Chương 9: Chọn ai ? tao hay nó ?
Như thường lệ, tôi bị đánh thức bởi tiếng la hét... Nhầm, bởi tiếng gọi của mẹ. Thay bộ đồng phục lên người, khoác thêm cái áo khoác bomber mới mua, thường ngày thì khác vì hôm nay tôi bị cảm luôn rồi. Ăn sáng xong xuôi, ba thì đi công tác, còn... Thôi khỏi nói. Chào mẹ xong, tôi đành dắt chiếc xe đạp yêu quý lâu ngày không đạp này, đi học. Thói quen đúng là không thể bỏ, nếu đi học bằng xe đạp, tôi thường đeo tai nghe để nghe nhạc. Tôi mê nhạc Hàn mà, nên rất thường nghe nhạc Hàn lắm. Và hôm nay cũng vậy, tôi cũng vừa đeo tai nghe để nghe nhạc vừa đạp xe và hát theo lời bài hát.
“ 숨을 크게 쉬어봐요
당신의 가슴 양쪽이 저리게
조금은 아파올 때까지
숨을 더 뱉어봐요
당신의 안에 남은 게 없다고
느껴질 때까지
숨이 벅차올라도 괜찮아요
아무도 그댈 탓하진 않아
가끔은 실수해도 돼
누구든 그랬으니까
괜찮다는 말
말뿐인 위로지만... “
( Breathe - Lee Hi)
Ơ, sao không nghe gì nữa vậy? “Ê”! Ai gọi vậy? Dõi theo tiếng gọi lúc nãy, xem ai đã gọi mình. Hử?! Thiên Minh?!
“ Thiên Minh? “
“ Ờ, tôi đây! Nãy gìơ tôi gọi cậu muốn tắt tiếng luôn đây này. “
“ Có sao? Sao tôi không nghe thấy? “ - Tôi thắc mắc hỏi lại, còn cậu ta thì nhìn tôi cười khổ
“ Lúc nãy cậu đeo tai nghe. “
“ Vậy cậu còn hỏi tôi câu đó nữa, đã biết câu trả lời rồi mà còn hỏi. “ - Tôi bực mình nhìn cậu ta, cậu ta... Cậu ta đang cười đó. Thôi thôi, không nên nhìn, không nên, có khi lại xảy ra án mạng ch.ết người nữa. Vậy là tôi và cậu ta, hôm nay đã cùng đến trường.
Tôi và cậu dắt xe vào nhà xe xong, cậu ta đột nhiên lên tiếng:
“ À, hôm qua dự báo thời tiết bảo hôm nay là có mưa đó, cậu có đem theo dù không? “
“ Hả? Có mưa? Không phải chứ? “ - Vừa dứt lời, mưa đã rơi xối xả xuống sân trường. Tôi quay sang nhìn cậu ta
“ Tôi không có đem theo dù rồi. “
Loading...
“ Tôi cho cậu đi nhờ, được chứ? “ - Nghe xong câu nói này của cậu ta làm tôi mừng muốn rớt nước mắt.
“ Được, được chứ, tất nhiên là được rồi. “ - Há, tôi đâu có ngu mà không đồng ý. Cậu ta mỉm cười rồi dang tay qua vai tôi, sau đó kéo tôi sát vào cậu ấy. Xém tí nữa là té dập mặt rồi. Tôi liếc xéo cậu ta, vậy mà cậu ta vẫn nhìn tôi cười hì hì.
Tôi nhìn xung quanh, đúng là như tôi suy nghĩ, có rất nhiều người nhìn chúng tôi, xì xầm gì đó và tôi chắc chắn là, họ toàn nói xấu tôi, chê bai tôi. Đi được nửa đường, tôi khó chịu đẩy cậu ta ra, chạy nhanh lên lớp mặc kệ phía sau cậu ta gọi mình. Vừa vào tới lớp, tôi đã bị con Trâm kéo lại bàn nó, đẩy thằng Nghiêm ra khỏi bàn, kéo tôi ngồi xuống. Tôi cảm thấy, sau khi chơi chung với tụi này, tôi như con robot vậy. Tôi hỏi nó:
“ Chuyện gì mà sáng sớm mày kéo tao như ma đuổi vậy? “
“ Mày... mày làm gì mà Nhi nó muốn chuyển trường vậy!? “ - Nó ấp úng hỏi tôi, sao tôi biết được nó lại vì chuyện hôm qua mà chuyển trường chứ. Vậy là tôi kể hết mọi chuyện hôm qua cho nó nghe, nó vừa nghe, lúc vừa há hốc mồm vì ngạc nhiên, lúc thì nhăn nhó mặt mày.
“ Vậy ra nó hiểu lầm mày rồi? Chuyện đó là lỗi của ông Hải mà. “
“ Thì đó! Nó chả chịu nghe tao giải thích gì cả. “
“ Vậy thì lần này... tao sẽ giải thích chuyện này giúp mày. “ - OMG, chuyện động trời đây mà. Tôi sờ sờ trán nó, đâu có sốt. Nó nhăn nhó, gạt tay tôi ra, nói:
“ Mày với nó mà không mau làm hoà, tao phải sống sao đây?! Tao không muốn mình phải khó xử lựa chọn 1 là mày, 2 là nó đâu... Nên tao phải giải quyết chuyện này gấp. “
“ Đúng là khôn thật. Vậy nếu nó không muốn giải hoà thì mày sẽ chọn ai? Tao hay nó? “ - Tôi hỏi nó, còn nó thì nhếch mép nhìn tôi, rồi nói:
“ Tao sẽ bỏ xứ kéo theo Nghiêm đi luôn. Cho tụi bây muốn làm gì thì làm. “
“ Ơiiiii, đúng là bạn tốt mà. Thôi tao về chỗ, chứ không thôi thằng đấy nó giết tao. “ - Tôi chỉ chỉ thằng Nghiêm đang nhìn chằm chằm vào tôi với Trâm, cái kiểu nhìn đó làm nổi hết da gà lên.
Tôi vừa ngồi vào bàn thì cậu ta vừa bước vào lớp cầm theo cây dù lúc nãy. Bắt gặp ánh mặt cậu ta đang nhìn về phía tôi, liền vội vàng lấy tập vở ra, giả vờ học bài. Còn con Trâm, chắc ngạc nhiên quá nên bắt đầu la lối:
“ Trời ơi, mấy đứa ơi!!! Có tin hot, có tin hot!!! Con Vy hôm nay nó lấy tập ra học bài kìa. Quá sức tưởng tượng mà. “ - Tôi trợn mắt nhìn nó, ý nói là " Mày im mồm ngày không? ", mà nó vẫn không hiểu cứ la ầm ĩ lên, làm cho tụi lớp tôi tụm 5 tụm 7 xoay quanh bàn tôi ngó ngó.
“ Mày mà không im ngay cái miệng thối lại, tạo cắt cái mỏ của mày ngày đấy. “ - Nghe vậy, nó liền im bật.
“ Tụi mày nữa, chuyện này lạ lắm sao?! Làm quá lên vậy. Về chỗ ngay! “ - Vậy là, tôi mắng luôn cả lớp. Vậy là, tôi trở thành chị đại rồi. Hahaha!!! Cái này chỉ là cười trong lòng thôi, chứ cười ra ngoài thì tôi không phải chị đại nữa mà là bà điên đó.
Cậu ta tiến lại chỗ ngồi cạnh tôi rồi ngồi xuống, gương mặt thì tỏ ra không có chuyện gì. Không lẽ, cậu ta không thắc mắc gì đến chuyện lúc nãy đột nhiên tôi bỏ đi mà không nói gì.
*** Tùng - Tùng - Tùng ***
Tiết đầu của hôm nay là môn Anh - môn tôi thích sau Âm Nhạc, mặc dù học rất kém. Tôi mở sách ra, tập trung nghe giảng. Có ai vỗ nhẹ vào tay tôi, là cậu ta. Cậu ta chỉ chỉ xuống lãnh địa của tôi, có 1 mãnh giấy nhỏ. Là cậu ta viết cho tôi sao? Tính tò mò bọc phát, liền cầm tờ giấy để xuống hộc bàn mở ra xem...
“ Lúc nãy cậu có chuyện gì sao? Giận tôi chuyện gì hả? “
Tôi nhìn cậu ta, cậu thì đang bình thản nhìn lên bảng chăm chú nghe giảng bài. Tôi thở mạnh, cắm đầu cắm cổ viết viết vào tờ giấy lúc nãy:
“ Giận gì cậu chứ. Mà đẹp trai như cậu đúng là thích thật đó, có nhiều người vây quanh như vậy. Tôi cũng không phải fan cuồng của cậu, cũng không muốn làm phiền cậu nữa, không thì lại mang hoạ vào thân. “ - rồi để vào sổ cậu ta.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Vậy là xong
Chương sau viết sao đây, hết ý tưởng gì để viết tiếp rồi. Mấy bợn cho ý kiến gì đi, cmt đi mình thấy hay sẽ viết vào chương sau và tặng bợn nào cho mình ý tưởng này^^
Nhớ bình chọn và cmt bên dưới nhà