Chương 69: Hai mặt
Bên ngoài sắc trời u ám, hơn chin giờ, bắt đầu mưa tầm tã, Nicole, Cheryl-Ann, còn có Lyle đều đến đây. Thời điểm đó, tôi đã có thể tự mình ngồi dậy, cũng có thể đi lại trong phòng. Tôi ngồi ở bên giường, theo chân họ nhìn ngắm đứa nhỏ, cùng nhau nói chuyện, hết thảy thoạt nhìn đều hết sức bình thường, không khác biệt gì so với những gia đình đang có một thành viên mới.
Trước khi ra viện, bác sĩ làm phẫu thuật cho tôi kiểm tr.a lại một lần nữa. Anh kéo tấm rèm bên cạnh giường ra, tôi nằm xuống, mỗi lần có động tác gì chạm vào miệng vết thương, lại kéo đến một cơn đau khủng khiếp, tôi nhịn không được kêu ra tiếng. Gần như là cùng một giây, ở rèm bên kia có tiếng trẻ con khóc, khiến tôi thoáng cái mắt đã ươn ướt, thầm kêu trong lòng: Bảo bối của mẹ bảo bối của mẹ bảo bối của mẹ. Lúc đó, Caresse sinh ra đã được 5 ngày, cho đến tận lúc đó, tôi mới chính thức hiểu được, cảm nhận được sâu sắc như lưỡi dao xẹt qua da, đứa nhỏ là con tôi, là người thân cận nhất trên thế gian này. Hơn nữa, trong một tích tắc đó, chúng tôi dường như chỉ có mỗi nhau, con bé chỉ có tôi, tôi cũng chỉ có nó. Tôi âm thầm thề, khồng cần phải nói ra, cũng không cần những từ ngữ để biểu đạt thành lời, tôi muốn bảo vệ con bé không bị những tổn hại gì, cho đến một ngày con không cần tôi nữa, đồng thời tay chân cũng luống cuống, gấp đến muốn khóc, bởi vì tôi căn bản không biết phải làm như thế nào.
Trên đường trở về, mưa càng lúc càng lớn. Caresse, đứa nhỏ chòm Cự Giải, chòm sao thuộc nhóm Nước ( ) thường luôn có số mệnh gắn cùng một chỗ với mưa, thủy chiều và mặt trăng. Con bé im lặng nằm trong lòng tôi, lần đầu tiên tôi bế con lâu như vậy.
“Bác sĩ phẫu thuật cho chị rất nổi tiếng” Cheryl-Ann lại bắt đầu thao thao bất tuyệt bài giảng ‘Cùng vinh danh với người nổi tiếng’ ( ),“Ryan Blanchet, bác sĩ phụ khoa nổi tiếng, có một người vợ xinh đẹp, đồng thời xung quanh có năm sáu cô tình nhân……”
Tôi nghe, nhưng không có phản ứng. Nhìn những hạt mưa không ngừng đập vào cửa kính, chảy dài trên mặt kính thủy tinh, quay đầu vừa vặn nhìn thấy mình trong gương chiếu hậu, tái nhợt tiều tụy, như người vừa mới từ trong nhà lao ra. Hay đây là cuộc sống, mà ít nhất trong đó có một mặt chân thật mà tàn khốc. Mà tình yêu, đẹp nhất nóng bỏng nhất, như hai ngôi sao vô cùng gần nhau, va chạm thiêu đốt hủy diệt nhau, cuối cùng còn lại chỉ có cát bụi vô biên.
Vì thế, tôi cùng Lyle cũng bắt đầu loại cuộc sống hai mặt này. Chúng tôi tách ra ngủ riêng, lúc chỉ có hai người, tôi rất ít khi nói chuyện, thậm chí không thể đứng cùng anh trong một căn phòng. Nhưng nếu có những người khác ở đây, hoặc tiếp điện thoại của người khác, tôi lại biểu hiện rất bình thường. Anh từ đầu tới cuối không hề hỏi tôi có chuyện gì bất hòa với anh, dường như căn bản không muốn làm rõ mọi chuyện giữa chúng tôi vào lúc này. Ngày 6 tháng 7, Nick nhắn tin đến: “Em bé thế nào rồi?” Ngày hôm sau tôi mới nhìn thấy, nhắn lại: “Đã sinh rồi, ngày 27 tháng 6, con gái, nặng 7 pounds.” Lập tức nhận được chỉ một từ hồi âm: “Chúc mừng.” Có lẽ anh cho rằng tôi thực sự hạnh phúc, hạnh phúc với gia đình nhỏ của mình đến quên mất mọi người. Rất nhiều người đều cho rằng tôi thực sự hạnh phúc.
Về phần Caresse, đôi khi, tôi không cho bảo mẫu chạm vào con bé. Tự mình cho ăn, thay tã, tắm rửa cho nó. Nhìn không chớp mắt mỗi một động tác, mỗi một lần hô hấp của con bé, sợ chỉ một chút sơ sẩy, con sẽ ngừng thở hoặc tim đập dồn dập mà ngoài ý muốn ch.ết đi. Cho đến khi mệt không chịu được, cuộn tròn lại nằm trên chiếc ghế bành trẻ con, sau đó lại bị tiếng khóc làm bừng tỉnh.
Đôi khi, ví dụ như khi con bé khóc mãi không dứt, tôi phải dùng toàn lực mới khắc chế được mình không vứt con xuống đất. Gội đầu cho con, tôi nâng đầu nó lên, trong đầu nghĩ đến tất cả đều là tình cảnh chiếc cổ bé nhỏ mềm mại bị gẫy. Hoặc cả đêm con bé không ngủ, tôi đã nghĩ tới chuyện cho rượu Vodka vào trong bình sữa, để con bé và tôi có thể ôm nhau ngủ cả ngày. Những lúc ấy, tôi không cho mình được chạm vào con, toàn bộ đều giao cho bảo mẫu, tự nhốt mình trong phòng ngủ, ngủ li bì hoặc ngẩn người một chỗ, mặc kệ bên ngoài thích ra sao thì ra.
Mà đều không ngoại lệ là, mỗi một ngày trôi qua tôi không chỉ một lần muốn chấm dứt sinh mệnh của mình, lưỡi dao, mảnh thủy tinh sắc nhọn, khí than, từ ban công đứng nhìn những người đi tản bộ dưới đường, đều có thể làm cho tôi nghĩ đến biện pháp giải quyết hết sức đơn giản này, đơn giản giống như gật đầu đồng ý để người ta kí hộ vào giấy tờ phẫu thuật mổ đẻ.
Có vài buổi tối, con bé ngủ trên giường tôi, tôi cả đêm không ngủ chỉ sợ đè lên con, hoặc vô tình làm con lăn xuống. Con bé cũng không cười đùa, nhưng trong giấc ngủ sẽ vô tình có những biểu hiện bi thương hoặc vui vẻ ngắn ngủi. Có đôi khi con tỉnh lại, dưới ánh đèn u ám đầu giường, vẻ mặt chậm rãi từ mơ màng đến sợ hãi rồi thương tâm, cho đến khi mếu máo khóc, thoạt nhìn không giống với con người, làm cho tôi sợ ch.ết khiếp. Nhưng đến sáng sớm, ừm, sáng sớm, tôi không cần mở to mắt, chỉ riêng mùi vị sữa ngọt ngào thôi, cũng biết con bé đang ở bên cạnh tôi rồi, mỗi lần lồng ngực bé nhỏ của con phập phồng, với tôi mà nói đều giống như thiên sứ đang hít thở vậy.
Chú thích: