Chương 54

Trong phòng Kỳ Khôi luôn phảng phất mùi hương cây cỏ, thanh mát dịu dàng. Vẫn cách bố trí giản đơn quen thuộc, tôi nhanh chóng đi đến bàn lục quà mà anh nói. Trên bàn gọn gàng không có bất cứ vật dụng nào, có lẽ anh để trong ngăn kéo mà quên nói với tôi. Vậy là tôi mở tủ, quả nhiên có một hộp quà màu hồng nhỏ nhắn, bê trong là chiếc lắc tay bạc hình hoa hồng đỏ, đằng sau có khắc hai chữ "K.V" có lẽ là tên viết tắt của tôi. 


- Thế nào, em thích chứ?
- Thích, con gái đều thích đồ trang sức mà.
- Đúng vậy nhỉ
Kỳ Khôi dựa cửa cười với tôi. 
Tô phát hiện trong ngăn tủ của anh có một album ảnh loại nhỏ liền tò mò lấy ra xem


- Kỳ Khôi, ảnh nhỏ như vậy là ảnh chụp lúc bé à? Em xem một chút xem khi còn nhỏ trông anh thế nào
- Đừng đụng vào.


Anh hét lớn, tôi giật mình buông tay, quyển album rơi xuống đất. Kỳ Khôi khẩn trương vào phòng nhặt lên xấp ảnh, một tấm ảnh không biết vô tình hay cố ý rơi ngay bên chân tôi. Trong ảnh là cô gái có dáng người nhỏ nhắn, tóc xõa ngang vai ôm bó hoa lưu ly tím cười rạng rỡ. Tôi trân trân nhìn bức ảnh, rồi quay sang nhìn anh.


- Cô ấy đẹp thật đấy, ai vậy anh?
- Sau này đừng tùy tiện lục đồ của anh đấy


Anh thu lại vẻ dọa người vừa rồi, xoa xoa đầu tôi. Lần đầu tiên thấy Kỳ Khôi thất thố như vậy có chút không quen. Cô gái kia, có lẽ là bạn gái cũ của anh đi. Tôi nhún vai chẳng có chút cảm xúc với cái suy nghĩ cẩu huyết của mình. 
***


available on google playdownload on app store


Điều kinh khủng nhất của sáng thứ 2 chính là còn 6 ngày nữa mới đến chủ nhật. Tôi vận dụng hết sức lực trong người mới có thể miễn cưỡng rời giường lết tới trường. Kỳ Khôi đợi sẵn dưới cổng, luôn miệng làu bàu tôi xuống muộn, tôi cười cười hối lỗi, lật đật leo lên xe vòng tay ôm eo hắn áp đầu vào lưng mơ màng ngủ tiếp. Ngủ được giây nào hay giây đấy, phải không?


- Mới đầu tuần mà chẳng thấy mày có tí tinh thần nào vậy hả?
- Đêm qua học bài khuya quá, sáng nay kiểm tr.a toán còn gì. Tao không muốn bị mắng nữa đâu
Tuyết Hoa nhìn tôi gật gật đầu thông cảm.


Lớp học vẫn chẳng có gì thay đổi, ồn ào, náo nhiệt. Tôi gục mặt xuống bàn ngủ, bảo Tuyết Hoa khi nào giáo viên vào nhớ gọi mình dậy, còn chưa kịp nhắm ắt đã thấy ai đó đập vào người theo bản năng đứng phắt dậy chào.


Tuyết Hoa phía sau ôm bụng phì cười, tôi lúc này mới mở mắt nhận ra người đứng trước mình là Đức Nhân, hôm nay xung quanh cậu ta hình như có phần u ám hơn, vì sao tôi nhận ra ấy hả? Bản năng phòng vệ của bạn cùng bàn thôi.


Giờ ra chơi Tuyết Hoa lon ton chạy xuống canteen trước, dám cá là nó chưa ăn sáng nên mới vội vàng như vậy, tôi thong dong gập sách vở xếp ngay ngắn vào hộc bàn sau đó lại tiếp tục tiến vào mộng đẹp.
Chợp mắt một lúc lại nghe tiếng Đức Nhân gọi tôi, lạ nha thường cậu ta chẳng bao giờ chủ động bắt chuyện.
- Này


- Sao vậy?
- Cậu đang hẹn hò?
-...S.sao cậu biết?
- Chia tay đi
Nếu có thể tôi cũng muốn phun máu ngay tại đây như trong phim kiếm hiệp, cậu ta không mở miệng thì thôi, mở miệng là khiến người khác cứng họng. Tôi vẫn kiên trì nhỏ nhẹ.
- Ý cậu nói chia tay Kỳ Khôi? Cậu quen anh ấy à?
-...


Cái thái độ này là quen hay không quen hả? 
- Tớ thích ai là quyền của tớ, cậu quản làm gì?
- Tùy cậu.
Đức Nhân mất hút sau cửa lớp để lại tôi ngồi ngơ ngẩn với câu chuyện chẳng đầu chẳng cuối. Cậu ta lúc nào cũng tỏ vẻ bí hiểm như vậy thật khiến tôi khó chịu.


Tuyết Hoa từ dưới canteen hộc tốc chạy về cái mặt nó nhăn nhó như vừa bị rơi mất tiền.
- Tiêu rồi, tiêu rồi tao gây họa lớn rồi, khi nãy xuống canteen nghe được tin động trời tao bỏ của hộp mì xào để chạy lên đây nói với mày đấy.


- Chuyện gì mà khiến mày bỏ cả ăn vậy, tao rất có hứng thú đấy nha
Khác với vẻ mặt hóng chuyện hào hứng của tôi, Tuyết Hoa thật sự căng thẳng. Nó dè dặt nhìn tôi, ngồi sát lại thì thầm.
- Mày phải đảm bảo là sau khi biết mày không bóp ch.ết tao nhé
- Tao sẽ cố, tin tao đi.


- Tin mày mà ăn cám à? Nhưng thôi không nói có khi còn ch.ết sớm hơn
Tuyết Hoa lấy điện thoại, lên confession của trường, tôi cũng chẳng hiểu nó đang làm cái gì, nhưng khi nó đưa bản tin mới nhất ra trước mặt tôi, tôi đã hiểu vì sao nó sợ hãi như vậy.
...
...
...


Cái này không phải hình môi chạm môi của Thiên Huy và Đức Nhân lần trước tôi gửi cho nó sao? Thôi xong đời rồi. 
Tôi oán trách quay sang Tuyết Hoa gầm gừ, nó giơ tay thề thốt.


- Không phải tao đăng, đảm bảo luôn ấy, tao chỉ thấy ảnh kích thích quá nên cho một cô bạn xem nào ngờ cô ta lại... Khả Vy bình tĩnh, bình tĩnh, gây án mạng là phải ngồi tù đấy
- Đằng nào cũng ch.ết, trước tiên bóp ch.ết mày trước sau đó tao sẽ theo sau.


Nếu để Thiên Huy hay Đức Nhân biết được chuyện này tôi sẽ sống không yên ổn đâu, nghĩ đến thôi mà đã muốn khóc rồi. Thiên a!~ Oan này nhảy sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch. 


Tôi hùng hổ lao vào Tuyết Hoa, lại nghe trước cửa lớp một trận xôn xao, bóng dáng cao cao quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, vẻ mặt hằm hằm tức giận nhăn lại như khỉ tiến về phía tôi, ngoài Thiên Huy ra còn ai đến tìm tôi tính sổ?
- Diệp Khả Vy, cậu chán sống rồi phải không?


Thiên Huy hỏi với nụ cười trên môi, càng khiến tôi lạnh sống lưng, đừng bảo hắn định tét mông tôi ngay tại đây nha, tôi sẽ thật sự không lấy nổi chồng đấy.
- Không phải tớ, chắc chắn không phải tớ, đều là do Tuyết Hoa cả.


Tôi vội vàng chỉ sang thủ phạm bên cạnh, Tuyết Hoa thoát khỏi ma trảo của tôi nhàn nhã ngồi trên ghế, tròn mắt giả ngu.
- Sao lại đổ cho tao? Tao có làm gì đâu?
#@#$%^&*><
Con bạn mất dạy mày nhớ mặt tao đấy.


Bây giờ không quan trọng hắn có tin hay không, bởi ảnh ban đầu ảnh ở trong tay tôi, hiện tại ai đăng lên thì cũng đều là tôi chịu trách nhiệm, hắn tính lên đầu tôi cũng chẳng phải lạ. Tôi ngửa mặt cười lớn, lao ra vỗ vỗ vai hắn, nhân lúc thiên Huy đang bất ngờ vì hành động của mình tôi co chân bỏ chạy, mặc dù chẳng bao giờ đạt môn thể dục nhưng trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc con người luôn phát huy bản lĩnh tiềm ẩn. Chạy chưa xa còn nghe tiếng Tuyết Hoa đang hát vui vẻ.


- Mông lung như một trò đùa, tao xin giơ tay rút lui thôi, trách ai bây giờ đây? Ế Ê Ề!
Đằng sau Thiên huy vẫn đang đuổi theo tôi.






Truyện liên quan