Chương 54: Mẫu thân

Trong đầu chỉ còn lại một bóng dáng đẹp đẽ mơ hồ, ông ấy cài một đoá hoa đào lên mái tóc nữ nhân ấy, nàng nói gì đó, rồi vì sao lại cười, ông ấy cũng không nhớ rõ nữa.
“Sau khi bà ấy đi, cha có khổ sở không, có thường xuyên nhớ bà ấy không?”


“Thời niên thiếu còn ngây thơ, thi thoảng sẽ khổ sở, nhưng thời gian dài rồi sẽ buông xuống. Đời người có nhiều chuyện quan trọng hơn nữ nhi tình trường, không có ai không thể rời xa người nào đó, cũng không có ai không có người nào là không được.” Đoạn Thành Chương trầm mặc một lát, hỏi: “Con có cô nương mình yêu rồi?”


“Vâng.” Đoạn Tư rũ mắt.
“Là một bình dân?”
“Đúng vậy.”
“Về sau có thể nạp làm trắc thất.”
Đoạn Tư bỗng nhiên cười rộ lên, hắn lắc đầu nói: “Vậy cô nương mà phụ thân thích kia, sao không trở thành di nương của con?”


Luôn có người không chịu thua thiệt, hơn nữa nếu thật lòng thích thì sao lại để nàng chịu thiệt.


Đoạn Tư không tiếp tục đề tài này nữa, quay đề tài trở về chính sự. Đoạn Thành Chương giao phó một phen xong, dường như nhớ tới gì đó, nhíu mày nói: “Lần này còn về kinh có vô số cặp mắt nhìn chằm chằm, hãy nhớ thận trọng từ lời nói đến việc làm, đặt biệt là lúc đối mặt với Phương Tiên Dã… Bây giờ tên kia là thủ lĩnh của văn đàn, nhóm quan chức không tin phục Ngự Sử Đài rất thích thi từ văn chương của hắn ta. Con phải chú ý tránh đi mũi nhọn.”


Đoạn Tư gật gật đầu, hắn quan sát biểu cảm của Đoạn Thành Chương, hỏi: “Cha, có phải Phương Tiên Dã có xích mích gì với nhà chúng ta không?”
Ánh mắt Đoạn Thành Chương trầm xuống, nói: “Nghe ta nói là được, không cần hỏi nhiều.”


available on google playdownload on app store


Đoạn Tư cũng nghe lời mà không truy hỏi, hai người đơn giản hàn huyên vài câu sau đó Đoạn Thành Chương bảo hắn đi nghỉ ngơi trước. Đoạn Tư rời khỏi thư phòng, vừa mở cửa đã thấy Đoạn Tĩnh Nguyên dán lên cửa, hắn đóng cửa lại, khoanh tay cười nói: “Lại nghe lén ta với cha nói chuyện?”


Đoạn Tĩnh Nguyên nhìn xung quanh gian phòng nghỉ một chút rồi kéo ống tay áo Đoạn Tư sang một bên, hỏi: “Có phải Phương Tiên Dã là người đã từng tố giác, đẩy huynh ra biên quan không? Hình như hắn ta luôn đối đầu với huynh, hắn thật sự có thù oán gì với nhà ta sao?”


Đoạn Tư im lặng một lát, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Có thù oán chẳng phải rất bình thường sao? Bây giờ có ai mà không có chút thù oán với nhau. Giữa ta và muội còn có thù oán nữa mà.”
Đoạn Tĩnh Nguyên trợn tròn mắt, cả kinh nói: “Giữa chúng ta có thù gì?”


“Khi còn nhỏ muội ăn vụng bánh hoa quế, đổ vạ lên người ta. Còn nữa, muội luôn nhắc mãi, nói ta không tốt bằng lúc ở Đại Châu.”
Đoạn Tĩnh Nguyên tức khắc không còn gì để nói, nàng ấy cả giận: “Huynh có ghi thù dai quá không thế? Đó đều là chuyện khi còn nhỏ rồi?”


“Muội cũng biết cơ à, năm tám tuổi muội về Đại Châu ở có ba tháng, vậy mà cũng có thể nhắc mãi cho tới hôm nay?” Đoạn Tư nhanh chóng phản kích.


Đoạn Tĩnh Nguyên hừ một tiếng, nói: “Ai mà biết được tam ca khi đó hào hoa phong nhã như vậy, lúc trưởng thành lại biến thành bộ dạng nhanh mồm dẻo miệng như bây giờ. Muội phải nói, còn muốn nói một trăm lần, tam ca huynh là đồ lớn mà không đứng đắn!”
Đoạn Tư mỉm cười không nói.


Cũng không biết có phải bởi vì thế hệ huynh đệ tỷ muội chỉ còn lại mỗi hắn và Đoạn Tĩnh Nguyên hay không mà Tĩnh Nguyên và hắn cực kỳ thân thiết. Đoạn Tư rời Nam Đô khi nàng ấy còn nhỏ nên nàng ấy không có ấn tượng gì với hắn cả. Về sau nàng ấy đến Đại Châu thăm tổ mẫu, lúc trở về nàng ấy cứ luôn miệng nhắc đến tam ca của mình, nói tam ca nàng ấy là nam nhân tốt nhất thiên hạ, tương lai nàng ấy có gả cũng phải gả cho người như tam ca.


Sau khi Đoạn Tư trở lại Nam Đô, tốn rất nhiều công sức mới phá vỡ được ảo tưởng tốt đẹp của nàng ấy, khiến cho nàng ấy từ luôn miệng nói “Ta phải gả cho người như tam ca” biến thành “Tam ca là tên đại lừa đảo”. Tuy rằng ngày nào nàng ấy cũng đấu võ mồm với hắn, nhưng ở bên ngoài lại vô cùng bao che hắn, không chấp nhận cho bất kỳ ai nói hắn không tốt.


Đoạn Tĩnh Nguyên nhìn quyển trục Đoạn Tư cầm trong tay, hỏi: “Tam ca, huynh thật sự muốn cưới vợ sao?”
Ánh mắt Đoạn Tư cũng dừng lại trên quyển trục, nói: “Có lẽ vậy.”


“Cũng phải, huynh luôn nghe lời cha nhất. Cha bảo huynh thi khoa cử huynh liền thi khoa cử, bây giờ muốn huynh rời quân đội trở về huynh cũng đồng ý rồi. Chuyện thành thân này… Huynh sẽ không phải là cha chọn ai thì cưới nấy chứ? Đây chính là đại sự cả đời!” Đoạn Tĩnh Nguyên lải nhải, nàng ấy ngước mắt nhìn về phía mái nhà gỗ nơi xa, nói: “Chuyện này nên do mẹ xem giúp huynh, có điều…”


Từ khi Đoạn Tư hồi phủ đến bây giờ đã được mấy canh giờ, thế mà mẹ vẫn chưa xuất hiện. Đoạn Tĩnh Nguyên tự biết mình lỡ lời, vội vàng giải thích: “Mẹ đã quen ăn chay, không ngửi được mùi thức ăn mặn nên mới không tới ăn cơm cùng chúng ta, vốn nói rằng buổi chiều huynh mới tới nơi nên cả sáng hôm nay bà ấy đều đóng cửa tụng kinh, không cho quấy rầy…”


Sắc mặt Đoạn Tư vẫn không thay đổi, giọng điệu nhẹ nhàng, nói: “Tĩnh Nguyên, muội đang sợ cái gì?”
Đoạn Tĩnh Nguyên thầm nói muội sợ gì chứ, còn không phải huynh và mẹ trước nay không thân thiết, sợ hai người lại xảy ra hiềm khích như trước kia sao.


Đoạn Tư như nhìn ra sự lo âu của nàng ấy, thoải mái hào phóng nói: “Ta đang định đến Phật đường thăm mẹ đây, không cần lo lắng.”


Hắn đưa bức hoạ cho Đoạn Tĩnh Nguyên, bảo nàng ấy nhìn xem giúp hắn trước. Sau đó gọi Trầm Anh tới, bảo nó cùng mình đi đến Phật đường ở hậu viện gặp mẫu thân.


Vừa rồi hắn đã giới thiệu vị nghĩa đệ này của hắn với người trong nhà, cũng nói rõ về sau Trầm Anh sẽ sinh sống trong phủ. Bởi vì trước đây hắn không thích có người đi theo, bên người không có lấy một người hầu nào, thế nên khi nghe hắn nói muốn dẫn theo Trầm Anh bên cạnh, mọi người trong nhà đều bất ngờ.


Chị dâu cả là người tỏ ra vui vẻ nhất, nàng ấy nói trong nhà không có nhiều người, Dĩ Kỳ đọc sách một mình cô đơn, Trầm Anh tới vừa hay có thể làm bạn. Dĩ Kỳ ồn ào bảo nếu chú nhỏ nhận Trầm Anh làm đệ đệ, vậy chẳng phải nó cũng phải gọi Trầm Anh là chú sao? Nhưng Trầm Anh còn nhỏ hơn Đoạn Dĩ Kỳ vài tuổi, tất nhiên Đoạn Dĩ Kỳ không chịu, náo loạn một hồi lâu rốt cuộc kết luận nó có thể trực tiếp gọi tên Trầm Anh.


Đoạn Tĩnh Nguyên nhìn Trầm Anh một hồi lâu rồi không kiêng dè gì nói thẳng với tam ca của mình: “Tam ca, nghĩa đệ này của huynh có chút quê mùa.”
Dừng một chút, nàng ấy tự tin nói: “Huynh giao cho muội đi, không tới một năm muội sẽ biến nó thành quý công tử của Nam Đô.”


Đoạn Tư xua xua tay nói: “Sau này nó còn phải lên chiến trường với ta, muội đừng có khiến nó giống như mấy công tử ăn chơi trác táng ở Nam Đô.”
Lời này thành công thu hoạch được một cái nhìn xem thường từ Đoạn Tĩnh Nguyên.


Có lẽ chính câu “lên chiến trường” này của hắn khiến cho phụ thân chú ý nên phụ nhân mới vội vàng nói chuyện với hắn, muốn hắn cắt đứt tâm tư với chiến trường.


Tiếng Trầm Anh gợi lại hồi ức của Đoạn Tư, hắn ngước mắt nhìn lại, Trầm Anh chạy một mạch tới trước mặt hắn, ngẩng đầu hưng phấn hỏi: Tam ca, huynh gọi đệ.”
Hiện giờ câu tam ca này nó gọi rất thuần thục, giống như trước kia nó gọi Tiểu tiểu thư tỷ cả ngày vậy.


Đoạn Tư cười bình đạm, sờ sờ đầu Trầm Anh, nói: “Lát nữa cùng ta tới bái phỏng mẫu thân, bà ấy thích yên tĩnh, đệ đừng nhiều lời là được.”
Trầm Anh gật đầu như giã tỏi.


Vì vậy hắn dắt tay Trầm Anh đi xuyên qua hành lang dài trong sân, đi đến bên ngoài Phật đường có một hồ sen trắng yên tĩnh, trong Phật đường mơ hồ có tiếng tụng kinh. Đoạn Tư thở ra một hơi, đi đến Phật đường lập tức đẩy cửa ra, phụ nhân bên trong không vui mà quay đầu lại nói: “Là ai…”


Nhìn thấy là hắn tới, phụ nhân giật mình, đứng dậy khỏi đệm hương bồ gọi: “Tư Nhi.”


Phụ nhân hơn bốn mươi tuổi, thái dương đuôi mắt đã nhuốm màu gió sương, mặc bộ quần áo màu xanh, cài một cây trâm gỗ mun, trang điểm đơn giản, dù vậy vẫn không che lấp được dung nhan mỹ lệ cùng với khí chất cao quý ưu nhã từ trong xương.


Đây là con gái của đại trưởng công chúa, biểu muội của đương kim Thánh Thượng, quận chúa Tây Hà kim chi ngọc diệp của Đại Lương. Cũng là thê tử của phụ thân hắn, mẫu thân hắn.


Đoạn Tư trong sáng cười rộ lên, tựa như bao đứa trẻ đi xa trở về nhà khác, thân thiết gọi: “Mẹ, con đã trở về. Nghe nói dù thế nào thì mẹ cũng phải tụng kinh xong mới bằng lòng ra ngoài, người khác cũng không dám quấy rầy, con nhớ mẹ nên tới gặp mẹ đây.”


Dường như phụ nhân có hơi không được tự nhiên, bà ấy thấp giọng nói: “Nghe nói sớm nhất cũng là chiều nay con mới về tới, cho nên mẹ… Con mau ngồi đi.”


Đoạn Tư đồng ý, đi đến ghế dựa bên cạnh ngồi xuống, mẫu thân cũng rời đệm hương bồ, lư hương và tượng Phật, ngồi cạnh Đoạn Tư cách một cái bàn.


Ánh mắt bà ấy dừng lại trên người Trầm Anh, Đoạn Tư bèn nói với mẫu thân: “Đây là nghĩa đệ Tiết Trầm Anh con nhận trên chiến trường, cha mẹ đệ ấy mất sớm, tỷ tỷ lập công lớn trên chiến trường, con nhận sự gửi gắm của tỷ tỷ đệ ấy nên chăm sóc đệ ấy. Trầm Anh, tới bái kiến mẫu thân.”


Trầm Anh quy củ đi tới, quỳ trên mặt đất cúi đầu lạy: “Bái kiến Đoạn phu nhân.”
Đoạn phu nhân lập tức cúi người đỡ nó, ôn hoà nói: “Không cần hành đại lễ này, ngươi vào Đoạn gia cũng là duyên phận. Phật Tổ từ bi, về sau nơi này chính là nhà ngươi.”


Hai mắt Trầm Anh ươn ướt, nó rầu rĩ đồng ý rồi đứng lên, trong lòng cảm thấy Đoạn phu nhân thật là dịu dàng lại hiền từ, là người tốt hiếm có. Đoạn phu nhân bèn lấy khăn lau lau hai mắt Trầm Anh, đảo mắt nhìn về phía Đoạn Tư, phát hiện Đoạn Tư cũng vừa dời mắt từ trên bàn tay lau nước mắt cho Trầm Anh tới, vừa đối diện với bà ấy lại mang theo ý cười.


Đoạn phu nhân nghiêm túc nhìn Đoạn Tư, hỏi: “Mấy ngày nay con ở trên chiến trường… có bị thương không?”
“Có vài vết thương nhỏ, có lẽ là do mẫu thân ngày ngày tụng kinh cầu phúc, cuối cùng vẫn là hữu kinh vô hiểm, gặp dữ hoá lành.”


Đoạn phu nhân gật gật đầu, tay bà ấy vẫn còn nắm tay Trầm Anh, vô thức vuốt ve, phảng phất như cần đứa trẻ xa lạ này giúp giải toả bớt căng thẳng trong lòng. Ánh mặt trời không một tiếng động xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu lên mặt bàn giữa bọn họ, nhang thờ toả ra khói trắng lượn lờ, nhất thời khung cảnh cực kỳ yên tĩnh.


Đoạn Tư im lặng một lát rồi cười ra tiếng, hắn ngây thơ hồn nhiên nói: “Sao lần nào mẹ thấy con cũng câu nệ như vậy, ngay cả Tĩnh Nguyên cũng nghi ngờ giữa chúng ta có hiềm khích gì đó.”


Đoạn phu nhân giật mình, bà ấy hơi hoảng loạn mà rũ mắt rồi lại nâng lên, do dự nói: “Mẹ chỉ cảm thấy mấy năm nay luôn không thể làm gì được cho con, thẹn trong lòng. Dù sao… vào lúc con cần mẹ nhất, mẹ cũng không thể ở bên cạnh con.”


Bà ấy có điều ám chỉ, tựa như đang nói đến bảy năm biến mất kia.
“Mẹ nghĩ nhiều rồi, con chưa từng oán giận mẹ vì chuyện đó.”


“Chính là bởi vì con không oán giận mẹ nên lòng mẹ mới càng thấy không dễ chịu, cảm thấy không có mặt mũi nào mà nhìn con.” Đoạn phu nhân thở dài một tiếng. Bà ấy suy nghĩ trong chốc lát, nói: “Mấy ngày nữa mẹ muốn đến chùa Kim An ngoài thành cầu phúc, con có muốn đi cùng mẹ không?”


Đoạn Tư nhẹ nhàng nói: “Mẹ biết con không thích mấy nơi đó mà, nếu tâm không thành thì vẫn không nên bước vào tịnh địa Phật môn. Vẫn là để Tĩnh Nguyên đi cùng mẹ như mọi khi đi, mẹ cũng rất thích muội ấy đi cùng, không phải sao?”


Tuy rằng đề nghị của mình bị Đoạn Tư từ chối, nhưng Đoạn phu nhân lại như thở phào nhẹ nhõm, bà ấy không còn lời nào vẫn lựa lời nói: “Tính cách Tĩnh Nguyên hoạt bạt như vậy, thế mà cũng có thể tĩnh tâm tới lễ Phật, có lẽ là thật sự có duyên với Phật Tổ.”


Đoạn Tư nhịn không được khẽ cười vài tiếng, Đoạn phu nhân tỏ ra khó hiểu. Hắn bèn giải thích: “Tiểu muội nào phải có duyên với Phật Tổ, muội ấy chỉ là vì quá thích mẹ, muốn mẹ quan tâm, bầu bạn với mẹ. Mẹ vẫn luôn ở trong Phật đường, muội ấy muốn ở cạnh mẹ nên luôn chạy tới Phật đường, mấy năm nay khó khăn lắm mới có thể dần dần trở nên thân thiết với mẹ.”


Đoạn phu nhân có chút thẹn thùng, Đoạn Tư lại như vui đùa mà nói tiếp: “Ngày nhỏ con quá cứng đầu, chưa từng đến Phật đường, cứ nghĩ có lẽ sẽ có ngày mẹ bước ra khỏi Phật đường, đi đến cạnh con. Ai ngờ chưa đợi được mẹ, con đã đi trước.”


“Tư Nhi… Mẹ… Mẹ chỉ là…”
“Mẹ bái phật tất nhiên là vì cả nhà an khang, khi còn nhỏ không hiểu chuyện, bây giờ con đã hiểu rồi.”


Đoạn Tư không đợi Đoạn phu nhân giải thích đã nghĩ ra một cái cớ thấu tình đạt lý giúp bà ấy. Đoạn phu nhân giật mình, siết chặt Phật châu trong tay, sắc mặt càng thêm ảm đạm.


Đoạn Tư nắm tay Trầm Anh ra khỏi Phật đường, rẽ vào một lối rồi lập tức dừng bước. Trầm Anh nắm chặt tay hắn, có chút lo lắng nhìn hắn. Trên mặt Đoạn Tư ca ca của nó vẫn còn nét mệt mỏi vì bệnh nặng mới khỏi, sắc mặt nhợt nhạt, mặc một bộ quần áo màu xanh đen, thoạt nhìn điềm tĩnh mà lại khó lường.


Đoạn Tư đột nhiên quay đầu, nhéo nhéo mặt nó, cười nói: “Khi còn nhỏ ta thật sự hy vọng bà ấy có thể lau nước mắt cho ta giống như lau nước mắt cho đệ ban nãy. Thế nhưng nghĩ kỹ lại, ta chưa từng khóc trước mắt bà ấy. Lại cẩn thận ngẫm nghĩ, nhìn lại kiếp trước, kể từ khi có ký ức, ta không biết ta có cần bọn họ nhất lúc nào.”


Trầm Anh có hơi phân vân, nó lắc lắc tay Đoạn Tư, hỏi: “Bọn họ đối xử với huynh không tốt sao? Huynh có chán ghét bọn họ không?”
Đoạn Tư lắc đầu, hắn cúi đầu nhìn Trầm Anh, nói: “Ta không hận bọn họ, thật ra ta hiểu bọn họ, có lẽ vẫn luôn yêu họ.”


Chỉ là cho đến ngày nay, hắn chưa từng cần, cũng sẽ không trông cậy vào bọn họ.






Truyện liên quan