- Chương 1: Ngọc kiếm Sương Dung
- Chương 2: Hồi 2
- Chương 3: Hồi 3
- Chương 4: Hồi 4
- Chương 5: Hồi 5
- Chương 6: Hồi 6
- Chương 7: Hồi 7
- Chương 8: Hồi 8
- Chương 9: Hồi 9
- Chương 10: Hồi 10
- Chương 11: Hồi 11
- Chương 12: Hồi 12
- Chương 13: Hồi 13
- Chương 14: Hồi 14
- Chương 15: Hồi 15
- Chương 16: Hồi 16
- Chương 17: Hồi 17
- Chương 18: Hồi 18
- Chương 19: Hồi 19
- Chương 20: Hồi 20
- Chương 21: Hồi 21
- Chương 22: Hồi 22
- Chương 23: Hồi 23
- Chương 24: Hồi 24
Mười lăm năm về trước, vào một đêm trời chuyển mưa mịt mù, có một nhóm người xông vào Sở gia trang, không biết với ý định gì mà đã thảm sát toàn bộ gia đình họ Sở.
Sở trang chủ và đứa con thơ chạy trốn kẻ thù, sau đó mấy tháng dài liên tiếp bôn ba chạy trốn, Sở trang chủ lúc thì cõng con trên lưng, lúc thì bế con trong lòng, hai người ngày trốn đêm đi, lúc thì nấp trên cây, khi thì trốn trong sơn động, thậm chí có lúc phải trốn trong mộ địa. Thức ăn của hai người là rể cỏ, võ cây, rau rừng và quả dại. Trải qua muôn vàn đau khổ, hai người đến một nơi hoang vắng không dấu chân người định cư. Sở trang chủ không cho người con biết kẻ thù là ai, chỉ kiên nhẫn truyền thụ võ công. Cứ thế cho đến nửa năm bọn người bịt mặt tìm đến và giết chết Sơ trang chủ, nhưng người con được một dị nhân cứu thoát và luyện tập võ công với dị nhân này trong mười bốn năm dài trong một hoang cốc hoang vắng. Vị dị nhân căn dặn đi dặn lại cậu bé không được trở lại nơi cha cậu bị thảm tử, chỉ bảo là sau này sẽ rõ. Tại sao vậy?