Chương 18: Trở về
Năm năm du học của Trác Đình và Đường Tâm đã bắt được sắp xếp đâu vào đó chỉ trong mấy giờ đồng hồ nói chuyện ngắn ngủi của hai ông lão hồ ly cùng với ba Tần. Trác Đình và Đường Tâm chỉ biết ngoan ngoãn gật đầu vâng vâng dạ dạ líu ríu tuân theo sự sắp xếp đó. Hai cô ôm trong lòng những " suy nghĩ vấn vương " về hai vị hôn phu nhà mình, mất ăn mất ngủ bàn bạc thảo luận hết mấy đêm liền, tóc trên đầu sắp bị bứt sạch mới đưa ra được một quyết định quan trọng . Đến ngày hai cô ra sân bay lên đường đi du học, sau khi ôm ấp vỗ về an ủi mẹ Tuệ, Trác Đình gom hết can đảm kéo tay Tống Duật Phong ra một góc vắng vẻ nghiêm giọng nói:
" Nếu anh nhất định muốn lấy tôi, giữa chúng ta cũng đã có hôn ước...nhưng trong 5 năm tôi không có ở đây, chỉ cần tôi nghe tin anh có bất kỳ một mối quan hệ với người khác, dù là tin đồn trên mạng hay tin tức trên mấy tờ báo lá cải ... thì có ch.ết tôi cũng nhất quyết sẽ hủy hôn! "
Nghe vợ mình nói những lời " căn dặn ngọt ngào " trước lúc đi xa như vậy, Tống Duật Phong cảm thấy tim mình như có một cọng cỏ mềm mại nhẹ nhàng chạm vào... Hóa ra vợ của anh sợ cô ấy đi học ở xa, anh sẽ bị người khác cướp mất nên mới bày ra vẻ mặt nghiêm trọng cùng những lời " căn dặn " mang tính cảnh cáo như vậy! - Tống Duật Phong mỉm cười ôn hòa đáp:
" Em cứ yên tâm! Mỗi ngày anh sẽ gọi điện thoại cho em. Một tháng anh sẽ sắp xếp thời gian qua bên đó thăm em một lần. Còn nữa, nếu em đọc được hay nghe thấy bất cứ tin tức nào nói anh có mối quan hệ với cô gái khác, anh sẽ không mang họ Tống! "
Trác Đình nghe anh nói xong phải kiềm nén lắm mới không lao đến mà bóp cổ anh. " Tên Tuxedo mặt nạ này ... khả năng tiếp nhận và phân tích thông tin của hắn rất có vấn đề nhaaaaa! ". Trác Đình bi ai suy nghĩ rồi chỉ biết đưa tay vuốt ngực để lấy lại bình tĩnh.
Ở một góc yên tịnh vắng vẻ khác Đường Tâm hít một hơi thật sâu lấy hết can đảm nhìn thẳng vào mắt của Tô Cẩn Hiên nói:
" Anh đã từng nói nếu tôi tìm được người tôi yêu, tôi cứ nói với anh, anh sẽ hủy bỏ hôn ước giữa hai chúng ta đúng không? "
" Đúng vậy! " - Tô Cẩn Hiên nắm chặt bàn tay để giữ cho mình bình tĩnh mới gật đầu đáp.
" Vậy nếu như anh yêu người khác thì sao? " - Đường Tâm nói tiếp.
" Em yên tâm, tôi không phải là một người tùy tiện! ... Nếu trong thời gian em đi du học em nghe thấy bất cứ thông tin nào về mối quan hệ trên mức công việc giữa tôi và người khác, tôi sẽ lập tức đến gặp ba em xin hủy hôn! "
Nghe câu trả lời của Tô Cẩn Hiên, Đường Tâm có cảm giác giống như bạo chúa đang nói bạo chúa sẽ " chung trinh thủ tiết " đợi cô trở về làm da gà của Đường Tâm lập tức điểm danh xuất hiện: " Ai thèm hắn chờ cô trở về chứ? Tốt nhất trong thời gian cô đi học đóa hồng cao quý kia ra tay thu nạp hắn dùm cô, cô sẽ đốt pháo ăn mừng đó biết không " - Đường Tâm cắn môi lắc đầu thở dài.
Sau khi Trác Đình và Đường Tâm đàm phán cùng hai vị hôn nhà mình một hiệp ước đã vô tình được thiết lập và thi hành. Trong thời gian 5 năm hai cô ở Thụy Điển du học, chưa bao giờ hai cô nghe bất cứ một tin tức gì nói về việc hai anh có những mối quan hệ vượt quá mức quy định. Không những như vậy, Tống Duật Phong còn nghiêm túc học tập Tô Cẩn Hiên biến gương mặt ôn hòa nhã nhặn của mình thành bản " mặt than " khi gặp phụ nữ. Trác Đình và Đường Tâm toàn đọc được những bài báo đưa tin hai vị Tổng Giám Đốc Tô và Tống là hai nhà tài phiệt tài năng nhưng lại không biết thương hoa tiếc ngọc cùng thưởng thức mỹ sắc vì hai anh chỉ tuyển những người thân cận làm việc cho mình toàn là đàn ông...Tống Duật Phong nghiêm túc thực hiện lời nói của mình đến mức tháng nào Trác Đình cũng có hai lần khó chịu một là khi bị " dì cả " đến thăm, hai là khi Tống Duật Phong xuất hiện. Nhìn thấy Trác Đình tháng nào cũng được vị hôn phu đến thăm và mang theo nhiều đồ ăn cùng vật dụng như người thân đi thăm nuôi tù nhân như vậy Đường Tâm cảm thấy mình rất may mắn, cũng may cô không có can đảm nói y chang " lời thoại " mà cô cùng Trác Đình biên soạn chứ không tháng nào bạo chúa cũng điểm danh cô như vậy chắc cô sẽ tổn thọ ch.ết sớm.
5 năm chỉ có chuyên tâm ăn và học Trác Đình và Đường Tâm cứ như vậy trôi qua...
***
Trong thời gian hai cô vợ nhỏ nhà mình đi học, Tống Duật Phong và Tô Cẩn Hiên vừa phát triển công việc kinh doanh của gia tộc vừa qua lại thăm nom chăm sóc ba mẹ vợ của mình một cách vô cùng chu đáo. 5 năm dài đằng đẵng kia cuối cùng cũng trôi qua, khi nghe hai ông của mình báo tin cả hai cô đều lấy được tấm bằng thạc sĩ với thành tích thủ khoa và một tuần nữa sẽ trở về nước, Tô Cẩn Hiên và Tống Duật Phong sung sướng đến phát điên. Buổi sáng ngày hôm đó tất cả nhân viên, cán bộ, bác sĩ, hộ lý, y tá làm việc trong bệnh viện K đều muốn phát bệnh đau tim khi nhìn thấy Chủ Tịch băng giá nhà mình tươi cười rạng rỡ như ánh mặt trời ấm áp xua tan bão tuyết mùa đông.
Thời gian gần đây, Đường Bảo Nhi sáng nào cũng vào bệnh viện K thăm nom chăm sóc ba của mình vì bệnh tim bộc phát mà phải nhập viện điều trị. Cô ta đến bệnh viện chăm sóc ba của mình cũng không quên tranh thủ cơ hội mà kết thân với những y tá bác sĩ trong bệnh viện để nghe ngóng thông tin của Tô Cẩn Hiên và Đường Tâm. 5 năm trôi qua, Đường Bảo Nhi với vẻ ngoài xinh đẹp, hiền lành trong sáng đã trở thành một diễn viên tài năng và nổi tiếng. Chính vì sự thân thiện dễ mến hiếm có của một nghệ sĩ nổi tiếng của cô ta làm cho nhiều bác sĩ và y tá trong bệnh viện K yêu mến ngưỡng mộ.
“ Y tá Hạ, sao hôm nay chị vui thế? “ – Đường Bảo Nhi vui vẻ hỏi cô y tá vừa đến tiêm thuốc cho ba của mình.
“ Hihi, hôm nay tâm trạng của MB ( my boss ) rất tốt, vừa nãy tôi còn nhìn thấy anh ấy vừa đi vừa tủm tỉm cười nữa. Trời a, Đường tiểu thư không biết MB của chúng ta khi cười sẽ đẹp trai đến mức nào đâu, y như một vầng thái dương rực sáng vậy đó! “ – cô y tá nào đó vừa chắp tay mơ màng vừa liếng thoắng nói chuyện.
“ Gần đây Tô chủ tịch kia có chuyện vui sao? “ – Đường Bảo Nhi mỉm cười tám chuyện.
“ MB của chúng ta vui như vậy thì chỉ có thể liên quan đến vị hôn thê đang ở nước ngoài du học kia thôi! “
“ Cô ta học xong rồi sao? Học bác sĩ phải mất hơn 6 năm mới ra trường không đúng sao? “ – Đường Bảo Nhi tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi.
“ Nghe đâu là vậy, cô ta như một con chuột cống sa vào hủ gạo to, chỉ có ăn và học thôi nên phải học nhanh để trở về rồi hưởng phúc chứ? “ – cô y tá nào đó bỉu môi xem thường lên tiếng nói.
“ Haizzz! “ – Đường Bảo Nhi buồn bã thở dài.
“ Đường tiểu thư cô đừng buồn, con hồ ly tinh kia chỉ giỏi đóng kịch thôi mà đã đeo mặt nạ thì có ngày cũng sẽ bị người khác lột ra thôi! Cô xinh đẹp, nổi tiếng lại hiền hòa lương thiện như vậy mà lại không dám tỏ tình với MB của chúng tôi hay sao? … nếu tôi là cô, tôi sẽ nhân cơ hội không có con hồ ly tinh kia ở đây, tôi sẽ đến gặp và bày tỏ tình cảm với anh ấy, không phải anh ấy vốn là vị hôn phu của cô hay sao? … “ – cô y tá họ Hạ vừa vỗ vai an ủi, vừa đưa ra lời khuyên.
" Cám ơn chị đã quan tâm và cho tôi một lời khuyên bổ ích, tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ xem có nên thổ lộ cho anh ấy biết tình cảm của mình dành cho anh ấy hay không? " - Đường Bảo Nhi khẽ cắn môi rồi đưa cặp mắt xinh đẹp đang ngấn nước cảm động nhìn cô y tá bên cạnh nhẹ nhàng lên tiếng.
" Đường tiểu thư can đảm lên! Tôi ủng hộ cô! " - cô y tá tươi cười nháy mắt.
" Tôi ra ngoài đây, tình hình sức khỏe của Đường chủ tịch đã khá hơn rồi, cô đừng lo! " - Y tá Hạ mỉm cười nói tiếp rồi đi ra ngoài.
Sau khi mỉm cười tiễn cô y tá kia ra khỏi phòng, Đường Bảo Nhi lập tức thu lại nụ cười hiền lành, khuôn mặt cau lại, cắn môi suy nghĩ một lúc rồi bước ra mở cửa lan can phòng bệnh ra ngoài gọi điện thoại:
" ... Anh ơi ... tên Tô Cẩn Hiên đó vừa sỉ nhục em ... " ... Đường Bảo Nhi nghẹn ngào nói trong nước mắt.
" Hắn ta nói những gì? " - giọng nam trong điện thoại vang lên.
"... huhu huhu ... Hắn ta nói em chỉ là một cô diễn viên rẻ tiền ... còn nói em chỉ biết dùng nhan sắc để quyến rũ người khác mới nổi tiếng được! .... Anh ơi, em không muốn sống nữa... em có tội tình gì với hắn ta mà hắn ta lại nói em những lời cay độc như vậy chứ huhu... huhu? "
" Bảo Nhi, em đừng khóc, em đang ở trong bệnh viện đó sao? "
" Híc ... dạ ...! " - tiếng nấc vì cố kèm nén tiếng khóc đều đặn vang lên.
" Anh sẽ liên lạc với phóng viên Mã, là người chuyên viết những bài báo lăng xê cho em đến bệnh viện K ngay lập tức, khi anh ta đến anh sẽ điện thoại cho em, em cố gắng làm hành động gì đó để khi nhìn vào mọi người đều nghĩ hắn ta đang muốn giở trò đồi bại với em, anh sẽ giúp em cho hắn một bài học! "
" ... Lăng Tuấn! ... Chỉ có anh mới đối xử với em tốt như vậy thôi! ... Em yêu anh! "
" Uhm, ngoan! Em đừng khóc nữa! Mọi chuyện đã có anh lo!... Anh làm việc đây! "
" Dạ, vâng ạ! "
Đường Bảo Nhi cúp máy mỉm cười mãn nguyện.
****
" Chủ tịch Tô! Xin anh dừng bước! " - Đường Bảo Nhi vừa chạy theo sau Tô Cẩn Hiên vừa gọi to.
Tô Cẩn Hiên đang rảo bước thật nhanh đi đến chỗ đậu xe lấy xe ra về, nghe tiếng gọi, liền ngừng bước quay đầu lại nhìn xem người vừa lên tiếng là ai. Do anh đang đi vội nên khi đột ngột dừng lại làm cho cô gái đang đuổi theo phía sau vì không kịp dừng lại mất thăng bằng ngã nhào vào lòng anh. Tô Cẩn Hiên theo phản xạ liền kéo tay cô ta cho cô ta không bị ngã, nhưng không ngờ cô ta lại thuận thế ôm lấy người anh còn ngã vào lòng úp mặt vào ngực anh. Tô Cẩn Hiên đen mặt khó chịu vội đẩy cô ta ra, khi nhìn rõ cô gái đó là Đường Bảo Nhi, Tô Cẩn Hiên càng khó chịu, anh lập tức nghiêm mặt tức giận nói:
" Cô đi đứng kiểu gì vậy? "
" Xin lỗi anh, tôi tính lấy xe về nhà lại đột nhiên nhìn thấy anh nên muốn gặp anh hỏi thăm về tình hình sức khỏe của ba tôi. Nhìn thấy anh đang vội, sợ anh đi mất nên tôi vội vàng đuổi theo...nếu có gì thất lễ, mong anh vui lòng bỏ qua! " - Đường Bảo Nhi sợ sệt lên tiếng.
" Muốn biết tình hình sức khỏe của ba cô, cô nên đến gặp bác sĩ Lưu là bác sĩ điều trị cho ba cô hoặc viện trưởng Phó chứ không phải đến gặp tôi! " - Tô Cẩn Hiên nói xong lập tức quay người đi đến chỗ để xe, lấy xe của của mình lái đi thẳng.
Đường Bảo Nhi đứng một lúc rồi nhếch mép cười, vui vẻ quay người đi đến chỗ một người đàn ông trên tay đang cầm máy chụp hình rồi lên tiếng.
" Phóng viên Mã, đây là số điện thoại của tôi! Những bức ảnh anh vừa chụp, ngày mai anh hãy đưa lên báo với nội dung Tô thiếu gia và tôi đang lén lút yêu nhau. Tối nay tôi sẽ tham gia một chương trình từ thiện, tôi sẽ gừi địa chỉ cho anh sau. Anh cứ chụp hình và viết những bài báo có nội dung theo ý tôi, tôi sẽ trả thù lao cho anh thật hậu hĩnh! " Đường Bảo Nhi kề sát vào tai tên phóng viên đẹp trai lãng tử nói nhỏ.
" Được! Tôi đã ghi âm lại những lời em vừa nói, trả công cho tôi như thế nào tôi sẽ thông báo với em sau! " - Tên phóng viên họ Mã nháy mắt rồi đưa tay sờ nắn cặp mông tròn trịa sau chiếc váy bút chì màu đỏ bó sát của Đường Bảo Nhi.
***
Buổi tối hôm đó, sau khi sắp đặt kế hoạch kỹ càng, Đường Bảo Nhi mặc chiếc váy trắng dài xẻ một đường thật sâu trước ngực làm tôn lên nước da trắng ngần cùng vòng một vô cùng gợi cảm thướt tha đi đến điểm hẹn làm khách mời danh dự cho chương trình gây quỹ từ thiện.
Vừa bước vào sảnh, nhìn thấy Tống Duật Phong mặc quần tây đen, áo sơmi màu xanh bạc hà dịu mát phối cùng chiếc vest đen lịch lãm, anh không thắt caravat mà để hở hai cúc áo trông vô cùng năng động và gần gũi. Đường Bảo Nhi cảm thấy tất cả đàn ông ở đây cộng lại cũng không bằng một phần nhỏ phong thái quý tộc toát ra từ anh. Đường Bảo Nhi bày ra một tư thái uyển chuyển tiến đến gần rồi gật đầu mỉm cười chào anh.
Tống Duật Phong đang cúi thấp người bế một đứa bé gái là con của một bạn vừa từ nước ngoài trở về lên nựng nịu, nhìn thấy Đường Bảo Nhi tiến về phía mình lập tức ngó lơ mà tiếp tục chơi đùa cùng cháu bé:
" Chào anh! Bé gái nhà ai trông đáng yêu quá! " - Vừa nói Đường Bảo Nhi vừa nở nụ cười thật tươi mà đứng lại gần anh đưa tay vuốt lên mặt bé.
Tống Duật Phong khẽ nhíu mày nhưng vẫn lên tiếng trả lời:
" Chào Đường tiểu thư, đây là con gái của anh một người bạn của tôi. Tôi phải trả bé về bên ba mẹ rồi! Tạm biệt cô! " - Nói xong anh xoay người cất bước rời đi.
Tống Duật Phong không biết rằng, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi Đường Bảo Nhi đứng bên cạnh anh mà vuốt má em bé gái đáng yêu kia khi được đăng trên mặt báo lại trở thành một hình ảnh ngọt ngào của một cặp vợ chồng trẻ đang muốn có em bé làm sóng gió liên tục nổi lên.
***
Đường Tâm và Trác Đình sau khi thu xếp hành lý xong, Trác Đình liền lập tức gửi hình chụp của hai cô trong ngày lễ tốt nghiệp cho ba Tần và mẹ Tuệ xem rồi nhắn tin cho ba mẹ ngày giờ và mã số chuyến bay về nước của mình, trong lúc đó Đường Tâm lại theo thói quen mở laptop mini của mình ra đọc báo. Lướt được mấy trang báo, sắc mặt Đường Tâm càng ngày càng tối. Cô quay sang nhìn Trác Đình lên tiếng:
“ Đình Đình, cậu qua đây đọc mấy bài báo sáng hôm nay nè! “
Trác Đình đang ngồi trên giường nghe Đường Tâm gọi mình lập tức đứng dậy phóng đến đứng bên cạnh Đường Tâm, khi nhìn những hình ảnh trên laptop của Đường Tâm, hai mắt Trác Đình mở to hết cỡ, cái miệng nhỏ mở to tròn vo như quả trứng gà.
“ Cái tên vầng trăng tai họa đó giỏi thật! ... Đợi mình về đến nhà, mình lập tức giải trừ hôn ước! “ – Trác Đình tức giận nói.
“ Uhm, coi như cốt truyện không có gì thay đổi... Hai người họ vẫn thuộc về nữ hoàng! “ – mắt Đường Tâm vẫn dán chặt vào những tấm hình chụp Đường Bảo Nhi đang dựa vào lòng của Tô Cẩn Hiên, cô khẽ thở dài rồi mới lên tiếng nói.
“ Uhm! Cái gì không thuộc về mình sẽ mãi mãi không thuộc về mình. 5 năm qua uổng công chúng ta lo lắng nghĩ ngợi vẩn vơ rồi! “ – Trác Đình cố gắng nặn ra một nụ cười rồi lại chua chát nói.
“ Coi như cuối cùng chúng ta cũng chờ được ngày quang minh chính đại mà hủy hai cái hôn ước quái quỷ đó! “ – Đường Tâm khẽ vỗ vào lưng Trác Đình an ủi.
“ Uhm, mình đi mua đồ ăn, hôm nay chúng ta ăn mừng ngày chúng ta được tự do! “ – Trác Đình thở mạnh một hơi mới vui vẻ lên tiếng.
“ Ok baby! “ – Đường Tâm mỉm cười gật đầu ủng hộ.
Nói là làm, Đường Tâm và Trác Đình lập tức lấy xe chạy đến siêu thị mua đồ ăn rồi về cặm cụi vào bếp nấu nướng. Mỗi khi có việc buồn, Trác Đình và Đường Tâm sẽ dìm ch.ết nỗi buồn của mình trong ẩm thực... Sau khi ăn uống no say hai cô sẽ ngủ một giấc thật ngon lành để sáng ngày hôm sau khi mở mắt thức dậy hai cô lại bắt đầu một cuộc sống mới... Cuộc sống mà hai cô không còn có bất kỳ một mối quan hệ nhập nhằng nào với hai vị đại thần kia nữa.... Buổi tối hôm đó cái gối nằm của hai cô ướt đẫm nước mắt.
***
Sáu ngày sau:
Mẹ Tuệ nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng bầu đã nhô cao của mình nghiêng đầu nhìn sang ba Tần lên tiếng:
“ Sao hai con vẫn chưa ra nhỉ? Chuyến bay hạ cánh gần 45 phút rồi, người ta ra sắp hết rồi mà sao vẫn không thấy hai đứa nhỏ? Có khi nào anh xem nhầm ngày hay nhầm giờ không? “
“ Không lẽ Cẩn Hiên và Duật Phong cũng nhầm sao? “ – Ba Tần nhìn sang Tô Cẩn Hiên và Tống Duật Phong đang đứng bên cạnh rồi nhẹ nhàng lên tiếng.
“ Em mệt rồi sao?... Chúng ta sẽ kiếm chỗ nào đó ngồi nghỉ một lát được không? “
“ Không, em muốn đứng chờ hai con! “ – Mẹ Tuệ vừa xoa bụng vừa bướng bỉnh lên tiếng.
Mẹ Tuệ vừa nói xong thì bà đã nhìn thấy từ cánh cửa kiếng có hai dáng người cao ráo, trẻ trung đẩy cửa bước ra. Mẹ Tuệ lay lay cánh tay của ba Tần sung sướng nói to:
“ Đình Đình và Tâm Tâm nhà ta kia rồi!!! “ – Nói xong bà giơ tay cánh tay vẫy gọi ra hiệu cho hai cô con gái của mình
Ba Tần, Tô Cẩn Hiên và Tống Duật Phong cũng đã nhìn thấy hai cô gái mặc quần jean ống túm màu đen, áo thun trắng bỏ trong quần, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác màu cafe sữa dài ngang gối, chân đi đôi giày boot cao đến cổ chân trông cực kỳ sành điệu và xinh đẹp. Hai cô đeo hai cặp kiếng mát màu xám làm nổi bật khuôn mặt trắng trẻo tinh xảo cùng nước da trắng ngần và đôi môi đỏ tươi, trên tay còn đang cầm chiếc ví nhỏ đựng giấy tờ.
Trác Đình và Đường Tâm nhìn thấy mẹ Tuệ và ba Tần từ xa lập tức chạy nhanh đến sà vào lòng ôm ba mẹ. Do mẹ Tuệ đang mang thai nên hai cô không dám ôm bà thật chặt:
“ Tụi con về rồi! “ – hai cô vừa ôm ba mẹ vừa vui vẻ nói, trên khóe mắt lại ngấn nước.
“ Tốt rồi! Chúng ta về nhà thôi! “
“ Dạ! “
“ Chúng con chào hai bác ạ! “ – hai giọng nam người nước ngoài nói tiếng Việt chưa sỏi bỗng vang lên.
Lúc này ba Tần và mẹ Tuệ mới để ý đến hai người đàn ông ngoại quốc đang đẩy hai xe vali to đùng chất đầy hành lý đi phía sau hai cô.
“ Xin chào hai cháu! “ – ba tần nói xong liền đưa tay ra bắt tay hai người đàn ông ngoại quốc rất đẹp trai đang đứng trước mặt.
“ À! Con xin giới thiệu với ba đây là nhà thiết kế Martin Aston! Anh ấy là giáo sư danh dự của trường con. Anh ấy đến Việt Nam du lịch nên bọn con đi chung một chuyến bay! “ – Trác Đình đưa bàn tay ra hướng về một người đàn ông cặp mắt màu xanh lục cùng mái tóc vàng óng phong độ giới thiệu.
“ Chào cậu! Rất vui được gặp cậu! “ – Ba Tần mỉm cười thân thiện lên tiếng.
“ Martin, đây là ba mẹ của em! “ – Trác Tần quay sang người đàn ông đứng bên cạnh mình giới thiệu.
“ Cháu rất hân hạnh khi được gặp hai bác ạ! “ – Martin vui vẻ cười nói.
“ Xin chào hai bác, cháu tên là Kevin Gusso! Cháu là đồng nghiệp của Đường Tâm ạ! Rất vui được gặp hai bác ạ!“ – người đàn ông tóc nâu hạt dẻ cùng cặp mắt màu hổ phách đẹp mê hồn mặc áo sơmi màu trắng tay dài bỏ trong chiếc quần tay đen lịch lãm lên tiếng.
“ Woa! Cậu nói tiếng Việt rất tốt! “ – Mẹ Tuệ vui vẻ khen ngợi
“ Cám ơn bác ạ, là do Serena dạy cháu học tiếng Việt đó ạ! “ – Kevin vừa lấy tay gãi đầu vừa ngượng ngùng nói.
“ Hai anh đi theo chúng tôi về nhà dùng cơm rồi hãy đi đến khách sạn nha! “ – Trác Đình quay sang nhìn Martin và Kevin nói bằng tiếng Anh.
“ Chúng tôi rất vui nhưng có lẽ để hôm khác! Hai em về nhà với hai bác trước đi! Tạm biệt! Hẹn gặp lại!“ – Martin và Kevin mỉm cười đáp. Nói xong hai anh vòng tay ôm tạm biệt hai cô.
“ Ok! Chúng ta gặp nhau sau vậy! “ – Trác Đình và Đường Tâm gật đầu lên tiếng.
Sau khi đón taxi giúp hai Martin và Kevin, Trác Đình và Đường Tâm cởi áo khoát tính giúp ba Tần mang hành lý để lên xe mới nhận ra hành lý đã được hai người đàn ông đứng phía sau ba Tần xếp gọn gàng lên xe.
“ Chào hai anh! ... Cám ơn hai anh đã giúp chúng tôi xếp hành lý lên xe “ – Trác Đình liếc xéo Tống Duật Phong rồi lạnh nhạt lên tiếng rồi xoay người bước lên xe ba Tần.
Đường Tâm chỉ gật đầu chào Tô Cẩn Hiên rồi khoác tay mẹ Tuệ lên xe ba Tần về nhà.