Chương 53

Ngất đi tỉnh lại nhiều lần, rốt cuộc cơn đau cũng hết, Bạch Tuyết Linh mệt mỏi mở mắt nhìn xung quanh. Xung quanh tối đen không có một thứ gì, tay chân nàng đang bị xích lại không thể di chuyển.


Bỗng có tiếng bước chân truyền đến, "cạnh" cánh cửa mở ra khiến ánh sáng chiếu vào làm nàng phải nhắm mắt lại, dần dần thích ứng với ánh sáng, Bạch Tuyết Linh mới từ từ mở mắt ra.


Trước mặt nàng la một nam nhân đứng ngược sáng nàng không thấy mặt. Nhưng Bạch Tuyết Linh có thể cảm nhận được sự chán ghét cùng khinh bỉ của người này.
Bạch Lân Thương nhìn nàng, mở giọng chán ghét nói:
- Mau giao thứ đó ra đây, ta sẽ tha cho ngươi một mạng, còn không...


- Ngươi có thể giết ta sao? - Nàng tiếp lời.
- Hừ, đừng rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt. Nói mau, thứ đó đâu? - Hắn lạnh giọng.
- Ta nói đã hủy, ngươi sẽ tin sao? - Nàng cười lạnh.


- Ngươi...được, ta sẽ xem ngươi chịu được đến lúc nào. Người đâu, dụng hình đến khi nào nàng ta chịu nói mới thôi.


Nói xong hắn xoay người đi ra ngoài, tên thuộc hạ nghe lệnh hắn, tay cầm roi gai tẩm ớt quất mạnh vào người nàng. Bạch Tuyết Linh cắn chặt răng không để mình kêu lên, trong nhà giam chỉ có tiếng roi đánh vào da thịt "chát chát" hoàn toàn không có một tiếng la nào.


available on google playdownload on app store


Bạch Lân Thương đứng ngoài hừ lạnh rồi phất tay áo rời đi.
Trong một căn phòng nguy nga sang trọng, Bạch Lân Thương ngồi đối diện với một nam nhân trung niên, hắn nói:
- Phụ thân, nàng ta không chịu khai, với lại bên kia đã biết chúng ta bắt được nàng, không giao ra chỉ sợ...


- Con yên tâm, bên kia ta sẽ lo, việc quan trọng bây giờ là phải lấy được thứ đó, dưa nàng ta đến hàn đàm đi, phải làm mọi cách để lấy được thứ đó. Đó là cách duy nhất giúp chúng ta lấy lại vị thế như trước, nhưng phải nhanh lên, ta cũng không thể kéo dài được.
- vâng, con hiểu.
*******


Lúc này, tại Long tộc, Thiên Phượng lo lắng nhìn phu vương đang suy tư của mình mà bực bội.
- Phụ vương, người có thể nghĩ cách gì đó nhanh nhanh đí được không, Linh nhi bị bọn họ bắt rồi đấy.


- Phượng nhi, con bình tĩnh đã, phu vương đang nghĩ cách, với lại chúng ta cũng phải đợi hai người kia nữa. Như vậy may ra có cơ hội đến thần tộc. - Nam nhân trung niên ngồi trên long ỷ, nhẹ giọng nói.
- Nhưng là...


- Đừng lo, Linh nhi muội muội của con rất kiên cường, sẽ không có chuyện gì đâu. Thay vào đó con nên đi xem Kỳ Ngọc đi, phụ vương thấy nó sa sút hẳn đi.
- Con biết rồi.


Phu thê Mạc Ngân Long lúc nghe tin thì lập tức chạy tới Thanh Phong sơn, Mạc Ngân Long đưa cho Long Vô Song một thanh kiếm nhờ hắn giao lại cho Hàn Thiên Phong xong thì lập tức cùng nương tử mình đến Long tộc.
Nhìn Long vương đang nhíu mày ngồi trên long ỷ, Mạc Ngân Long thở dài:
- Long huynh, Linh nhi là đồ đệ của ta, ta tin nàng sẽ ổn thôi.


- Ta biết, nhưng ai biết thần tộc bọn chúng muốn làm gì chứ, với lại ngươi có nhớ lần đó dưới Long vực không? Ta chỉ sợ...haiz.
- Chỉ mong nàng có thể khống chế sát niệm. - Mạc Ngân Long nhỏ giọng.
Một bàn tay cầm lấy tay hắn, hắn nhìn nương tử mặt mày ủ rũ buồn bã ngồi cạnh mà an ủi:


- Nàng yên tâm, chúng ta nhất định sẽ mang Linh nhi về.
- Ừm. - Nàng nhẹ gật đầu.
Hắn quay sang nói tiếp với Long vương:
- Ta đã tới Thanh Phong sơn, Linh nhi đã đưa thứ đó cho Hàn Thiên Phong rồi, hy vọng hắn có thể giúp Linh nhi.
- Ừ, giờ chỉ phải đợi hắn nữa là có thể đến thần tộc.






Truyện liên quan