- Chương 1: Ta có bệnh, nhưng nhè nhẹ mà thôi
- Chương 2: Ta là trọng tài, ta... không biết bơi
- Chương 3: Ta là thượng tiên, các ngươi đừng có cười
- Chương 4: Ta là Công Tôn Dị, kết giao đi
- Chương 5: Ta là hoa khôi thôn, ta đẹp nhất
- Chương 6: Tất cả người trên thế gian phải chăng đều là cửu biệt mà gặp lại?
- Chương 7: Hết thảy hiểu lầm trên thế gian là do não có bệnh mà ra
- Chương 8: Công tử thích đọc ngôn tình? khẩu vị có chút nặng a
- Chương 9: Ta là Long Phách Thiên, ta có tiền
- Chương 10: Đại thần, mang ta bay đi
- Chương 11: Thiên hạ đệ nhất trang
- Chương 12: Người con gái mang nụ cười tình yêu, vận may sẽ không quá kém
- Chương 13: Hồng bào nam nhân
- Chương 14: Phỉ mỗ luôn luôn nói lời thật
- Chương 15: Quý trang quả nhiên dùng cái mặt tiện nhân mà nhập đạo
- Chương 16: Ước chừng là gì?
- Chương 17: Ta muốn phát bệnh
- Chương 18: Có Phỉ mỗ ở đây, ngươi sẽ không chết
- Chương 19: Huyết bất lưu y (máu không dính áo), Hư Nguyệt Vô Cực
- Chương 20: Chớ có hoảng sợ, ôm chặt bần đạo
- Chương 21: Chiết kiếm nhai Hư Nguyệt cung
- Chương 22: Một người có bệnh là được rồi, hai người thì quá nhiều
- Chương 23: Lại gặp Du Tử Tiên
Phỉ Nhiên Thù nói, thần khí xuất thế, sẽ khiến cho thiên hạ võ lâm đại loạn.
Cũng không ngờ, bệnh thần kinh xuất thế, cũng tạo ra một trận mưa máu gió tanh.
Hành Ca nói, nàng là tiên trên trời, xuống trần để độ kiếp cho nhân gian.
Nhưng không ngờ, vừa nhập thế, phiền toái kéo nhau mà đến.
Hôm nay mở cửa đạo quán, ngày mai giáo chủ trốn vợ...
Cho đến tận cùng, còn bị Phỉ Nhiên Thù phát hiện ra là nàng có bệnh.
Hành Ca: A Phỉ chỉ biết ỷ vào vẻ tuấn tú để của mình phục chúng, bần đạo đây là dựa vào tài hoa nha....
Phỉ Nhiên Thù: Nàng nói cũng có cái đúng, nhưng trước tiên mặc quần áo vào rồi nói sau đi.