Chương 28: Gặp mặt

Khi tiếng loa phát thanh của nhà ga phát ra thông báo tìm người, bạn nhỏ Diệp Cốc Vũ đã đứng ngồi không yên ở trước cửa nhà ga gần một tiếng đồng hồ.
Hắn cảm thấy trên đời này không còn ai xui xẻo hơn mình nữa rồi.


Khi vừa xuống tàu, hắn phát hiện ví tiền đã không cánh mà bay, rút điện thoại di động ra muốn cầu cứu thì trượt tay bấm nhầm số Phong Thệ, gọi nhầm phải người không tới tham gia triển lãm còn chưa tính, điều đau khổ hơn là còn chưa kịp nói rõ ràng, điện thoại lại hết pin…


Diệp Cốc Vũ đeo túi trên lưng, đứng ở nơi xa lạ, yên lặng ngắm trời xanh.


Khi hắn đứng ở đây nếm trải đủ loại cảm xúc bi phẫn và hoang mang, khuôn mặt đổi dần sang màu gan heo, thanh âm của chị gái trên loa phát thanh quả thực như mưa rào khi trời hạn: “Xin mời ngài Diệp Cốc Vũ tới quầy phục vụ, có người tìm.”


Trong nháy mắt, Diệp Cốc Vũ tưởng chừng như được hồi sinh, kéo ba lô co chân chạy, dùng tốc độ chạy nước rút một trăm mét hứng thẳng về phía mà biển chỉ dẫn của nhà ga chỉ, nào ngờ mới chạy được phân nửa đã bị một người  đàn ông chặn đứng.


Hắn không kịp phanh lại, đụng mạnh vào đối phương.


available on google playdownload on app store


“Xin lỗi.” Diệp Cốc Vũ che cái mũi bị đụng đầy đau đớn, nén giận ngóc đầu dậy khỏi chiếc khăn quàng cổ lông dê rủ xuống trước ngực đối phương. Không ngờ người đàn ông kia đột nhiên cười to, bàn tay xoa xoa làm rối tóc Diệp Cốc Vũ: “Lễ phép quá nhỉ.”


“?” Diệp Cốc Vũ ngốc ngốc ngẩng đầu.
Ý cười của người đàn ông kia càng sâu: “Tôi là Phong Thệ.”
“A?” Diệp Cốc Vũ  ngu người, mắt quét từ đầu đến chân người kia một lần, sau đó mới khôi phục lại từ đại não đã đứng hình từ lâu.


“Mẹ nó! Anh tới thật sao?” Diệp Cốc Vũ nhào tới, thuần thục rút cái khăn quàng cổ của Phong Thệ xuống, “Cho tôi mượn chút, lạnh ch.ết tôi rồi!”
Chiếm lấy khăn quàng xong, hắn lại thọc tay vào túi của Phong Thệ: “Có mang tiền không? Nếu còn không được ăn trưa, tôi sẽ xỉu ở đây mất!”


Phong Thệ vươn tay thay Diệp Cốc Vũ cầm lấy ba lô, sau đó xách hắn như xách gà con: “Đi thôi, tôi dẫn cậu đi tìm đồ ăn.”
Hai người tới KFC gần nhà ga. Người nào đó vọt vào như quỷ đói đầu thai, chọn một suất gia đình.


Diệp Cốc Vũ ăn như gió lốc cuồn cuộn, cảnh tượng trên bàn như có một đàn châu chấu bay qua.
Phong Thệ chỉ uống vài hớp cô ca tượng trưng, sau đó mới bớt thời gian gọi điện thoại cho Bạch Lộ, tóm tắt lại tình hình bên này.


Sau khi ngắt máy, anh hỏi Diệp Cốc Vũ: “Bạch Lộ nói bọn họ đã chơi chán ở triển lãm rồi, cậu còn muốn qua đó nữa không?”
Diệp Cốc Vũ vừa gặm đùi gà vừa lầm bầm trả lời: “Đã tới đây rồi, đương nhiên muốn qua.”
“Được, vậy cậu ăn nhanh lên. Lát nữa tôi đưa cậu qua.”


Diệp Cốc Vũ gật đầu, lại hỏi: “Hóa ra sáng nay anh cũng đi, tôi còn tưởng anh sẽ không tới.”
Phong Thệ ho khan một tiếng, giả vờ bình tĩnh nói: “A, nhất thời quyết định đi.”
Diệp Cốc Vũ trợn mắt, méo miệng nói: “Hừm, anh nổi tiếng quá nhỉ( ).”


Phong Thệ nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, sau này nếu có việc thì nhớ liên hệ với người đại diện của tôi nhé.”
Diệp Cốc Vũ nhích lại gần, nghiêng sang mà quan sát Phong Thệ từ đầu đến chân một lần, sau đó mới ra vẻ kinh ngạc nhận ra: “Không ngờ anh rất được nha.”


“ Thế cậu nghĩ tôi như thế nào?” Phong Thệ nhíu mày.
“Ai bảo anh thà ch.ết cũng không cho tôi xem ảnh. Tôi còn tưởng anh thấy ánh sáng mặt trời sẽ ch.ết đó.”


Diệp Cốc Vũ vừa nói vừa nhìn người đàn ông đối diện, thân thể thon dài nhưng không yếu ớt được bao lại trong áo khoác màu xám tro, khuôn mặt đường nét rõ ràng, khí chất ôn hòa.


Phong Thệ không quá quen bị người ta đánh giá săm soi như vậy, cúi đầu đẩy thức ăn về phía Diệp Cốc Vũ: “Được rồi, ăn đi.”
Diệp Cốc Vũ vỗ vỗ tay: “Không ăn nữa, không ăn nữa. Đóng gói lại, chúng ta đi tập hợp cùng tổ chức đã.”


Hai người qua loa kết thúc bữa trưa, mang theo một đóng thức ăn dầu mỡ không nóng cũng chẳng lạnh, cùng nhau đi tàu điện ngầm tới trung tâm triển lãm.


Rất nhanh đã tới trạm, Phong Thệ lại gọi điện thoại cho Bạch Lộ, hỏi địa điểm gặp mặt. Phong Thệ mập mờ ám chỉ muốn cách xa khu triển lãm của Blizzard, Bạch Lộ cũng hiểu ý, chọn một địa phương ít người thấy.


Thật ra, Ôn Du đến bây giờ vẫn còn chưa hoàn toàn hồi phục từ lúc rối loạn vừa rồi. Sau khi cả nhóm bảy người nghe tin Phong Thệ quay lại đều trợn mắt kiễng chân lên chờ đợi.


Lúc hai bên thành công hội họp, mấy nữ sinh nhất tề nhào tới, trước gọi “đại thần”, sau gọi “đại thần”, mê trai tới mức làm người khác giận sôi gan.
Diệp Cốc Vũ bày vẻ mặt ghét bỏ: “Sao các cô lại tới mức này…”


Đậu phụ nhỏ thè lưỡi với hắn: “Cậu không hiểu được đâu!”
“Mấy đứa con gái này thật là…” Diệp Cốc Vũ còn chưa nói hết câu đã thấy Lưu Tình ở bên cạnh xông tới, “Tôi có thể xin chữ kĩ được không…”
Diệp Cốc Vũ hộc máu.


Không vào luân hồi bình tĩnh nhất trong đám người, vỗ vỗ vai Diệp Cốc Vũ: “Xin hãy hiểu cho, vị đại thần này hơi bị lớn đấy.”


Mấy nữ sinh thấy Diệp Cốc Vũ vẫn mờ mịt, lập tức dâng trào nhiệt huyết muốn phổ cập kiến thức cho hắn, líu ríu mỗi người một câu kể lại chuyện đã xảy ra trước khu triển lãm của Blizzard, giữa chừng còn thêm mắm thêm muối, khen ngợi Phong Thệ tới mức trên đời có một không hai.


Diệp Cốc Vũ bị dọa tới sửng sốt, bất giác quay đầu lại nhìn chằm chằm Phong Thệ, nhìn tới mức khiến mặt anh đỏ lên, kéo vành mũ xuống.
Đám hủ nữ tâng bốc xong, lúc này mới nhìn sang hai nhân vật chính, trong mắt lóe sáng, cười quái dị: “Ái chà, có JQ!”


“Mau thành thật khai báo, hai người đã thông đồng với nhau tới mức nào rồi!”
“Đúng đúng, chẳng phải có ai đó đã nói sẽ không tới sao, sao bây giờ lại tới rồi?”
“Tới thì cứ tới đi, còn chỉ nói cho mỗi Diệp đại gia biết!”


Diệp Cốc Vũ há mồm phản đối: “Tôi cũng không biết anh ta muốn tới mà!”
“Cậu định lừa ai chứ? Không biết anh ta tới sao còn gọi điện cầu cứu người ta làm gì?”
“Phụt… Không biết mà vẫn gọi điện thoại cho người ta càng JQ hơn…”


“Đúng vậy, đó chính là trong thời khắc nguy cấp sẽ chỉ nghĩ tới một người mà thôi…”
“Ái chà, không được rồi, nói thêm nữa thì tôi sẽ thích không chịu nổi…”


Diệp Cốc Vũ giật giật khóe miệng, đang định lên tiếng lại bị thanh âm của Phong Thệ khiến cho nuốt ngược trở lại: “Có quái gì đâu mà thích…”
Ôn Du khóc ròng: “Đại thần, anh đang muốn cho bọn em thấy bằng chứng CP sao…”
Bạch Lộ che mặt: “Quay đầu đi… Quá chói lòa mù mắt chó rồi.”


Diệp Cốc Vũ đen mặt, lôi Phong Thệ đi.
Đậu phụ nhỏ ở phía sau nhìn bóng lưng của họ: “Chậc chậc chậc, một người bình tĩnh, một người không được tự nhiên, thật sự là phân rõ công thụ.”


Đoạn đường này tràn đầy các thể loại đùa giỡn, cả nhóm người vừa ồn ào trò chuyện vừa đi dạo, tham quan phần còn lại của triển lãm. Do Phong Thệ mà Diệp Cốc Vũ không thể tới gian hàng triển lãm của Blizzard ngắm nghía, bởi vậy hắn khá hậm hực.


Năm giờ chiều bế mạc, mọi người bắt đầu thương lượng với nhau tìm nơi ăn cơm.


Lưu Tình là người địa phương, đương nhiên cũng có hưởng thụ cuộc sống, lúc này liền đề nghị mọi người tới một nhà hàng rất nổi tiếng ở gần đó: “Nhà hàng Modu rất nổi tiếng, nếu đã tới trung tâm triển lãm, không qua đó nếm thử quả thực đáng tiếc vô cùng.”


Ôn Du gật đầu: “Nhà hàng đó cũng được đấy, chẳng qua hơi đắt.”
Không vào luân hồi nhìn mấy cô bé Đậu phụ nhỏ, quan tâm nói: “Mấy người đã đi làm như chúng ta thì không sao, nhưng mấy đứa còn đi học thì…”


Diệp Cốc Vũ rất cố chấp với thức ăn ngon, đâu thể vì chuyện tiền bạc mà buông tha sự nghiệp thưởng thức ẩm thực vĩ đại, vì vậy hắn phóng khoáng vung tay: “Quyết định ăn ở Modu đi, tôi mời.”
Hồng Nhạn liếc mắt nhìn hắn: “Cậu có tiền sao?”


Diệp Cốc Vũ không chút khách khí túm lấy Phong Thệ: “Phong Thệ ứng trước cho tôi.”
Bạch Lộ chớp mắt: “Ai ui, chưa gì đã không còn coi mình là người ngoài rồi.”


Diệp Cốc Vũ dù sao cũng bị bọn họ đùa giỡn cả một chặng đường, da mặt tự động dày thêm 3 cm, thoải mái ôm vai Phong Thệ, quay đầu cười nói: “Hai chúng ta là ai với ai chứ!”
Phong Thệ cúi đầu nhìn đồng hồ, nhíu mày hỏi Diệp Cốc Vũ: “Cậu đặt vé mấy giờ về?”


Những người còn lại lúc này mới nhớ ra hôm nay trong nhóm còn có người lặn lội từ tỉnh ngoài tới đây.
“Đúng vậy, cậu đã mua vé về chưa?”
“Đồ ngốc cậu đã kiểm tr.a xem chuyến tàu cuối cùng về thành phố N là lúc mấy giờ chưa?”
“Tôi nghĩ nên mua vé trước cho đảm bảo.”


“Hơn nữa về muộn quá cũng không an toàn.”
Mỗi người nói một câu, đều quan tâm tới hành trình trở về của Diệp Cốc Vũ.
Diệp Cốc Vũ là quyết tâm phải kiếm một bữa no say, lập tức bĩu môi ăn vạ với Phong Thệ: “Có phải anh không muốn ứng tiền cho tôi đúng không?”


Phong Thệ dở khóc dở cười: “Mời cậu ăn còn được ấy chứ.”
“Là anh nói đấy!”
“Nhưng nếu muộn quá thì cậu không về được.”
“Vậy đêm nay anh thu lưu tôi đi~”
Diệp Cốc Vũ giả vờ đáng thương nhìn Phong Thệ, khiến trong lòng tất cả mọi người chung quanh đều mềm nhũn.


Phong Thệ bất đắc dĩ, đành phải thở dài, thấp giọng nói: “Đi thôi.”






Truyện liên quan