Chương 52
"Grao" một con hồng xà từ phía sau cuốn chặt lấy người Bạch Tuyết Linh. Phía trên vọng xuống một tiếng nói như sấm rền:
- To gan, ngang nhiên dám mưu sát thần tộc, ngươi nhất định trả giá.
Xuất hiện trước mặt nàng là một hắc y nam tử, vẻ mặt hung thần ác sát nhìn nàng, gằn từng chữ:
- Súc sinh dám hủy đi tôn nghiêm cùng danh dự của thần tộc, hừ, ta sẽ khiến ngươi muốn ch.ết cũng không được mà muốn sống cũng không xong.
Hồng xà quấn lấy người nàng như rút đi khí lực của Bạch Tuyết Linh làm nàng không thể phản kháng. Người kia thấy vậy thì cười man rợ hình hồng xà, hồng xà như hiểu ý.
Nó há cái miệng đỏ như máu của nó ra, từng chiếc răng nanh nhọn hoắc cũng theo đó mà lộ ra. Nó liền một phát cắn thật mạnh xuống vai nàng, làm nàng hít một ngụm khí lạnh thiếu chút nữa thì kêu lên.
- Ha ha thế nào? Đau chứ, ngươi yên tâm, độc của Tiểu hồng do ta nuôi sẽ không khiến ngươi ch.ết, nhưng nó sẽ khiến ngươi đau đớn như ch.ết đi sống lại.
hắn cợt nhã cười, sau lại nhìn năm người đang nằm trên mặt đất, không khỏi khinh thường:
- Hừ, toàn một lũ yếu đuối, ngay cả mộtnữ nhân tay trói gà không chặt cũng không lo nổi, đúng là thảm hại.
Hồng xà buông nàng ra, Bạch tuyết Linh chống đỡ vết thương dựa người vào thân cây. Miệng vết thương lớn vẫn còn chảy máu, cơn đau từ vai truyền cả toàn thân làm nàng cắn môi trắng bệch.
Nam nhân không quan tâm tới nàng mà nhìn năm người kia, trong mắt nồng đậm sát khí cùng khinh bỉ:
- Ha, muốn ta cứu sao? Được thôi, dù sao Tiểu Hồng cũng chưa ăn, lấy các người làm thức ăn cho tiểu Hồng cũng được đấy chứ?
- Ngươi...người...- Hoàng Tâm liên tức giận muốn quát.
- ta làm sao? không phải ta đã nói ngay từ đầu rồi sao, cho nên kết cục như hiện tại là điều tất nhiên.
- Tiểu Hồng, tới, đây là bữa ăn của ngươi, ráng mà hưởng thụ đi.
Nghe lời hắn, hồng xà trượt đến chỗ năm người, nó nhìn một vòng rồi ánh mắt rơi vào người Hoa Tâm Liên.
Tiến tới chỗ nàng, nó vươn lưỡi ɭϊếʍƈ vết máu trên người nàng. Ừm, không tệ, thưởng thức người này trước.
Nó quấn lấy người Hoa Tâm Liên, một lần siết của nó làm nàng ta dập nát hết xương, đến nỗi chẳng còn kêu được nữa. Lúc đó nó mới há cái miệng hôi thối của nó ra, nhìn nàng một vòng rồi liến nhanh như chớp đớp thẳng từ đỉnh đầu của nàng ta.
Thấy cảnh này ai cũng thót tim, chỉ sợ lượt sau sẽ đến mình.
Bạch tuyết Linh suy yếu nhìn một màn này, nàng đã quá khinh địch rồi. Ngồi xuống, nhắm mắt không quan tâm đến ai làm thức ăn cho hồng xà, vì nàng biết nếu không phải nàng còn gia trị lợi dụng thì Bạch tuyết Linh đã sớm thành thức ăn cho nó.
Một màn máu tanh này kéo dài liên tục đến tận chiều tối. lúc này hắc y nam nhân mới thỏa mãn nói:
- Nhìn kỹ rồi chứ, đừng để ta biến ngươi thành thức ăn cho tiểu Hồng.
Sau đó hắn nhấc nàng dậy, cơn đau như thấm vào xương tủy, đau đớn như muốn vỡ ra, nhưng Bạch Tuyết Linh vẫn cắn chặt môi đến bật máu.
Hắn chẳng quan tâm xem nàng làm sao, chỉ cần còn sống là được. Hắn gọi đến một con hắc ưng. Hồng xà đã biến mất từ lúc nào, hắn nhảy lên lưng con ưng sau đó bay vút lên trời về thần tộc.
Lúc Hoàng KỲ Ngọc đến nơi nghe được tin này thì lập tức thông báo cho sư phụ, còn hắn vội vã đến Long tộc gặp Long vương.
Long Vô Song nhìn kết giới được Bạch Tuyết Linh tạo ra để không cho người khác làm phiền Hàn Thiên Phong thì không khỏi thở dài. Chỉ sợ tới khi Hàn Thiên Phong ra ngoài mà bọn họ vẫn chưa làm được gì thì hắn sẽ nổi điên mất.
- Sư đệ, truyền lệnh xuống, bất cứ ai cũng không được lại gần Hàn Thiên các, ai vi phạm xử lý theo liền xử lý theo môn quy.
Long Vô Song ra lệnh cho Quân Hiên đang ngồi cạnh đi truyền lời. Quân Hiên cũng phối hợp đứng dậy, ra ngoài truyền lại lời của Long Vô Song, tình hình bây giờ quả thật không thể làm loạn được. Phải đợi được hai người đó về đây, cùng phía Long tộc mới có thể quyết định.
Hàn Thiên phong đang lúc tu luyện thì bỗng nhiên ngực nhói một cái, hắn cảm thấy bất an, nhưng kỳ lạ một điều, hắn muốn dừng lại không tu luyện nữa mà không được. Cơ thể không theo ý hắn, trong lòng hắn rất loạn, có phải Linh nhi xảy ra chuyện rồi không? Linh nhi...
Khi thần trí có chút tỉnh táo lại, Bạch tuyết Linh thấy mình đang nằm trên lưng của một con hắc điêu, cơ thể vô lực khiến nàng chỉ có thể dùng đôi mắt nhìn ngó xung quanh.
Nam nhân bắt nàng đang ngồi thiền, hai mắt nhắm chặt, quanh thân hắn thoát ra một làn khói đen bao bọc hắn lại. Nếu nàng không nhầm thì hắn cũng thuộc thần tộc, vậy tại sao lại còn giết năm người kia không chút thương tiếc chứ?
Bỗng cơn đau đánh úp lại làm Bạch Tuyết Linh muốn nghẹt thở, vết thương trên vai đã ngừng chảy máu, nhưng cơn đau của nó thì cứ cách một khoảng thời gian ngắn lại bộc phát, lần sau còn đau hơn lần trước.
Cả người nàng như bị nghiền nát, sau đó như bị cắt đi từng miếng thịt trên người, xương khớp như bị đứt đoạn, nứt vỡ làm nàng không còn dùng từ nào có thể miêu tả được cảm giác này.
Môi nàng tái nhợt, cắn chặt đến chảy cả máu, nhưng làm vậy cũng chẳng đỡ hơn chút nào, đau đến nỗi nàng chỉ có thể nắm bất động tại đó, đầu óc trống rỗng chẳng nghĩ được gì.
Không biết còn phải chịu đựng tới bao giờ nữa đây? Đến thần tộc chắc chắn cũng không được tốt lành gì, nhất là với kẻ như nàng. Không biết còn phải bị bọn chúng làm gì nữa đây?