Chương 17: Đập chậu cướp hoa
Cuối cùng đêm nhạc hội đầy phong ba bão táp đối với Đường Tâm và Trác Đình cũng kết thúc. Đường Tâm và Trác Đình im lặng cúi đầu lủi thủi đi sau ba mẹ ra xe về nhà.
“ Cháu Tần, nếu hôm nay cháu không bận việc gì quan trọng, hai ta muốn đến nhà cháu, chúng ta sẽ thảo luận thêm một số việc về hôn sự của hai đứa cháu nhà ta? Cháu thấy sao? “ - Tô Bảo Thành đi bên cạnh Trác Tần và Triệu Gia Tuệ mỉm cười rồi hào sảng lên tiếng.
“ Dạ, vâng ạ! “ - Trác Tần lễ phép đáp lời.
Đi bên cạnh mẹ Tuệ nghe ông nội Tô Cẩn Hiên nói chuyện với ba Tần, Trác Đình và Đường Tâm muốn rơi nước mắt: “ Hôm nay là ngày gì vậy a? Hai cô vẫn chưa thoát nữa hay sao “
Trác Đình và Đường Tâm còn bận than thở gào khóc trong lòng thì bên tai lại vang lên giọng nói của Tống Quốc Vũ:
“ Duật Phong, Cẩn Hiên, bọn ta sẽ ngồi xe cùng với ba mẹ vợ của hai đứa. Hai đứa lái xe chở Đình Đình và Đường Tâm về sau nha! “
Tống Duật Phong cảm động đưa mắt nhìn ông nội nhà mình, chưa bao giờ anh cảm thấy ông đáng yêu như lúc này, lát nữa về anh sẽ liên lạc với mấy nhà khảo cổ tìm thêm cho ông mấy quyển sách cổ để ông nghiên cứu... Ông nội của anh làm anh cảm thấy đáng yêu bao nhiêu thì khi quay sang nhìn Trác Đình anh lại muốn học theo tên hồ ly “ mặt than “ bày ra bản mặt lạnh lùng mà giáo huấn cô bấy nhiêu.
Vừa nghe Tống Quốc Vũ nói xong, Trác Đình lại cảm thấy hôm nay đúng là ngày xui tận mạng của cô: Tại sao cô và Đường Tâm nhà cô cứ bị mấy nhân vật này cho ăn hành xong lại bị xoay vòng vòng như vậy aaaa, thật là đáng căm phẫn mà ... nguyên nhân chính là do cái vầng trăng nguy hiểm kia mà ra! ... Nghĩ đến tội lỗi tày đình của tên Tuxedo mặt nạ, Trác Đình lập tức đưa cặp mắt hạnh đen láy của mình lườm anh rồi bày ra vẻ mặt chán ghét.
Khi hai cặp mắt kia giao nhau, trận chiến mà vũ khí chính là hai cái cửa sổ tâm hồn của nam thần đẹp trai nho nhã tựa ánh trăng và một con mèo nhỏ, âm thầm diễn ra. Con mèo nhỏ sau khi tung hết các thể loại từ lườm liếc đến cắn môi trừng mắt mà không đáng sợ bằng một cái híp mắt nhìn cô của vầng trăng tai họa liền chớp chớp đôi mắt hạnh đen láy sau đó bỏ cuộc.
Cuộc đối đầu không cân sức của nam thần ánh trăng và con mèo nhỏ, chiến thắng nghiêng về nam thần ánh trăng.
Trác Đình vì bận suy nghĩ rồi quyết chiến với nam thần ánh trăng mà vô tình tách ra khỏi Đường Tâm lúc nào không biết, khi cô nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, không thấy Đường Tâm đâu, mới xoay người đảo mắt tìm kiếm, nhìn thấy Đường Tâm đang đứng bên cạnh Tô Cẩn Hiên, Tô Cẩn Hiên lại nheo mắt nhìn cô, cô đành bày ra vẻ mặt con mèo nhỏ ngoan ngoan đi theo Tống Duật Phong.
Vừa nghe Tống Quốc Vũ lên tiếng đề nghị bạo chúa lái xe chở mình về, Đường Tâm có cảm giác như ông vừa thông báo cô mắc bệnh nan y và đề nghị cô chuẩn bị tinh thần để lo hậu sự. Trong lòng Đường Tâm lúc này là một loạt những suy nghĩ và cảm xúc rối nùi như cái bùi nhùi chùi nồi : “ Con bà nó, cái hôn ước quái quỷ giữa cô và tên bạo chúa kia không phải sẽ kết thúc ngay trong đêm nay hay sao? ...Lúc cô bị đóa hồng trắng kia gạt chân, cô đúng là đã đạp vào chân cô ta trước khi ngã... một bác sĩ tài giỏi như bạo chúa khi nhìn vào vết thương chắc chắn sẽ biết là do cô gây ra ... nhưng tại sao anh lại đứng về phía cô, giúp cô đáp trả những lời nhục mạ kia? ... Vì bạo chúa đã làm gia sư cho cô nên bạo chúa không nỡ để cô bị mắng nhiếc sao?... Hay vì cô sắp đầu quân làm lính dưới trướng của bạo chúa nên bạo chúa mới có tinh thần bao che khuyết điểm như vậy... ? ... Tại sao bạo chúa không hủy bỏ cái hôn ước kia dùm cô cho cô nhờ ... Bạo chúa mà hủy hôn cô sẽ quỳ xuống mà dập đầu rồi tung hô ân đức của hắn ... Phải làm sao để bạo chúa hủy hôn với cô bây giờ ... Hay là cô lại học tập ly miêu nữ phụ làm một vị hôn thê lẳng lơ xảo trá “ - Vừa nảy ra ý nghĩ , Đường Tâm như người đang mò mẫm trong màn đêm nhìn được một tia sáng le lói, Đường Tâm lập tức lên tinh thần nghiêm túc suy nghĩ kế hoạch “ thay đổi hình tượng “ ... Nhưng muốn đóng vai lẳng lơ ɖâʍ loàn kia cô phải đi học theo ly miêu nữ phụ mà bám đuôi rồi tìm mọi cách quyến rũ bạo chúa aaaa... nghĩ đến chuyện cô phải quyến rũ bạo chúa cô lại rùng mình ớn lạnh, nhìn bạo chúa cô còn không dám nhìn lâu huống hồ kêu cô đi quyến rũ bạo chúa ... cô phải làm gì để quyến rũ bạo chúa aaaa?
Lo mải mê đứng suy nghĩ Đường Tâm không hề hay biết mọi người đã rời đi lấy xe về nhà, chỉ còn Tô Cẩn Hiên đứng bên cạnh im lặng quan sát vẻ mặt của cô, suy nghĩ xong, cô vội vàng nghiêng đầu nói nhỏ với người bên cạnh:
“ Đình Đình, làm thế nào để quyến rũ một người đàn ông? “
“ Đơn giản thôi, nếu em thích học chúng ta sẽ cùng nhau nghiên cứu! “
“ Áaaaaaaaa! ... anh...anh...anh đứng đây từ khi nào vậy? “ - Đường Tâm mở to mắt nhìn Tô cẩn Hiên lắp bắp hỏi, vừa nói cô vừa bước lui ra sau.
“ Aaaa ...! “ - Đường Tâm quên mất mình đang đi trên đôi giày cao gót, cô mất thế lảo đảo té bật ngửa ra sau.
Đường Tâm nhắm chặt mắt chờ cảm giác đau đớn ập xuống... nhưng chờ mãi không thấy cảm giác đau đớn ghé thăm liền cắn môi từ từ hé mắt ra nhìn. Khi nhìn thấy bạo chúa một tay nắm lấy cánh tay của cô còn một tay đang ôm lấy eo của cô giữ cho cô không bị ngã, Đường Tâm mới nhẹ nhõm thở mạnh một hơi.
“ Hôm nay tôi mới phát hiện ra mình rất có năng khiếu chụp gà! “ - Tô Cẩn Hiên nheo mắt nhìn Đường Tâm nửa thật nửa đùa lên tiếng nói.
“ Ai mượn anh giúp! “ - “ Hắn dám nói cô là gà aaaa! “ - Đường Tâm thẹn quá hóa giận nhíu mày quay đầu ngó lơ.
“ Em đi giày cao gót đẹp thì có đẹp nhưng nguy hiểm quá! Lần sau em mang giày thấp đi cho an toàn! “ - Tô Cẩn Hiên nhìn biểu cảm đáng yêu của Đường Tâm anh khẽ cong miệng cười rồi nhanh chóng lấy lại vẻ “ mặt than “ thường ngày của mình chậm rãi nói tiếp, trong lời nói không còn là sự châm chích sâu cay hay lạnh lùng thường thấy mà trở nên quan tâm cùng lo lắng.
“ Thật ra tôi thích mang giày búp bê hơn, vừa nhẹ nhàng vừa thoải mái ... nhưng đôi giày hôm nay do mẹ chọn nên tôi mới mang ...Hôm nay cám ơn anh đã hai lần cứu tôi khỏi ngã dập mặt! “ - Đường Tâm nhẹ nhàng lên tiếng rồi thuận thế đứng thẳng người dậy, rời khỏi vòng tay đang ôm lấy cô của anh.
“ À! ... Vậy nên em mới suy nghĩ cách quyến rũ tôi để trả ơn à? “ - Tô Cẩn Hiên vừa lấy tay xoa cằm vừa nhíu mày nhìn Đường Tâm.
“ A... Không phải! “ - Đường Tâm vội nhắm chặt mắt lắc đầu lia lịa lên tiếng phủ nhận.
“ Nếu không phải em tính quyến rũ tôi ... không lẽ em tính quyến rũ tên Trình thiếu gia kia “ - Tô Cẩn Hiên nheo mắt thấp giọng hỏi.
Đường Tâm có cảm giác nhiệt độ ngoài trời bị tuột xuống mấy độ làm cô cảm thấy lành lạnh.
“ Không phải! Tôi chỉ mới gặp anh ta thôi, khuôn mặt của anh ta như thế nào tôi còn không nhớ rõ. Anh nói như vậy là đang hạ thấp nhân phẩm của tôi đó! “ - Đường Tâm tức giận nói.
“ Tốt! ... Em tức giận và nói được những lời như vậy chứng tỏ em không thể có hành động quyến rũ đàn ông được! Chúng ta lên xe về nhà thôi! “ - Tô Cẩn Hiên ôn hòa lên tiếng. Anh mở cửa chiếc Reventon Roadster màu trắng bạc của mình cho Đường Tâm bước vào rồi cúi người cài dây an toàn giúp cô mới đi vòng bước lên xe ngồi vào vị trí rồi lái xe đưa cô về.
Ngồi trên xe Đường Tâm cắn môi đắn đo thật lâu mới nhìn sang Tô Cẩn Hiên lên tiếng hỏi:
“ Tại sao anh không hủy hôn ước giữa hai chúng ta? “
“ Em cho tôi một lý do để làm điều đó được không? “ - Nghe câu hỏi của Đường Tâm Tô Cẩn Hiên mím môi thật nhanh rồi lập tức lấy lại vẻ “ mặt than “ chậm rãi lên tiếng:
“ Tôi chỉ là một cô bé mồ côi, tôi không xứng với anh! “
“ Em quên ông nội tôi đã nói gì với Đường chủ tịch khi ở trên sân khấu rồi sao? “ - Tô Cẩn Hiên nhìn Đường Tâm hỏi.
“ ... Tôi nhớ rất rõ ... nhưng... “ - Đường Tâm ngập ngừng
“ Đường Tâm, em nghe cho rõ đây! ... Nếu em có suy nghĩ vì em là trẻ mồ côi màkhông dám nhận lấy những điều tốt đẹp vì cho rằng mình không xứng đáng thì em sẽ không bao giờ chạm tay đến sự hạnh phúc! “
Đường Tâm xoay đầu nhìn anh, chăm chú nghe anh nói.
“ Tôi biết, em đang cố tình lẩn tránh tôi! ... Trước đây em biết tôi chán ghét em đến mức nào không? ... Một Đường tiểu thư suốt ngày chỉ biết ăn diện hở hang, diêm dúa rồi tụ tập chơi bời, thậm chí khi vừa biết chuyện em không phải là con ruột của Đường Tín, em có biết vì sao lúc đó tuy tôi đối xử lạnh nhạt với em, nhưng lại không hủy hôn ước cùng em không? “ - Tô Cẩn Hiên lên tiếng hỏi rồi nheo mắt nhìn Đường Tâm thở dài nói tiếp.
“ Chỉ vì tôi vẫn đợi chờ ngày em thay đổi và trưởng thành! “ - Anh nhìn thẳng vào mắt cô chân thành nói.
“ Em có thể đừng quá xem trọng hôn ước của hai chúng ta!... Nếu một ngày nào đó, em gặp một người mà em thật sự yêu thương anh ta... em hãy nói với tôi, tôi sẽ tự tay tháo bỏ sợi dây ràng buộc này cho em ... Chỉ cần em chứng minh được một điều: là anh ta tốt hơn tôi! “ - Tô Cẩn Hiên trầm ngâm một lát rồi mỉm cười mới chậm rãi nói tiếp.
Đường Tâm im lặng nhìn nụ cười trên khuôn mặt vô cùng đẹp trai của Tô Cẩn Hiên, cô biết anh vô cùng nghiêm túc khi nói tất cả những điều này ... nhưng tại sao cô vẫn mơ hồ cảm thấy anh đang kiềm nén một điều gì đó. 26 năm qua, vì là một đứa trẻ mồ côi mà cô và Đình Đình đã xây dựng cho mình những pháo đài cực kỳ kiên cố ...” tình yêu nam nữ “ đối với cô và Trác Đình là một thứ gì đó rất xa xỉ giống như tình thương của ba mẹ vậy vì ba mẹ là người đã sinh ra hai cô ... nhưng chính họ lại không cần hai cô ... thì làm sao hai cô có thể tin tưởng vào tình yêu giữa nam và nữ?
“ Em đừng suy nghĩ nhiều làm gì? Em vẫn phải học lấy cho được tấm bằng bác sĩ rồi vào bệnh viện làm việc để trả nợ cho tôi! Em là con nợ lớn của tôi đó nên tốt nhất đừng có mà yêu đương nhăng cuội! “ - Tô Cẩn Hiên lại nheo mắt nhìn Đường Tâm rồi lên tiếng.
“ Không phải anh vừa tỏ tình với tôi sao? “ - Đường Tâm bắt chước Tô Cẩn Hiên, nheo mắt nhìn anh rồi nửa thật nửa đùa nói.
“ Tôi có nói tôi yêu em sao? “ - Tô Cẩn Hiên nhoẻn miệng cười rồi tỉnh bơ lên tiếng.
“ ... nhưng ý của anh là như vậy mà! ... “ - Đường Tâm nhíu mày cãi lại.
“ Em nhầm rồi! Tôi chỉ muốn khẳng định chủ quyền thôi! “ - Tô Cẩn Hiên cười tươi rồi nhìn Đường Tâm nói rõ ràng từng chữ.
“ ... “
“ Ông trời aaa! Tại sao ông lại để cho cô gặp một tên đại thần miệng lưỡi gian xảo như vậy chứ Nói không lại hắn như vậy thì có ngày cô tức ch.ếttttt! “ - Đường Tâm điên cuồng gào thét trong lòng.
Trên chiếc siêu xe 2, triệu USD của Tô Cẩn Hiên, Đường Tâm vì “ nộ khí công tâm “ mà xém ch.ết còn ở trên chiếc siêu xe Mansory Carbonado GT màu trắng đen 2 triệu USD của Tống Duật Phong, dưới một bầu trời trăng thanh gió mát, cô gái ngồi trong xe thỉnh thoảng trao cho chàng trai tuấn tú phong nhã đang ngồi làm tài xế bên cạnh những ánh nhìn đầy “ thiện cảm ”, cuối cùng cô không nhịn được đành lên tiếng “ thổ lộ “ cùng anh:
“ Anh có thể nói cho tôi biết cái hôn ước quái quỷ giữa tôi và anh có từ lúc nào không? “
“ Đình Đình, em nói sai rồi, phải nói là hôn ước thiêng liêng giữa hai chúng ta mới đúng! “ - chàng trai hiền hòa từ tốn lên tiếng.
“ Thiêng liêng với mình anh thôi! Anh có trả lời vào trọng tâm vấn đề hay không? “ - cô gái vừa lườm anh vừa hỏi.
“ Hôn ước của chúng ta có từ lúc em nói em không muốn làm nàng dâu của Kỷ gia ... Lúc đó em còn nói với tôi là nếu một người khi nhìn thấy vợ sắp cưới của mình vừa háo sắc, vừa vụng về hậu đậu thì không có ai ưng đúng không? “ - chàng trai vừa lái xe vừa thong thả nói.
“ Uhm! Rồi sao? “ - Trác Đình nhíu mày hỏi tiếp
“ Sau khi tôi quan sát đầy đủ biểu hiện háo sắc, vụng về, hậu đậu của em tôi cảm thấy tôi là người có thể ưng một người như em làm vợ nên tôi lập tức thưa chuyện với ba mẹ vợ của mình và thế là hôn ước của chúng ta ra đời từ ngày đó! “ - chàng trai mỉm cười hòa nhã chậm rãi đáp lời.
“ Anh đẹp trai như vậy, giàu có như vậy, tài giỏi như vậy ... không biết có bao nhiêu cô gái thích anh ... sao anh lại muốn lấy tôi? “ - Trác Đình ảo não lên tiếng.
“ Em vừa háo sắc, vừa vụng về hậu đậu như vậy, dù sao cũng chưa có ai thích, vậy tại sao tôi không thể cưới em? “ - Tống Duật Phong nở nụ cười thật tươi híp mắt nhìn Trác Đình lên tiếng hỏi lại.
“ ... “
“ Trời aaaaa! Anh ta đúng là vầng trăng tai họa mà!!! ... Tại sao cái “ tai họa “ này lại cứ nhất quyết đeo bám cô như vậy aaaaa! “ - Trác Đình khóc không ra nước mắt chỉ biết vò đầu bứt tóc than thở cho cái số phận bất hạnh của mình.
***
Khi Tống Duật Phong chở Trác Đình vừa về đến nhà thì chiếc xe của Tô Cẩn Hiên cũng vừa chạy đến. Hai anh sau khi mở cửa xe cho hai cô xuống liền đi theo hai cô vào nhà, vừa bước vào nhà của mình, Trác Đình và Đường Tâm như hai người từ cõi ch.ết trở về, hai cô lập tức lấy lại tinh thần, bước vào nhà chào ba mẹ cùng hai lão nhân gia. Nhìn vẻ mặt bơ phờ mệt mỏi của hai cô con gái nhà mình, mẹ Tuệ dịu dàng nói:
“ Mẹ có để phần sủi cảo cho mấy đứa con đó, hai con đi rửa mặt rồi xuống phòng bếp mang lên thêm hai phần cho Cẩn Hiên và Duật Phong luôn nha! “
“ Dạ! “ - Nghe đến đồ ăn, khuôn mặt Trác Đình và Đường Tâm lại càng tươi tỉnh, hai cô đồng thanh đáp.
Sau khi lên phòng rửa mặt rửa tay, thay đồ sạch sẽ, hai cô lập tức lao xuống nhà bếp lấy thức ăn. Vì Tô Cẩn Hiên cùng Tống Duật Phong đang ngồi trên phòng khách nên Trác Đình và Đường Tâm không thể ngồi ăn ở dưới nhà bếp, hai cô đành lấy hai cái khay thủy tinh để bốn tô sủi cảo cùng mấy cái khăn lạnh rồi nhanh chóng mang lên cho hai anh.
“ Con mời hai ông, mời ba mẹ, mời hai ... “ anh “ dùng cơm ạ! “ - Trác Đình và Đường Tâm bấm bụng lên tiếng.
“ Chúng ta vừa ăn xong, tụi con cứ tự nhiên, đừng khách sáo! “ - Tô Bảo Thành nhìn bốn đứa cháu của mình vui vẻ lên tiếng.
“ Uhm, chúng ta là người một nhà thì không cần quá chú trọng lễ tiết a! “ - Tống Quốc Vũ gật gù phụ họa.
“ A! Chúng ta vừa bàn đến đâu rồi a? “ - Tô Bảo Thành nháy mắt ra hiệu cho Tống Quốc Vũ rồi lên tiếng nói.
“ Chúng ta đang bàn đến việc chọn nơi ở cho Đình Đình và Tâm Tâm trong thời gian hai cháu du học! “ - Tống Quốc Vũ gật gù lên tiếng.
Tô Cẩn Hiên và Tống Duật Phong đang ngồi ăn sủi cảo, nghe hai ông nội của mình kẻ tung người hứng lập tức “ đánh hơi “ được hai ông đang có âm mưu gì đó liền ngừng ăn im lặng ngồi yên híp mắt nghe hai ông nói tiếp.
“ Trác Tần, bên Thụy Điển chúng ta có một ngôi biệt thự, đó cũng là nơi chúng ta nghiên cứu những công trình khoa học, nhà cửa rộng rãi thoải mái nhưng chỉ có hai thân già chúng ta lủi thủi ở đó nên cũng cô quạnh. Đường Tâm và Đình Đình sẽ phải qua đó học hơn 5 năm, nếu tính chi phí ăn ở sinh hoạt sẽ rất tốn kém, sinh hoạt lại bất tiện... chi bằng cháu cho hai đứa cháu dâu ở chung nhà với chúng ta! “ - Tô Bảo Thành chậm rãi nói.
“ Lão Thành nói rất đúng! Ở cùng với chúng ta, lão Thành là nhà nghiên cứu y học lão làng sẽ hướng dẫn Đường Tâm thêm những kiến thức y học, còn ta dù sao cũng là nhà nghiên cứu về văn hóa nên tất nhiên ta cũng sẽ cho Đình Đình những tư liệu bổ ích về ngành học của cháu! “ - Tống Quốc Vũ thong thả nói thêm vào.
“ Nếu được như vậy thì còn gì bằng, Đình Đình và Tâm Tâm ở chung nhà với hai bác, còn được hai bác kèm cặp dạy dỗ thì quá tốt ạ! “ - ba Tần nhìn hai ông cảm động nói.
“ Tốt! Chúng ta cứ quyết định như vậy đi! “ - hai ông lão nào đó híp mắt mỉm cười đồng thanh nói.
“ Khụ ...! Khụ! ... Khụ!... “ - Trác Đình và Đường Tâm vỗ ngực ho sặc sụa.
Tô Bảo Thành cùng Tống Quốc Vũ nhìn hai đứa cháu nhà mình đang híp mắt trao cho hai ông hai cái nhìn nguy hiểm rồi mỉm cười đắc ý tỏ vẻ khiêu khích: “ Hai thằng oắt con! Tưởng hai lão già chúng ta không biết làm cách nào để đập chậu cướp hoa hay sao? ... Có hai đứa cháu dâu ở chung thì hai thằng nhóc kia không phải sẽ ló mặt sang thăm hai ông thường xuyên sao? ... Với lại hai ông rất thích hai cô cháu dâu nhà mình nha haha! “