Chương 87: Một tuổi

Edit: Apakcha
Beta: Nu


Tháng Tư, khí trời dần ấm áp hơn, ban ngày càng nhiều ánh nắng. Caresse trở nên hiểu chuyện hơn, nhưng đồng thời cũng phiền phức hơn. Đứa nhỏ mười tháng tuổi bắt đầu hình thành thói quen sinh hoạt của mình, ăn cơm ở đâu, ngủ chỗ nào, đắp loại chăn gì, nghe những câu chuyện cổ tích nào, ở cùng với ai, cố chấp đến khó bảo. Trong một gia đình bình thường, những việc này nhất định không phải chuyện khó khăn gì, nhưng đối với một đứa trẻ cách vài ngày lại đổi “gia đình” như Caresse mà nói, ngay cả một chút vấn đề này cũng không dễ dàng giải quyết được.


Mỗi lần con bé bắt đầu ngủ quen chỗ, lại phải đổi qua ngủ nơi khác. Con bé bắt đầu bật ra thanh âm na ná “Mẹ mẹ”, nhưng lại không rõ ràng, tại sao đã hứa với con bé rồi mà lúc thế này, lúc thế khác? Cho nên, mỗi một lần đổi chỗ ở, buổi tối hôm trước không tránh được con bé sẽ khóc lớn một trận.


Vì loại chuyện này, lúc chúng tôi giao đứa nhỏ cho nhau luôn luôn cố gắng dặn dò cặn kẽ những thói quen gần đây của con bé, hoặc là thích đồ gì đó. Đôi khi, tôi thậm chí còn không thể tránh khỏi chạm mặt Cheryl-Ann hoặc là Nicole.


CA thấy chúng tôi đã nói: “E này, sao cô cô toàn mặc cho Caresse đồ màu hồng phần vậy.” Mặc dù chưa tròn một tuổi, quần áo của bé cưng cũng không thể tránh khỏi bình luận của cô ấy.


Còn Nicole mỗi lần nhìn thấy, đều không quên nói: “Lyle khi còn bé, hơn mười tháng đã bắt chước người lớn gọi tên baba nó, cho nên, Caresse đến bây giờ chỉ biết gọi mẹ, theo tôi khăng định là do nguyên nhân này.”


available on google playdownload on app store


Tôi làm bộ nghe không hiểu ý của bà, chỉ trả lời: “Bé trai có thể nói chuyện sớm như vậy, thật ra cũng không hiếm thấy.” Trong lòng cảm thấy khó có thể tin, đã ly hôn rồi mà vẫn còn phải ngại cái này ngại cái kia với mẹ chồng.


Đơn giản là vì có đứa nhỏ, dù xa cách như thế nào, nói cho cùng cũng không thể hoàn toàn tách rời.


Đến tháng sáu, Caresse sẽ qua sinh nhật một tuổi, con bé có thể gọi mẹ mẹ, nắm chặt tay lại thành nắm đấm, có thể lảo đảo lắc lắc thân mình đi vài bước, một tay lôi kéo tôi để có thể đi vững được. Con bé rất khỏe mạnh, cho đến bây giờ chưa từng sinh bệnh. Từng ngày trôi qua, con bé ngày càng xinh đẹp, da dẻ trắng trẻo, mái tóc màu nâu mượt mà, mỏng và mềm mại, hơi xoăn lại thành lọn nhỏ, lông mi rậm cong vểnh lên khiến mọi người đều hâm mộ, bất cứ lúc nào trên người cũng tản ra một hương vị kem bơ trong veo đặc biệt. Con bé càng lớn càng giống Lyle, nhưng có hai chỗ rất giống tôi, đuôi mắt hơi hướng về phía trước, cùng cằm nhọn.


Có điều, tôi không thể không thừa nhận, quả thật Caresse không phải đứa nhỏ làm cho mọi người bất ngờ. Nửa tuổi con bé mới có thể tự động xoay người. Tôi tốn rất nhiều thời gian, cộng thêm bí quyết nuôi dưỡng trẻ con của Claudia, đến chin tháng tuổi mới dạy được cho con bé đi về phía trước mà không ngã ngửa ra sau. Con bé vui vẻ, xinh đẹp, ngoan ngoãn, nhưng lại hoàn toàn không giống với tưởng tượng của tôi. Trước đây tôi vẫn nghĩ rằng mình sẽ sinh ra một đứa nhỏ thông minh, nhanh nhẹn, tính tình nóng nảy, tựa như chính tôi. Nhưng, Gene di truyền thật sự thần kỳ, con bé lại có bộ dáng như bây giờ, mặc kệ những điều đó, tôi yêu con bé, con bé ngây thơ cười một chút là có thể khiến tôi cảm động.


Trước sinh nhật một tuổi, Nicole mới đến một nhiết ảnh gia nghe nói rất nổi tiếng tới chụp chân dung cho Caresse. Tôi đặc biệt xin nghỉ nửa ngày, chạy đến Madison Avenue ở phía đông đường 31st Street xem bọn họ chụp ảnh. Hôm đó trời mưa không nhỏ, ra khỏi tàu điện ngầm từ đường 28th Street, Lyle gọi điện thoại cho tôi, ở trạm xe lửa phụ cận, kéo tôi lên xe. Caresse ở trên xe ngủ rất ngoan, cho đến khi xe dừng lại, tiếng chốt mở cửa xe mới đánh thức con bé.


Nhiếp ảnh gia là một người Nhật Bản trẻ tuổi, tên rất dài, tôi gọi anh ta là Hiroh. Chụp ảnh ở một chỗ lạ lẫm làm Caresse khóc lớn một trận, ôm chặt cổ tôi không buông. Tôi ôm con bé, vừa dỗ dành vừa đi khắp xung quanh. Đến khi mưa dần dần ngừng, ánh nắng nhàn nhạt xuyên qua một khe hẹp trên cửa sổ chiếu vào, tôi ôm Caresse đứng ở bên cửa sổ, để cho con bé nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài, chầm chậm an tĩnh lại. Hiroh cầm máy chụp ảnh đi tới, đối diện với chúng tôi rất nhanh bấm máy.


“Ánh sáng như vậy rất đẹp, rất khó có được.” Anh ta bỏ máy ảnh xuống nói cho tôi biết.


Vì thế, tập ảnh đầu tiên trong ngày đó, tôi cùng Caresse đều là bộ dáng ướt sũng. Trong mắt con bé phủ đầy nước mắt, trên tóc tôi cùng quần áo dính đầy nước mưa. Tôi ôm con bé, con bé ôm cổ của tôi. Trong ánh nắng thanh khiết trong suốt sau cơn mưa hai người đều ướt sũng, ánh sáng kia mang theo chút ưu sầu, nhưng cũng không quá nặng nề.


“Chụp đẹp quá.” Tôi nhìn vào màn hình máy tính Macintosh nói.
“Ngày kỷ niệm có thể lại đến đây.” Nhiếp ảnh gia trả lời.
“Ngày kỷ niệm gì?” Tôi nghe không hiểu.
“Kết hôn …”


“Chúng tôi ly hôn rồi.” Tôi nói, ngẫm lại không đúng, lại tiếp tục giải thích một lần: “Cũng không hẳn là như vậy, nhưng đã li thân.”
Tôi xấu hổ muốn ch.ết, nhưng người nghe cũng không cảm thấy tôi rất kỳ quái, ngày hôm sau gọi điện hẹn tôi ra ngoài. Tôi đồng ý.


Chúng tôi gặp nhau tại một quán ăn bình thường, trong tiệm ăn bật vài bản nhạc đồng quê. Sau khi ngồi vào chỗ của mình, anh ta đột nhiên nói một câu: “Sealed with a kiss.” ( )
“Cái gì?”
“Sealed with a kiss, tên bài hát này, của Jason Donovan.”


Tôi không nhớ rõ buổi trưa hôm đó chúng tôi rốt cuộc đã tán gẫu những chuyện gì, nhưng toàn bộ cuộc nói chuyện không ngoài phương diện trên, tôi theo không kịp ý nghĩ của anh ta, anh ta cũng không hiểu lắm những gì tôi đang nói. Anh văn của anh ta không thể chê được, chỉ là chúng tôi có chút bất đồng. Anh ta kém tôi một tuổi, hành động cử chỉ rất có đầu có đuôi, thích dùng động tác cùng hình vẽ tự mình biểu đạt, còn tôi hiển nhiên có thói quen nói chuyện luyên thuyên. Chúng tôi hẹn gặp không quá vài lần, tôi từng ám chỉ không được, nhưng qua vài tuần anh ta vẫn còn tới hẹn tôi. Tháng Tám, tôi phát hiện ra anh ta quen thuộc với Natasha Poly, Doutzen Kroes,Caroline Trentini, cái tên dài bất thường của anh ta cũng thường xuất hiện trên tạp chí Cosmos. Sau khi Nick biết, bắt đầu ở bên cạnh khuyến khích, bảo tôi ngàn vạn lần chờ đến tuần lễ thời trang mùa Thu nói chuyện với Hiroh Aoduan, anh ấy muốn được sắp xếp ngồi ở hàng ghế thứ hai gần sân khấu chữ T, thậm chí có thể được nói chuyện với các Madou ( ).


Khi chuyện này trôi qua khá lâu, sau khi Lyle biết chuyện phản ứng chỉ là — anh nhíu mày, chậm rãi cười nhạo nói: “Anh chàng kia, không phải là người đồng tính sao?”


Nhưng, bất luận là vì vé vào cửa show thời trang trong Bryant Park, hay vì cái gì khác, tôi cùng Hiroh đã không còn duy trì liên lạc đến mùa thu. Tháng Tám qua đi, tháng Chín tới, anh ta nhắn lại cho tôi, hỏi có muốn xem bộ ảnh đầu tiên không. Khi đó, tôi phải lo lắng về một sự việc khác, quay đi quay lại đã quên mất gọi điện trả lời anh ta. Đến khi nghĩ ra, đã là hai tuần sau, tôi gửi một món quà là cây Cát Tường màu trắng tuyết bọc trong chiếc hộp bằng giấy da màu nâu gửi đến đến studio của anh ta, xem như xin lỗi. Anh ta gọi điện tới cám ơn, hỏi tôi nghĩ như thế nào khi tặng hoa cho con trai? Chúng tôi nói với nhau “Duy trì liên lạc”, sau đó, không còn tin tức nữa.


Ban đầu tôi cảm thấy không có gì không đúng. Dửng dung giải thích với Nick, dù sao mình cũng đã quen đi xe Mĩ, đột nhiên đổi sang xe Nhật Bản nhất định không thể thích ứng, dù cho có là xe Lexus. Mà tôi lại có vẻ lạc hậu, không thể không có cảm giác mà thử xe.


Nói tới nói lui, tôi từ từ bắt đầu suy nghĩ, rốt cuộc tại sao tôi không thể cùng Hiroh? Hai người chính xác là rất bất đồng, tuy nhiên sự bất đồng này dường như cũng không vượt quá được sự khác biệt giữa tôi và Lyle. Trước khi có nụ hôn đầu tiên, tôi căn bản không nghĩ có khả năng cùng Lyle tiến thêm bước nữa. Điểm khác biệt, có thể là từ nụ hôn đó.


Chú thích:






Truyện liên quan