Chương 86: Lễ giáng sinh
Edit: Apakcha
Beta: Nu
Mùa Đông năm 2006, tôi dần dần bắt đầu một cuộc sống mới.
Tôi có công việc, một phòng trọ màu trắng, nữ tính, đơn giản. Một nửa thời gian sống một mình, một nửa khác, bên cạnh có một bé con để chăm sóc, con bé thích cười rất ít khi khóc, không ngừng lớn lên, tính tình luôn hiếu động thường làm cho tôi sứt đầu mẻ trán. Con bé dường như kế thừa toàn bộ sức chống cự của tôi, chưa bao giờ ngã bệnh. Ngược lại tôi lại biến thành con ma ốm, mỗi khi thời tiết thay đổi, lại bị cảm cúm khó chịu trong người.
Đồng thời, tôi cũng trở nên cởi mở hơn trước. Mỗi khi ở quán cà phê hay giờ nghỉ trưa, tôi thường cùng những đồng nghiệp đã làm cha mẹ thảo luận chuyện con cái, học được đủ những kinh nghiệm giáo dục trẻ nhỏ hoặc hoang đường hoặc hữu dụng. Còn những lúc khác, khi tôi tạm thời trở thành người phụ nữ độc thân, tôi có thể hoàn toàn tập trung vào công việc, sau khi đi làm tan ca sẽ đến quán bar hiện đại nhất hoặc nhà hàng để thư giãn. Công việc mới của tôi không giống lúc trước, không quá bận rộn, rất ít khi phải tăng ca. Tôi có nhiều thời gian bên cạnh đứa nhỏ hơn, quét dọn phòng trọ, đi dạo phố, gặp bạn bè, đọc sách, xem phim, suy nghĩ cẩn thận về những gì đã xảy ra. Mỗi ngày đều mới mẻ, tích cực, cũng không tràn ngập áp lực, tôi đã từng nghĩ cuộc sống như vậy sẽ không còn diễn ra nữa, vậy mà bọn nó lại đến.
Những gì đã qua, tôi vừa muốn nhanh chóng quên đi, lại vừa không nỡ quên đi. Tôi làm một chút xíu thay đổi, mái tóc dài cắt bỏ hết phần đuôi tóc. Kiểu tóc mới, đen, thẳng khiến tôi thoạt nhìn giống một mảnh vải satanh bóng mượt. “Ngắn và thẳng”, lúc trước Lyle cũng nói như vậy, tôi thích anh nói như thế, tuy rằng, cách nói này có thể chỉ là vì sự khác nhau của tóc nâu hoặc tóc vàng khi ở trong tay anh cảm giác như trân bảo.
Cũng vào mùa ấy, tôi bắt đầu dùng nước hoa thoang thoảng mùi hương hoa hồng tinh khiết, tên là Drole de Rose, dịch sang Tiếng anh có nghĩa là Fanny rose, so với những loại nước hoa thông thường thiếu một chút vị trữ tình, nhưng lại nhẹ nhàng và tươi trẻ hơn. Lần đầu tiên ngửi thấy mùi hương đó, tôi liền tự nói với mình, quên âm thanh ma quỷ của anh đi, tôi không cần phải lưu giữ mãi hình ảnh của anh. Có một số việc mặc dù không thể hoàn toàn quên, chí ít tôi cũng cảm thấy vui vẻ tươi sáng hơn, không buồn không lo.
Trước ngày nghỉ lễ Giáng sinh, Lyle lại đến đón đứa nhỏ, đứng ngoài cửa, đợi tôi thu dọn đồ giao Caresse cho anh. Claudia rửa chén trong phòng bếp, ngoài cửa cũng nghe được tiếng nước cùng tiếng chén đĩa va chạm.
Anh thoáng nhìn vào trong, trước khi đi để lại một câu: “Lúc em đi làm để Caresse lại cho một người phụ nữ xa lạ, không lo lắng sao?”
“Người phụ nữ xa lạ kia có tên, gọi là Claudia, bà ngoại cô ấy ở đâu em cũng biết. Còn Sandy anh biết được bao nhiêu?” Tôi trả lời, sau đó chào tạm biệt Caresse, hôn lên hai má mập mạp của con bé.
Lễ Giáng sinh, Lễ Tạ ơn, những ngày lễ đoàn tụ gia đình này đều thuộc về anh, bởi vì dù sao những ngày lễ truyền thống như vậy đối với tôi mà nói cũng không có nhiều ý nghĩa. Lễ Phục Sinh cùng Halloween, Caresse là của tôi, đợi con bé lớn thêm một chút, càng lúc càng hiểu chuyện hơn, chúng tôi có thể có nhiều thời gian chơi đùa hơn. Sau khi bọn họ rời đi không lâu, Claudia cũng chào tạm biệt. Hai ngày trước công ty cũng mở bữa tiệc Giáng sinh, những buổi tối như vậy là giành cho gia đình. Dù rằng đây không phải ngày lễ của tôi, nhưng ít nhiều vẫn có chút cảm xúc. Xúc động qua đi, tôi gọi điện thoại cho Nick, anh cũng ở New York một mình, không biết có nghỉ lễ ở đâu không.
Điện thoại được thông, tôi hỏi anh có muốn cùng tôi ăn cơm chiều không, anh nói cho tôi biết anh vẫn còn ở Trung tâm Viện trợ Pháp luật. Bởi vì phải chú ý công việc ở Sự vụ sở, 300 giờ phục vụ cộng đồng, làm công việc bị gián đoạn gần 3 tháng.
“Lễ Giáng Sinh phải tăng ca?”
“Còn một chút công việc, tranh thủ ngày nghỉ làm bớt, sau Tết nguyên đán anh lại được tự do.” Anh nói cho tôi biết, ở đó không giốngSự vụ sở, không có thư kí, trợ lý, hay những luật sư thực tập năm nhất làm việc lặt vặt. Anh còn cả chồng tài liệu cao hai thước cần phải xem, các tập giấy hồ sơ của gần mười năm trước, không có phần mềm hỗ trợ Search, đương nhiên cũng không thể dùng phím Ctrl+F.
“Em giúp anh xem một thước, thuận tiện mang bữa tiệc giáng sinh lớn tới cho anh.” Tôi nói.
“Anh cảm động muốn ch.ết.” Anh trả lời.
Bên ngoài những hạt tuyết đang rơi, rơi xuống mặt đất lập tức tan ra, thời tiết lại xuống thấp. Tôi mặc áo khoác dày nhất, mua Takeaway pizza và bia ở cửa hàng thức ăn nhanh gần đấy. Không hy vọng có thể gọi được taxi, xuống tàu điện ngầm đến phố Lafayette.
Tới đó là gần 7h30, trung tâm thiếu nhi ở tầng dưới cùng đã không còn ai, cuốn mành cửa buông xuống, chỉ có chỗ cửa ra vào có một bảo vệ đang trực ban, muốn tôi để lại tên mới cho tôi lên trên tầng năm. Văn phòng của Trung tâm Viện trợ Pháp luật có mười mấy người đang ngồi trên sàn nhà, cả gian phòng chỉ có Nick ngồi trên ghế trước một đèn huỳnh quang phát sáng. Nghe thấy tiếng động, anh nhìn tôi coi như chào hỏi, nói đợi anh một chút.
“Ba trăm giờ tới hôm nay là xong, tại sao anh còn ở chỗ này tự làm khổ mình?” Tôi hỏi anh.
“Người nhận vụ án này đã không hoàn thành lại không bàn giao hoàn thiện, anh so với anh ta có kỹ năng chuyên ngành hơn.” Anh trả lời nghiêm túc, sau đó lại muốn tôi đặt đồ ăn ở trên bàn xa anh ra. Đó là chỗ ngồi gần cửa sổ, bên cạnh trong góc phòng được đặt một cây thông Noel bằng nhựa plastic.
“Ngồi ở đây để làm gì? Cũng bởi vì cái này?” Tôi chỉ vào gốc cây hỏi anh.
“Không phải” Anh chạy tới chỗ máy vi tính chỉ vào bảng tên trên màn hình nói với tôi, “Người kia thật đáng ghét, anh ta bàn giao cho anh nói, trước khi đi để lại chút kỷ niệm.” Nói xong vươn vai cười rộ lên. Tôi nhìn anh hết chỗ nói.
Hai người ngồi trên bàn ăn chút đồ, theo ý của anh sau khi ăn xong, không cần lau bàn. Bắt đầu công việc, anh bảo tôi ngồi đối diện với anh, không chút khách khí phân một nửa chập tài liệu cho tôi. Tám giờ, mọi vật xung quanh đột nhiên trở nên tĩnh lặng, giống như một thói quen luôn có âm thanh trong mọi hoàn cảnh. Một lát sau người tôi mới ý thức được là đã tắt máy điều hòa. Nhiệt độ trong phòng duy trì chừng nửa giờ, sau đó bắt đầu càng ngày càng lạnh. Chúng tôi bắt đầu mặc áo khoác, sau lại quàng thêm khăn quàng cổ. Lúc tôi đến đội trên đầu mũ nhung đen mềm mỏng dáng thể thao, Nick nói tóc anh ngắn, nhất định phải tôi tặng anh mới đội. Tôi không chịu, anh ta liền cướp lấy để đội. Mũ nhỏ kia anh đội đầu trông có vẻ tròn tròn, cũng không tệ lắm. Hôm đó anh mặc áo khoác lông màu đen, vừa dày vừa ấm, không biết trong đầu suy nghĩ cái gì, tôi đứng lên từ chỗ ngồi của mình đối diện anh, đi qua, cúi người ôm lấy anh từ sau lưng, đầu tựa trên bờ vai của anh.
“Không cần như vậy mà, làm ơn đi.” Anh hơi né, nói. Tôi có chút bất ngờ, đứng thẳng nhìn anh, anh lại tiếp tục vùi đầu xem tài liệu, giống như tôi chưa hề ở bên cạnh, qua lúc lâu, anh ngẩng đầu, nhìn tôi nói: “Kỳ thật anh cũng là một người đàn ông rất được. Thuế thu nhập năm trước vượt qua ba trăm ngàn, nhà ở trung tâm thành phố, có ngực lớn, cơ bụng không bị lồi. Anh cũng đáng giá đấy chứ, em cũng như thế.” Nội dung có chút buồn cười, nhưng anh nói rất nghiêm túc. Tôi nhịn không được cười rộ lên, anh nói hết lời, cũng cười.