
Đoạn Thành Chương ngây ngẩn cả người, hiển nhiên là ông ấy không ngờ con của mình sẽ đề cập đến đoạn quá khứ này trước.
Dừng một chút, Đoạn Tư lại nói: “Con cũng nghe nói, trước cha, mẹ cũng có một đối tượng hôn ước khác, chỉ là lúc ấy người kia bị cuốn vào vụ mưu nghịch nên bị xử tử, nhiều năm sau cha điều tr.a lại một lần nữa, giải mối oan khuất cho ông ấy.”
Đoạn Thành Chương nhíu mày, nói: “Con muốn nói gì?”
“Cha, con không có kinh nghiệm về việc tình cảm, cha muốn con thành hôn, nên con muốn hỏi cha. Cha có còn nhớ rõ vị thanh mai trúc mã kia trông thế nào không? Cha cưới mẹ con, có từng hối hận không?”
Người ở Nam Đô đều nói ngoại trừ thê tử thì Đoạn đại nhân không có trắc thất cơ thiếp nào, tôn kính thê tử như khách, vợ chồng đầu ấp tay gối.
Nhưng Đoạn Tư lại biết rõ, ngay từ nhỏ đã mơ hồ nhìn ra, cha mẹ hắn chưa từng yêu nhau.