Chương 70: Nốt nhạc Đô Thăng (C#)

Caresse thực hoàn mỹ. Lúc sinh ra vẫn còn tím tái, chỉ một thời gian sau đã bắt đầu hồng hào lên. Tuần thứ nhất trôi qua, cả người con bé đều trắng như tuyết, mềm mại gần như trong suốt, toàn thân ngay cả một nốt ruồi cũng không có. Nhưng thời điểm này, không hiểu sao tôi lại thấy lo lắng con bé có chỗ nào đó phát triển không tốt, hoài nghi con bị bàn chân bẹt ( ), hoặc là lỗ mũi không có màng ngăn ( ).


Rất nhanh đã đến tháng Tám, tôi đi kiểm tr.a hậu sản, hỏi đi hỏi lại bác sĩ vì sao con bé lại thở gấp như vậy, vì sao khi làm động tác giãn hông, hai bên đầu gối cho tới bây giờ đều ép xuống không đều?


Bác sĩ rất bình tĩnh trả lời tôi, lượng hô hấp của trẻ con còn kém, cho nên so với người lớn cần hít thở nhanh hơn một chút. Còn lúc giãn hông, các khớp xương không phát ra âm thanh lạ thường gì, thành ra đầu gối ép xuống ko đều tám chín phần mười là do tính khí bướng bỉnh mà ra.


“Không cần lo lắng,” Bác sĩ an ủi tôi, “Chuyện này rất bình thường, rất nhiều phụ nữ sinh con ra đều như vậy, cô nên ra ngoài nhiều hơn, tâm sự nhiều với ông xã, để anh ấy giúp đỡ chia sẻ việc chăm sóc con cái với cô, hai người cũng có thể khôi phục lại chuyện sinh hoạt vợ chồng, cô còn phải cho con bú, nên dùng áo mưa không được uống thuốc……” Sau đó giới thiệu tôi đến chỗ một bác sĩ tâm lý. Tôi ôm con lắng nghe, gật đầu, nói cám ơn, ra khỏi phòng khám bệnh, vào thang máy xuống lầu. Có lẽ, lúc đó, trông tôi thật sự giống người điên.


Trong thang máy một người đàn ông nói với tôi: “Cô có khỏe không?” Tôi mờ mịt nhìn anh, anh lại nói tiếp: “Tôi nhận ra cô nhóc này, tôi đã đỡ đẻ giúp cô, Ryan Blanchet.”


Tôi nghĩ trong đầu anh ta là ai vậy, vị bác sĩ khoa phụ sản bàn luận về cổ phiếu, bất động sản cùng những trận đấu NBA trong phòng phẫu thuật, hôm nay mặc quần áo bình thường, không đeo kính mắt, cho nên không nhận ra.


available on google playdownload on app store


“Cô nhóc có khỏe không?” Anh cúi người đùa giỡn đứa nhỏ, sau đó lấy ra một tấm danh thiếp đặt vào trong xe nôi, nhìn Caresse nói, “Chúng ta là bạn bè, không phải sao? Có thời gian nhớ gọi điện thoại cho tôi.”


Thang máy xuống tầng dưới cùng, anh chào tôi, tôi cố gắng nở nụ cười. Ra tới cửa bệnh viện gần như đã quên mất người này.


Tôi không gọi điện cho vị bác sĩ tâm lý kia. Hôm đó là ngày thoái triều của tôi, mặc kệ đứa nhỏ, ngủ hết cả buổi chiều cho đến chạng vạng. Trời bắt đầu tối đen, xốc lại tinh thần. Tôi ngồi bên giường trong phòng con bé đến hơn nửa đêm, cho đến 3 giờ sáng, nghe thấy tiếng mở cửa. Tôi không hề động đậy, vẫn ngồi như cũ, nghe thấy tiếng giày da nện trên mặt đá cẩm thạch ở phòng khách phát ra phát ra những tiếng vang êm nhẹ, cho đến khi hết thảy đều yên tĩnh trở lại, thật lâu sau không còn âm thanh gì nữa.


Tôi đi ra ngoài, nhìn thấy Lyle ngồi trước cây đàn dương cầm ở phòng khách. Tôi đứng xa xa nhìn anh, anh cũng liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó cúi đầu, tay phải liên tục đánh lên một hợp âm Đô thăng (C#), không muốn nói ra hoặc mang ý tứ gì. Tôi xoay người đi trở về phòng con, một lúc sau, anh cũng vào, giống tôi quỳ xuống trước giường, nhìn Caresse ngủ. Nhìn trong chốc lát, anh vươn ngón trỏ đụng nhẹ vào bàn tay con bé.


“Đừng……” Tôi nói khẽ, thật ra là định nói “Đừng đánh thức con bé”, còn chưa nói hết câu, nhưng dù sao cũng không biết bao lâu rồi, tôi mới lại chủ động nói chuyện với anh.
Anh nghe lời thu tay về, quay đầu nhìn tôi.


Tôi không biết nên làm gì bây giờ, đứng lên trở về phòng mình, ngồi trước bàn trang điểm. Anh theo vào trong, ngồi xuống mép giường đằng sau tôi, vươn tay từ phía sau ôm lấy tôi. Tôi quay đầu lại, bờ môi của anh dán lên hôn tôi, nhẹ nhàng hỏi tôi: “Có thể chứ?”


Ngày trước anh chưa bao giờ hỏi tôi “Có thể chứ?”, chúng tôi từng rất ăn ý, ít nhất là trước đây, trong căn phòng này, hiện tại cái gì cùng đều không có. Cơ thể của tôi không hề phản ứng, nhưng trong lòng lại muốn anh. Tôi tùy ý để anh ôm tôi nằm xuống giường, nước mắt không kìm được chảy xuống, thẩm thấu vào cả hai trong lúc môi kề môi. Tôi chỉ mặc một bộ áo ngủ mỏng manh, ngón tay anh cách lớp quần áo, cảm giác rõ ràng mà khắc sâu.


Không biết sao lại có một hồi tiếng rè rè, anh cởi áo khoác ra ném ra bên giường, là tiếng rung của di động trong túi áo. Chúng tôi đều liếc mắt về nơi đó.
Anh hôn cổ tôi nói: “Không cần để tâm tới nó, cứ để nó vang đi, cứ để nó vang đi.”


Nhưng ở trong phòng thực im lặng, căn bản không thể xem nhẹ âm thanh kia, tôi không có cách nào tiếp tục, vẫn không nhúc nhích nhìn anh, anh cũng dừng lại. Tôi đẩy anh ra, với người qua cầm điện thoại lên, tiếp máy, không nói gì. Đầu bên kia điện thoại cũng im lặng trong chốc lát, sau đó một giọng phụ nữ hình như đã say chếnh choáng đến mất cả thần chí truyền đến: “Lần sau, trước khi chúng ta bị bắt gặp, anh nhớ tìm một nơi ……”


Chú thích:






Truyện liên quan