Chương 43: Lý do thật sự
Kể từ ngày cùng Triều Khắc Hàn như một đôi tình nhân ở quán nhỏ ăn cháo, tiếp theo sau đó Mộc Lạc Hi vẫn luôn tránh hắn.
Nếu không phải khóa máy, thì chính là gọi mãi không có người nghe. Đến Nghiên Hi, nếu không phải đang họp thì chính là không có ở công ty. Tìm đến tận nhà, một là chuông cửa không người nghe, hai là quản gia khéo léo đuổi khách.
Đã hai tuần trôi qua rồi, Mộc Lạc Hi giống như bốc hơi khỏi cuộc sống của hắn.
Triều Khắc Hàn làm gì sai rồi? Vì sao Mộc Lạc Hi lại tránh hắn? Hắn chỉ muốn lần nữa theo đuổi cô, hắn không cần cô phải nhớ lại, hắn chỉ muốn có thể tự lực lần nữa chinh phục cô, cũng không được sao?
Cô không biết mình tránh hắn như vậy là rất nhẫn tâm sao? Cô không biết nếu như không nhìn thấy cô hắn sẽ thấy nhớ sao? Cô không biết, cảm giác không nắm bắt được có bao nhiêu khó chịu sao?
Mộc Lạc Hi giống như một viên đá, nắm chặt quá sẽ tan, mà giữ lỏng quá sẽ rơi, đối với hắn cô luôn như một món bảo vật khiến hắn muốn dùng tất cả để bảo vệ và yêu thương.
Ngày hôm nay, hắn lại không tìm thấy cô, nỗi lo lắng cùng khẩn trương trong lòng ngày càng dân cao..
Trong lúc hắn gần như phát điên trong việc tìm kiếm cô, Mộc Lạc Hi là đang ở cùng Đặng Dĩ Hằng!
Buổi sáng hôm nay, cuộc gọi đầu tiên tìm đến cô là Đặng Dĩ Hằng, người đầu tiên bấm chuông cửa nhà cô là Đặng Dĩ Hằng. Ngày hôm nay nhìn thấy anh, cảm giác áy náy hôm trước lại lần nữa dâng lên, cô đã làm chuyện có lỗi với anh rồi, cô hướng người khác động lòng.
Mặc dù cô đã cố gắng tránh hắn, nhưng vẫn không khống chế được hình ảnh hắn đôi lúc sẽ hiện lên quấy nhiễu tâm trí cô. Những lúc cô cần anh bên cạnh, lại tìm không được, lúc cô cần anh để giúp mình hiểu rõ, anh lại mãi không chịu xuất hiện.
Tình yêu rốt cuộc là thứ gì? Người tìm ta, ta lại tránh. Người ta tìm, lại tránh ta..
Mộc Lạc Hi không biết hai tuần nay Đặng Dĩ Hằng gặp phải việc gì, cô chỉ biết cô tránh hắn để tìm anh nhưng là anh không chịu xuất hiện. Tận cho đến hôm nay, Đặng Dĩ Hằng mới gọi cho cô, câu đầu tiên anh nói lại chính là..
- Lạc Hi, anh nhớ em.
Mộc Lạc Hi ngạc nhiên, nếu là nhớ cô vì sao không tìm cô? Không gọi cho cô? Vì sao đến bây giờ mới điện cho cô nói như vậy? Nhưng là cảm giác áy náy cứ mãi xâm chiếm lý trí của cô, Mộc Lạc Hi vẫn cứ nghĩ mình có lỗi với anh, mình phải đối với anh thật tốt dù là thế nào đi nữa.
- Em.. - Dù là thế nhưng rất lâu cô cũng không nói được câu nào.
- Anh đang ở dưới nhà em.
Anh vừa dứt lời, cô có thể nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
- Đợi em.
Đặng Dĩ Hằng đưa cô đến một nhà hàng xa hoa, Mộc Lạc Hi nhìn khung cảnh trước mắt, vô cùng ngạc nhiên. Dường như anh đã bao hết cả nhà hàng, bên trong chỉ có hai vị khách là cô và anh vừa mới bước vào.
Trên lầu, trước mắt Mộc Lạc Hi hiện lên là một khung cảnh vô cùng lãng mạn, có hoa hồng, có nến, có âm nhạc du dương..
Chuyện gì đang diễn ra?
Khác với dự liệu của anh, cô không phải là bất ngờ vì hạnh phúc, mà là bàng hoàng, sự hoang mang trong ánh mắt cô, anh thấy rõ, vì sao cô lại như thế?
Đặng Dĩ Hằng kiềm chế tâm tình của mình, nắm tay cô đi đến cạnh bàn, dịu dàng giúp cô kéo ghế.
Hai người ngồi đối diện nhau, anh chủ động bắt chuyện với cô:
- Những ngày này công ty có việc, anh không thể đến tìm em.
Mộc Lạc Hi rơi vào trầm mặc, cô trong lòng anh, so với công ty vẫn còn thua xa?
- Em hiểu, không sao mà. - Cô cười.
- Anh đã rất nhớ em.
Nhớ? Nói như thế thì làm được gì? Nếu như thật sự nhớ cô, anh sẽ không để cô liên tục tìm kiếm anh mà không chịu xuất hiện như vậy, sẽ không ở tại lúc cô cần anh nhất mà không thấy người.
Nhưng..
Dù Đặng Dĩ Hằng đáng trách bao nhiêu, người sai trước vẫn là cô.
Mộc Lạc Hi cho tới giờ vẫn là khăng khăng mình có lỗi với anh, cô đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mới đưa ra quyết định sẽ không gặp Triều Khắc Hàn nữa, sẽ quên đi hắn, ngoan ngoãn mà yêu anh.
Con tim cô đang kêu gọi, nhưng lý trí cô lại rất mãnh liệt, Mộc Lạc Hi phải làm thế nào bây giờ?
Cô nhìn người trước mặt, mỉm cười không đáp lại.
- Hôm nay, là anh đã vì em mà chuẩn bị.
Mộc Lạc Hi lần nữa lâm vào trầm mặc.
Bỏ quên cô rồi lại dùng những thứ lãng mạn này để cảm động cô? Trong nhất thời, Mộc Lạc Hi nghĩ, nếu sau này họ ở bên nhau, cô sẽ phải chịu cô đơn bao nhiêu lần để rồi được bù lại bằng những buổi ăn như thế?
Đặng Dĩ Hằng không biết cô đang nghĩ gì, có thích những gì anh vì cô mà làm hay không? Hay cô vẫn luôn và đang nhớ đến người kia?
- Anh.. Vì sao?..
- Anh hôm nay muốn nói với em một điều.
Đặng Dĩ Hằng đứng lên, đi đến cạnh cô, không biết tự lúc nào đã cầm trên tay một có hoa hồng.
Gương mặt tuấn tú của anh hàm chứa tất cả đều là chân thành..
Đặng Dĩ Hằng ở trước Mộc Lạc Hi, một chân quỳ xuống.
Ngạc nhiên..
Mộc Lạc Hi kinh ngạc đến mức đồng tử mở to, tay vội vàng che miệng lại, cho dù là vạn lần thì cô cũng không nghĩ đến hôm nay anh vì cô làm việc này.
- Anh..
- Lạc Hi. - Anh không để cô nói. - Anh biết, bản thân mình vẫn chưa đủ tốt. Anh biết, gần đây anh không có dành thời gian cho em, là anh sai. Anh biết, anh vẫn chưa chăm sóc cho em được thật tốt. Anh biết, từ ngày anh quay trở lại, vẫn chưa một lần chân chính mà quan tâm em.
Đặng Dĩ Hằng nói một hơi dài, nhấn mạnh.
- Cho nên, Đặng Dĩ Hằng anh, hôm nay ở trước mặt em quỳ xuống một gối, đeo lên tay em chiếc nhẫn này, là muốn dùng cả đời để yêu thương chăm sóc em. Dùng cả đời để ở bên em, dùng cả đời để bù đắp 5 năm chúng ra đã bỏ lỡ. Anh hứa, nhất định khiến em trở thành người con gái hạnh phúc nhất. Lạc Hi, em có nguyện ý gả cho anh không?
Mộc Lạc Hi nghe hắn nói, nước mắt đã chảy xuống từ hốc mắt đỏ hoe, cô thật sự cảm động. Đặng Dĩ Hằng vì cô mà nói ra những lời này, cô thật sự chưa bao giờ nghĩ tới..
Sự chân thành từ hành động của anh, sự thiết tha chờ mong từ ánh mắt của anh, cô có thể thấy rõ anh thật sự thương yêu cô, và.. cô cũng vậy.
Nhưng mà hình như.. cô không biết, hơn tất cả, bản thân là vì cảm thấy áy náy với Đặng Dĩ Hằng!
- Em..
Giọng nói cô đã sớm nghẹn ngào, chống lại ánh mắt chờ mong của anh, cô cuối cùng cũng nói ra.
- Em nguyện ý.
Đặng Dĩ Hằng nghe cô nói, mọi sự lo lắng lập tức buông xuống, anh thật sự sợ.. sợ cô sẽ không đồng ý.
Đặng Dĩ Hằng nhào đến ôm lấy cô, đem Mộc Lạc Hi giữ chặt trong lòng, anh hình như rất sợ chỉ cần mình buông tay cô sẽ lập tức biến mất.
Hai người cứ ôm nhau như vậy, thật lâu sau anh mới buông cô ra, đem chiếc nhẫn tinh xảo đeo lên ngón áp út của cô. Lần nữa kích động ôm lấy cô, chỉ trong một khoảng khắc, cô nhìn thấy hốc mắt anh đỏ hoe, một giây sau phát hiện vai áo sơ mi của mình ươn ướt.
Anh khóc?
Mộc Lạc Hi thật sự không thể tin, anh có thể vì cô khóc?
Cô gái này thật sự quá ngốc nghếch.. cô không nhớ rằng đối với ai đó mình có bao nhiêu quan trọng, đây cũng không phải lần đầu tiên người đó vì mình mà khóc.
- Lạc Hi. Anh yêu em. - Giọng anh khàn khàn nhưng kiên định vang lên.
- Em cũng vậy.
Cô ôm anh, đáp một câu đơn giản.
Và như vậy.. Đặng Dĩ Hằng cầu hôn thành công.
Và như vậy.. Hai bên gia đình biết được đã vô cùng mừng rỡ.
Và như vậy.. Ngày cưới đã được định ra.
Mộc gia như đặt xuống được một tảng đá nặng, mặc dù họ đã đáp ứng Triều gia việc kia nhưng cũng không thể đảm bảo con gái mình không đi tìm người ta, bây giờ thấy cô tìm được hạnh phúc của mình, họ cũng không cần lo lắng nữa.
Mộc Lạc Hi và Đặng Dĩ Hằng sau một tháng sắp xếp xong mọi thứ đã bay về nước chuẩn bị cho lễ cưới.
Mộc Lạc Hi bận rộn đến quên đi, đã hơn một tháng không gặp hắn rồi.
Liệu, quyết định này có thật sự khiến cô hạnh phúc?
Liệu, cô thật sự có thể buông xuống và bước vào lễ đường cùng với anh?
Liệu, cô có thể triệt để quên đi hắn?
Có thể! Mộc Lạc Hi chắc chắn mình làm được, chắc chắn mình sẽ hạnh phúc.
Cảm giác áy náy, tội lỗi. Chính là thứ có thể đem tình yêu giết ch.ết.
Và.. Mộc Lạc Hi cảm thấy bản thân động lòng với Triều Khắc Hàn, là có lỗi với Đặng Dĩ Hằng. Cho nên đã vô tình giết đi tình yêu chỉ vừa nảy mầm giữa hai người..
Mộc Lạc Hi và Đặng Dĩ Hằng cùng nhau về nước, trong khi người lưu lại một chút tin tức cũng không hề hay biết.
Triều Khắc Hàn vẫn tìm kiếm cô, thậm chí là điều tr.a cô, nhưng cô lại giấu mình quá kĩ, cái kén cô tạo ra quá dày khiến hắn không cách nào đập vỡ.
Đã hai tháng rồi, lại một ngày bận rộn mịt mù, nhưng vẫn là không thể làm hắn không nhớ cô.
Triều Khắc Hàn mệt mỏi về đến biệt thự, sau khi tắm rửa nằm trên chiếc giường của mình, không chợp mắt được.
Căn phòng này của hắn bày trí chính xác như căn phòng ở nhà, hắn ở đây có thể tưởng tượng thấy hình ảnh thơ ngây lúc bé của Mộc Lạc Hi, ở trong phòng hắn chạy qua chạy lại.
Hình ảnh của cô trong trí tưởng tượng thôi, cũng có thể khiến lòng hắn bình yên trở lại..
Lòng hắn suốt khoảng thời gian này có rất nhiều tâm sự, đã không dưới ngàn lần hắn muốn bay về tìm cô, ôm cô trong lòng để cảm nhận sự tồn tại của cô.. nhưng hắn không thể.
Những năm này thật sự đem hắn bức sắp điên, hắn đã chịu đủ thống khổ, vì sao khi gặp lại ông trời vẫn là nhẫn tâm như vậy để cô quên hắn?
Triều Khắc Hàn nằm trên giường, một tay che lại mắt mình, hắn rất nhớ cô, rất nhớ! Cảm giác này một chút cũng không dễ chịu.
Hi hi, là anh sai rồi, anh thật sự đã sai rồi, sai rất nhiều.
Anh bây giờ mới hối hận, ước rằng năm đó anh không rời đi mà ở lại cạnh em.
Ước rằng ngay tại lúc có thể, lập tức bay về tìm em.
Ước rằng lúc đó anh kiên trì chống cự thêm một chút, cho dù không còn gì cũng phải gắng gượng chống đỡ.
Ước rằng lúc đó anh nghĩ không có gì quan trọng hơn em, thì anh đã buông hết tất cả để về bên em.
Nhưng là, trên đời làm gì có nhiều "ước rằng" như thế.
Thời gian một đi là không thể trở về nữa.
Quyết định một khi đưa ra cũng không thể thu về.
Chúng ta đã lãng phí 5 năm của nhau rồi, em vẫn còn muốn thử thách anh sao?
Nếu không thì vì sao em lại cứ như vậy không chịu nhớ ra anh? Không chịu thừa nhận anh?
Hi Hi.. có phải em đã hiểu lầm anh? Có phải em đã điều tr.a ra anh cùng cô gái khác có hôn ước? Nên em đã giận anh, không chịu nhớ anh?
Hi Hi.. vì vậy nên em đã đau lòng đúng không? Là anh khiến em đau lòng rồi..
Anh xin lỗi.
Nếu anh đem chuyện này cùng em giải thích rõ ràng, em có thể tha thứ cho anh không? Cho anh thêm một cơ hội để yêu thương em, chăm sóc em, có thể không?
Nếu anh nói với em, anh không yêu cô gái đó.
Anh vẫn luôn chỉ yêu mình em.
Em sẽ tin anh không?
Hi Hi.. anh nhớ em đến điên rồi.
Hi Hi.. anh biết sai rồi, em hãy về bên anh đi, được không?
Hi Hi..
Triều Khắc Hàn mỗi đêm đều có rất nhiều điều muốn nói cùng cô, sẽ đem những thứ đó ở trong lòng nghĩ một lần, giống như là đang đứng trước cô bộc bạch, như vậy sẽ khiến hắn phần nào dễ chịu.
Nhưng hôm nay là ngoại lệ, hắn đem tất cả đều nói ra thành lời, trong đêm tối tĩnh mịnh, tiếng nói hắn trầm thấp vang lên bi thương khó tả.
Cuối cùng vẫn là kích động không nhịn được..
Từ nơi bị mu bàn tay che khuất, lặng lẽ chảy xuống một giọt nước, long lanh như thủy tinh dưới ánh đèn.
Nếu như nói, Mộc Lạc Hi đợi hắn rất cô đơn và thống khổ, thì Triều Khắc Hàn cũng lâm vào cảnh bi ai không kém.
Từ ngày hắn sang Mỹ, bắt đầu học tập với chồng sách cao ngất, không ngừng nỗ lực, đem những việc phải dùng một năm để hoàn thành mà làm xong trong ba tháng.
Năng lực phi thường của hắn, khiến cả gia đình đều há hốc ngạc nhiên, nhìn con trai mình bán mạng như thế chỉ vì muốn sớm về gặp người mình yêu, cha mẹ Triều vô cùng đau lòng.
Chỉ trách.. họ không thể thành toàn hai người!
Vỏn vẹn một năm, hắn đã leo lên vị trí chủ tịch, nắm vững mọi quyền lực ở Hoắc Triều, trở thành một trong những thần kinh doanh trẻ tuổi.
Ở trong giới kinh doanh có thể hô mưa gọi gió, nhắc đến Lạc Tử chắc chắn sẽ không quên Hoắc Triều.
Ba Luân vì năng lực của hắn đã vô cùng ngạc nhiên, bình thường muốn chịu được sức nặng của vị trí đó ít nhất phải tốn đến ba năm, nhưng hắn chỉ cần một phần ba thời gian đó.
Ba Luân vốn nghĩ, hắn sẽ phải tốn đến 10 năm ở đây, thời gian này sẽ khiến hắn có thể quên đi cô, nhưng lại không ngờ hắn lại dùng ba băm để hoàn thành mọi thứ.
Vì vậy, ông đã tìm cách để giữ chân con trai mình lại, không để nó đi.
Ông biết, chỉ cần hắn đi chính là tự tìm đường ch.ết, tự dâng mạng cho diêm vương. Không riêng hắn, mà đứa nhỏ kia cũng có thể gặp nguy hiểm.
Vì mạng sống, dù tình yêu giữa họ càng vĩ đại hơn nữa, ông cũng phải đóng vai phản diện mà phá vỡ nó thôi.
Một ngày nắng rực rỡ, khi vé bay hắn đã mua xong, hành lý đã dọn sẵn.
Triều Hoắc Luân gọi con trai vào thư phòng của mình.
- Khắc Hàn, ta có việc muốn nói nên mới tìm con đến đây.
- Ba nói đi. - Hắn ngồi đối diện ông.
- Ta biết con vẫn là không buông xuống được Hi Hi, nhưng con nhất định phải buông tay, con không được về tìm con bé đó.
- Vì sao? - Hắn cố gắng giữ bình tĩnh.
- Kỳ thật, đến lúc này ta cũng không cần phải giấu con nữa. Ta và mẹ con, đều rất yêu thích Hi Hi, nếu có thể chúng ta vẫn muốn con dâu mình là Hi Hi. Nhưng có nhiều thứ không phải muốn là được, hai đứa không thể bên nhau không phải vì ta ngăn cấm mà vì chính hai con không hợp nhau.
Triều Khắc Hàn nhíu mày, đợi ông nói hết.
- Ba năm trước, Hoài lão lão đã nói với mẹ như thế, rằng mạng hai đứa khắc nhau, nếu như cố chấp bên nhau tình huống xấu nhất chính là một trong hai người không thể tồn tại.
Nghe đến đây, hắn hoàn toàn ngạc nhiên, vì cái gì? Cha mẹ sao lại tin lời bói như vậy?
- Ta biết con lúc này sẽ nghĩ lời nói của bà lão này rất hoang đường, nhưng mà không tới lượt con không tin, bởi vì chúng ta đều đã trải qua, lời nói của bà ấy chưa bao giờ sai.
- Không, không thể như thế. Tuyệt đối không phải là như vậy, chúng con vẫn rất hợp nhau mà, chúng con yêu nhau như thế. Cha đừng có bịa những câu chuyện như vậy để chia rẽ chúng con. - Hắn đã bắt đầu loạn.
- Ta không nói dối con. Lần Hoắc Triều và Lạc Tử gặp sóng gió đều đã bị bà ấy nói trúng. Không chỉ vậy mà con rất nhiều lần khác, cho nên chúng ta mới tin tưởng Hoài lão như vậy, niềm tin không dễ trao đi cho nên mỗi người ta tin tưởng đều là rất đáng trân trọng.
Triều Khắc Hàn trầm mặc, cha nói thật sao? Đừng đùa hắn như vậy chứ..
Hắn nhớ đến lần mình cùng Mộc Lạc Hi đi lố trạm xe đến nơi kì quặc kia, nhớ đến chiếc vòng kỳ lạ cùng lời nói khó hiểu của cô gái kia.
Triều Khắc Hàn tin rồi, hắn tin rồi.
Vì sao vậy? Ngay cả ông trời cũng chơi đùa hắn.
Như vậy rất thú vị sao?
Để hắn yêu cô sâu đậm rồi tách họ ra như thế, rất vui sao?
Hắn đã sai cái gì? Cô đã sai cái gì?
Đường tình duyên của họ sao lại lắm trăn trở thế?
- Đây mới thật sự là lý do ta bắt con rời đi. Con là một đứa trẻ thông minh, ta nghĩ con sẽ biết mình phải làm gì, phải làm sao mới là tốt nhất cho cả hai. Đây là hợp đồng hợp tác của Hoắc Triều với Doãn thị, chủ tịch Doãn có một đứa con gái. Ta nghĩ, một đứa ưu tú như con họ nhất định vừa lòng. Suy nghĩ rồi đến đó gặp họ đi, việc đính hôn ta đã giúp con chuẩn bị xong rồi, con không thể phản kháng, mà ta biết con sẽ không phản kháng.
Triều Hoắc Luân nói vô cùng kiên định, dứt lời liền bước ra ngoài.
Ông hiểu con trai mình.
Nhìn hai đứa nhỏ cùng nhau lớn lên ông có thể hiểu rõ tình cảm giữa họ có bao nhiêu sâu đậm.
Ông cũng biết, loại tình yêu mà con trai mình dành cho Lạc Hi là gì.
Triều Khắc Hàn yêu Mộc Lạc Hi, đã yêu đậm sâu đến mức có thể hy sinh tất cả chỉ cần cô vui vẻ.
Triều Khắc Hàn có thể chấp nhận tổn thương, đứng một bên nhìn cô sống hạnh phúc.
Nếu thật sự họ không thể bên nhau, thì chỉ cần như thế với hắn là quá đủ.
Cho nên ông chắc chắn, hắn sẽ không bao giờ để cô gái mình yêu phải chịu tổn thương.
Triều Khắc Hàn suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cầm theo bản hợp đồng, đến Doãn thị.
Bắt hắn từ bỏ tình yêu này, hắn không làm được.
Bắt hắn để cho cô đi vào con đường ch.ết, hắn càng không làm được.
Vậy thì hắn chỉ có thể thấy một bước đi một bước..
Triều Khắc Hàn dường như đã bất lực phó thác hạnh phúc cho trời rồi.
Triều Khắc Hàn lúc này chỉ có thể tin vào hai chữ duyên phận.
Hữu duyên, họ chắc chắn sẽ gặp lại nhau.
Vô duyên, họ từ nay vĩnh viễn trở thành hai đường thẳng song song.
Hai năm trước, hắn đã suy nghĩ rất nhiều, mới đưa ra quyết định.. chấp nhận rời xa cô.
Nhưng..
Hắn cũng hứa với lòng, nếu thượng đế cho hai người vô tình được gặp lại, hắn sẽ bất chấp mọi thứ..
Cho dù ch.ết, cũng giữ chặt cô không buông!