Chương 1: Vậy nàng có biết, ta đợi ngày hôm nay đã lâu lắm rồi không?
Editor: Gà - LQĐ
Trăng lạnh như nước, ánh sáng mờ ảo chiếu xuống nhánh cây trong đình viện, tựa như nhiễm thêm một tầng chói lọi.
Một nữ tử một tay chống nhánh cây, ngồi trên tàng cây, lắc lư đôi chân dài nhỏ. Mà dường như nàng không có sức nặng, mặc kệ cử động thế nào cũng không nghe thấy nhánh cây này phát ra tiếng vang gì. Nàng chưa từng buộc tóc, có lẽ vì quá lâu, đã quên mất cách búi tóc rườm rà này rồi. Một thân áo trắng lặng lẽ dán sát vào người nàng, thoạt nhìn rất giống tang phục (áo tang).
Vốn đêm đã khuya, vậy mà lại có một nữ tử tóc dài áo trắng ngồi trên tàng cây, làm người ta không khỏi miên man suy nghĩ. May thay bốn phía không có ai, nếu không chắc chắn sẽ có người bị dáng vẻ này của nàng dọa cho ch.ết khiếp.
Khuôn mặt nữ tử vốn thanh lãnh, dưới ánh trăng sáng này càng làm người kinh động, trông như đóa sen trắng băng giá trên Thiên Sơn.
Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, một bóng người thon dài ngồi trước bàn sách, tiếng ngâm trầm thấp truyền ra từ cửa sổ, nàng nghe thấy có chút tâm phiền ý loạn. Nhưng đây chính là ưu điểm của việc ở lâu tại nhân gian, cho dù gặp phải việc gì đều có thể thản nhiên đối mặt - - chính xác là, luyện ra được loại mặt than không biết sợ hãi bất cứ chuyện gì.
Cái chuông màu trắng mà nữ tử đeo ở mắt cá chân ngay từ đầu vẫn chưa hề phát ra tiếng vang theo cử động của nữ tử. Giờ phút này nàng dừng động tác, lại chợt nghe thấy chiếc chuông truyền ra một âm thanh linh hoạt kỳ ảo. Điều này thật sự rất kỳ quái.
Dường như bóng người phía trước cửa sổ đã nghe thấy âm thanh này, lập tức dừng công việc trong tay, đi đến phía trước đẩy cửa sổ ra, lộ ra chân dung của chủ nhân căn phòng này - - tóc đen buộc cao, một đôi mắt đào hoa cười như không cười, ánh mắt như chứa đựng cả trời sao, môi mỏng khẽ mở, công tử này thật sự rất tuấn tú!
"Tối nay Thập Ngũ đến muộn." Nam tử nói, khóe môi cũng nhịn không được khẽ nhếch.
Nữ tử được gọi là Thập Ngũ nghe vậy, tay phải khẽ chống lên nhánh cây rồi nhẹ nhàng bay đến trước mặt nam tử, đôi mi thanh tú nhướng lên: "Ta đã đợi hai canh giờ, Mã Văn Tài, mặc dù ta đã quen biết ngươi nhiều năm như vậy cũng không có nghĩa ngươi có thể làm chậm trễ việc ta truyền tin."
Thoạt nhìn Thập Ngũ là nữ tử chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, tính ra thấp hơn nhiều so với Mã Văn Tài đã thành niên, khi đứng đã thấp hơn y một cái đầu. Tuy câu nàng nói ra khí thế mười phần, nhưng giọng nói trong trẻo lại hơi khàn của nữ tử đã nhanh chóng làm sụp đổ đi khí thế này.
Mã Văn Tài nghe vậy thì tâm tình càng tốt hơn, vươn tay xoa đầu Thập Ngũ, lại bị người ta hất ra không chút lưu tình: "Thư của ta đâu?"
Thập Ngũ nhàn nhạt dùng ánh mắt ‘khổ cho ngươi còn nhớ rõ’ liếc y một cái, lòng bàn tay phải đưa về phía trước, vô số điểm sáng hội tụ trong lòng bàn tay Thập Ngũ, dần dần xuất hiện hình dạng một phong thư.
Vầng sáng chiếu lên gương mặt xinh đẹp của Thập Ngũ, không biết tầm mắt Mã Văn Tài chưa hề dừng lại trên phong thư kia, mà đang nhìn vầng sáng dịu dàng trên người Thập Ngũ.
Cũng chỉ có lúc này, trên mặt Thập Ngũ mới hiện ra vẻ dịu dàng thế này. Mã Văn Tài nghĩ như vậy.
Đợi khi lá thư này đã được giao vào tay Mã Văn Tài, Mã Văn Tài mới cất kỹ bức thư, hai tay buông lỏng sau lưng nhìn Thập Ngũ: "Thập Ngũ, tối nay là mười lăm tháng sáu."
Thập Ngũ gật đầu: "Ta biết."
Mã Văn Tài nhìn mặt trăng tròn trên bầu trời, bên môi hiện lên ý cười điềm đạm: "Vậy ngươi cũng biết, chúng ta đã quen biết nhau bao nhiêu năm rồi nhỉ?"
Thập Ngũ nâng mắt nhìn y, vẻ mặt hơi bất đắc dĩ: "Hàng năm ngươi đều hỏi ta vấn đề này, ta tự nhận là trí nhớ bản thân không tệ đến mức này." Nàng dừng một chút: "Lần đầu tiên ta gặp ngươi là khi ngươi bảy tuổi, đến nay ngươi đã hai mươi hai, 15 năm rồi."
Mã Văn Tài nói: "Vậy nàng có biết, ta đợi ngày hôm nay đã lâu lắm rồi không?"
Thập Ngũ ngây ngẩn cả người.